Trong phòng họp Khổng thị.

Nhân viên tò mò nhìn nhau. Biểu cảm thắc mắc xen lẫn khó hiểu. Không biết tại sao Khổng Quân Thụy cả ngày hôm nay chỉ nhìn cái điện thoại, lại còn cười tủm tỉm, thỉnh thoảng cầm máy lên nhắn tin.

Khổng thiếu trong mắt bọn họ là Tu La Vương đích thực, thét ra lửa, ánh nhìn lạnh lùng, không kiên nhẫn với bất cứ ai. Nhân viên mỗi lần đi họp mà có mặt Khổng thiếu đều như mất nửa cái mạng, sắc mặt trắng bệch, lúc nào cũng cẩn thận trong từng lời nói hành động.

"Khổng, Khổng thiếu, bản báo cáo này có gì sai sót sao ạ?"

Nhân viên đang thuyết trình báo cáo nghe thấy tiếng cười của Khổng Quân Thụy cũng sợ thót tim, lắp bắp hỏi lại, sợ rằng mình làm chưa tốt. Khổng Quân Thụy ngẩng đầu, lạnh lùng nói với anh ta.

"Cậu chú ý đến tôi làm gì? Tiếp tục thuyết trình đi."

Thế nhưng mười lăm phút sau lại nói.

"Họp đến đây thôi, tất cả giải tán, lần sau lại họp tiếp."

Thay đổi xoành xoạch thế này ai mà theo kịp được. Lâm trợ lý ở một bên thở dài, tất nhiên anh ta biết ai là người khiến thiếu gia trở nên bất bình thường như thế.

Còn về phía người đã khiến Khổng Quân Thụy trở nên bất bình thường lúc này đang tưới cây. Người làm trong nhà nghỉ ngơi một vài ngày đã quay trở lại, Thẩm Mộng Đình phải đe dọa bọn họ nếu không cho cô làm công việc gì đó cô sẽ nói cho Khổng Quân Thụy biết. Cuối cùng bọn họ phải đồng ý, tuy nhiên, những công việc nặng nhọc họ nhất quyết không cho cô đụng tay vào.

"Tiểu Hoa, cô đang làm gì thế?"

Thẩm Mộng Đình vừa tưới cây xong, đi vào trong bếp thấy Tiểu Hoa đang loay hoay gì đó. Tiểu Hoa nói với cô.

"Phu nhân! Tôi đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô, cô ngồi xuống đây, tôi mang lên cho cô."

Tiểu Hoa vui vẻ, bê một khay đầy ắp bánh quy tới bàn ăn.

"Mọi người đâu rồi Tiểu Hoa?"

Thẩm Mộng Đình nhìn xung quanh. Cô dường như đã quen với cách mọi người gọi cô, nhưng sự thật là cô không thể nhắc mọi người đừng gọi cô là phu nhân.

"Các chị ấy đi ra ngoài hết rồi. Trong nhà thiếu nhiều thức ăn quá, chắc là rủ nhau đi chợ đó phu nhân. Phu nhân mau ngồi xuống, bánh quy để nguội sẽ không giòn đâu."

Tiểu Hoa kéo ghế ra, hăng hái kéo cô ngồi xuống ghế. Thẩm Mộng Đình nhìn khay bánh quy đầy ắp.

"Tiểu Hoa có khiếu trang trí thật, cái nào cái đấy đều rất đẹp làm tôi không nỡ ăn đó."

Cô cầm miếng bánh lên ngắm nghía.

"Cảm ơn phu nhân. Tôi sẽ đi làm mấy việc khác, cô ăn xong cứ để đó tôi sẽ dọn cho cô."

Tiểu Hoa cười tươi, chưa kịp để cô trả lời đã chạy đi mất.

Chuông tin nhắn cô rung lên từ nãy. Cô mở điện thoại ra xem, lại là tin nhắn của Khổng Quân Thụy.

[Tổng tài ma vương: Tiểu Mộng, cô đang làm gì? Sao không trả lời tin nhắn tôi?

Tổng tài ma vương: Tiểu Mộng, tôi muốn về với cô, ở đây thật nhiều người quá đi.

Tiểu Mộng: Khổng thiếu, anh không có việc gì để làm sao, ở công ty nhàn rỗi như thế à?

Tổng tài ma vương: Đang chờ cô đến làm bà chủ tạo công ăn việc làm cho tôi.

Tiểu Mộng: Tiểu Mộng tắt chế độ online.]

Thẩm Mộng Đình đỏ bừng mặt. Tên ngốc này học kĩ năng tán gái đó ở đâu ra vậy chứ? Miệng cứ như bôi mật ấy. Cô bốc nắm bánh quy vào miệng di dời sự chú ý, không nghĩ đến hắn nữa.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa.

"Tiểu Hoa?"

Cô gọi Tiểu Hoa nhưng không thấy cô ấy trả lời. Cô đứng dậy đi ra mở cửa.

"Cô là ai?"

Đây không phải cô gái hôm qua đến gặp Thẩm Mộng Đình sao? Dường như cô ta cũng rất bất ngờ khi thấy cô.

"Cô có quan hệ gì với anh Quân Thụy?"

Cô ta trịnh thượng hỏi.

Ngôi nhà này Khổng Quân Thụy chỉ đưa người trong lòng hắn ta đến, sự xuất hiện của Thẩm Mộng Đình vừa khiến cô ta ngạc nhiên cũng khiến cô ta cảm thấy ghen tị. Cô ta muốn biết cô là ai, có thân phận như thế nào mới được Khổng Quân Thụy cho ở lại đây.

Thẩm Mộng Đình nhướn mày, đến nhà người khác không báo trước đã đành, lên giọng với chủ nhà là thái độ gì vậy?

"Trước hết cô là ai?"

"Cô xứng để biết tôi sao?"

Cô ta nhếch miệng cười, như thể cô ta đứng trên Thẩm Mộng Đình.

"Nếu cô không trả lời tôi có thể báo cảnh sát bắt cô tội xâm nhập bất hợp pháp."

Cô lạnh lùng nói. Không hiểu sao sự xuất hiện của cô ta khiến cô cảm thấy khó chịu. Tên Khổng Quân Thụy chết tiệt! Để vận đào hoa của anh làm phiền tôi thế này à?

Ở một bên khác, người nào đó hắt xì một cái.

"Hình như vợ vừa nhắc tới tôi thì phải? Chắc là vợ đang nhớ tôi đấy."

Lâm trợ lý lắc đầu. Còn rất nhiều việc tồn đọng thưa Khổng thiếu, anh có thể bỏ ảnh của cô Thẩm xuống trước để làm việc được không?

"Cô, cô nói cái gì? Cô có quyền đó sao? Chủ nhà này là anh Quân Thụy!"

Cô ta giãy đành đạch nói.

Một câu Quân Thụy, hai câu Quân Thụy, sao các người không trói nhau lại và ở với nhau cho rồi đi? Thẩm Mộng Đình không muốn mắng người. Dù sao hắn đã dặn dò cô trông nhà, cô phải làm cho thật tốt đấy.

"Thưa cô, chủ nhà này là Khổng thiếu, Khổng thiếu dặn tôi không phải hạng chó mèo nào cũng vào được, vậy nên mời cô rời đi cho, trước khi có sự cho phép của Khổng thiếu thì đừng quay lại."

Thẩm Mộng Đình nói một tràng dài, sau đó đóng sập cửa lại trước sự ngỡ ngàng của cô ta. Cô ta mắng chửi cô.

"Tôi sẽ nói với anh ấy đuổi cô ra khỏi đây! Cô cứ chờ đấy!"

"Cứ việc!"

Thẩm Mộng Đình nói vọng ra. Cô ta cố mở cửa thế nào cũng không được, đành hậm hực rời đi.

Tiểu Hoa lúc này mới ra ngoài, nhìn thấy như thế liền kể cho Thẩm Mộng Đình.

"Lúc trước phu nhân không có ở đây, cô ấy suốt ngày đến làm phiền chúng tôi. Chúng tôi có đuổi thế nào cũng không được, cô ta cứ lên giọng nói cô ta là Khổng thiếu phu nhân, bắt chúng tôi phải đối đãi thật tốt."

"Vậy à? Lần sau chúng ta cứ mặc kệ cô ta, cô ta biết sợ sẽ không đến nữa đâu."

Thẩm Mộng Đình hậm hực ra ngoài phòng khách ngồi xem. Nghĩ một lúc, cô nhắn tin cho Khổng Quân Thụy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play