Sau khi ăn xong, để cho tiêu bớt, Thẩm Mộng Đình đi tưới cây, chăm sóc hoa. Ánh mắt ai đó cứ dán lên lưng cô khiến cô không thoải mái. Cô khó chịu, quay phắt người lại hỏi.
Khổng Quân Thụy đang dựa lưng trước cửa, ra vẻ vô tội nói với cô.
"Hôm nay tôi không đi làm. Hay là cô tạo công ăn việc làm cho tôi đi?"
Hắn bước đến bên cạnh cô, thì thầm lên tai cô. Thẩm Mộng Đình đỏ mặt đẩy hắn ra.
"Anh, anh đừng có càn rỡ!"
"Oan quá đi, tôi có làm gì đâu."
Khổng Quân Thụy bật cười.
Nhìn nụ cười đẹp trai đó của Khổng Quân Thụy, Tiêu Khuynh Xuyên không biết nên nói gì, trừng mắt nhìn hắn.
Và thế là suốt cả một buổi sáng, Khổng Quân Thụy đi đâu, Khổng Quân Thụy theo đấy. Hắn giành làm việc với cô. Cô nghĩ có khi nào hôm qua Khổng Quân Thụy sốt như thế nên đầu óc bị hỏng rồi không, nhưng rồi cô đã thu lại suy nghĩ đó. Suy nghĩ Khổng Quân Thụy người thường như cô không theo được, tốt nhất cứ nghe theo anh ta thì hơn.
Đến buổi trưa, Khổng Quân Thụy lại giành nấu ăn với cô. Mộng Đình nói.
"Buổi sáng anh đã nấu ăn rồi, bữa trưa nay hay để tôi làm cho đi."
"Không sao, cứ ngồi đó, tôi có thể làm được."
Khổng Quân Thụy mỉm cười. Rốt cuộc có gì hắn không làm được không vậy? Đại thiếu gia nhà họ Khổng vào bếp nấu ăn! Bữa trưa sẵn sàng với mỳ Ý sốt kem, tôm nướng phô mai, bít tết hạng sang với nước sốt thơm lừng.
"Cô có không ăn được thứ gì không?"
Đang nấu ăn, anh quay sang hỏi cô. Thẩm Mộng Đình nói với anh.
"Không có, tôi ăn được hết."
"Vậy thì được."
Anh lại tiếp tục nấu.
Sau đó, bọn họ cùng ăn trưa. Khổng Quân Thụy cắt miếng thịt ra thành từng phần nhỏ, còn đặc biệt cắt cho dễ ăn rồi mới đẩy sang chỗ cô.
"Cô ăn đi."
"Vâng, cảm ơn anh."
Dường như cô sớm đã quen sự chăm sóc này của hắn, nhận lấy cái đĩa và cái thìa từ tay hắn. Thẩm Mộng Đình chọc một miếng bít tết bỏ vào miệng.
"Ngon quá đi!"
Anh thật sự không có cái gì là không làm được, đúng không vậy? Miếng bít tết cứ như được đầu bếp năm sao trong nhà hàng chế biến, thớ thịt được tẩm ướp đều đặn, màu sắc miếng thịt đẹp không thể chê được. Mắt cô sáng lên.
"Khổng thiếu, anh nấu ăn ngon quá đi mất. Anh đi học nấu ăn ở đâu vậy?"
Khổng Quân Thụy hài lòng trước biểu cảm của cô. Anh vì cô đi học nấu ăn, sao không ngon cho được.
Khổng Quân Thụy mỉm cười trêu chọc.
"Nhìn nó có ngon bằng tôi không?"
Khổng Quân Thụy đang nuốt miếng thịt lập tức bị nghẹn, ho không ngừng. Đột nhiên hình ảnh bán khỏa thân buổi sáng lướt qua đầu cô.
Huân Khinh Dạ cố gắng nhịn cười, rót cho cô cốc nước, ân cần vỗ nhẹ lên lưng cô.
"Cô sợ tôi đến thế sao?"
Sợ? Sao không sợ được chứ. Ở bên cạnh Khổng Quân Thụy như đi trên tấm băng mỏng, ai biết khi nào anh ta nổi điên lên làm ra chuyện gì đó không kịp trở tay thì sao? Chính vì vậy cho dù anh ta quan tâm cô đến mức nào, Thẩm Mộng Đình tự dặn lòng điều đó chỉ là giả. Anh ta chỉ quan tâm cô vì cô là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta mà thôi.
"Ai thèm sợ anh chứ?"
Thẩm Mộng Đình hứ một tiếng, khẳng định chắc nịch. Nhưng anh ta thấy được bàn tay cô đang run lên. Anh chỉ cười, xoa đầu cô.
"Ăn tiếp đi, tôi đặc biệt nấu một bàn đồ ăn ngon như thế này cho cô, cô phải ăn cho hết."
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai đến vào giờ ăn trưa thế này nhỉ?"
Thẩm Mộng Đình lẩm bẩm, đứng dậy định ra mở cửa nhưng bị Khổng Quân Thụy ngăn lại.
"Để tôi ra mở."
Cô nhìn biểu cảm khó chịu của anh ta, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ anh ta quay lại.
Khổng Quân Thụy đặt khăn lau xuống bàn, tháo tạp dề, sau đó mới ra mở cửa chính.
Người đến lúc người khác ăn trưa không có tốt đẹp gì rồi.
"Anh Quân Thụy, anh về rồi."
Giọng một cô gái nũng nịu đến sởn da gà vang lên, khiến cô ở trong nhà cũng nghe thấy. Không biết ai đến thế nhỉ? Nghe người làm nói ngoài cô ra không ai được Khổng Quân Thụy cho phép đến đây, cô gái đó rốt cuộc là ai vậy?
Không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu. Cô không ăn nữa, đến phòng khách, tìm một chỗ tốt quan sát bên ngoài.
"Cút."
Khổng Quân Thụy lạnh lùng đẩy cô ta ra. Nhưng cô ta vẫn tiếp tục dán lên người anh. Khổng Quân Thụy sợ cô hiểu lầm, ngay lập tức nhìn vào phòng, phát hiện cô không có ở đó mới an tâm.
Nhưng anh không biết cô đã nhìn thấy hết.
"Ai nói địa chỉ cho cô biết?"
Ở một bên, Thẩm Mộng Đình đang quan sát anh. Cô không hiểu vì sao anh bài xích cô gái kia đến thế.
Thái độ của anh đối với cô ta và thái độ anh đối với cô khác hẳn. Cô gái này rất đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng, xứng đáng đứng bên cạnh anh hơn cô.
Có người đẹp như thế này sao anh ta lại đồng ý đính hôn giả với cô nhỉ?
Sao cô lại thấy khó chịu khi nghĩ đến điều đó?
"Bác trai nói với em. Quân Thụy, bác trai rất nhớ anh, nói em bảo anh về thăm bác trai nhiều một chút."
Cô gái kia tiếp tục nũng nịu bên cạnh anh, giọng điệu khiến người khác sởn da gà. Cô ta định đi vào nhà nhưng bị anh chặn lại.
"Cô không có quyền vào đây."
Anh lạnh giọng cảnh cáo, tỏ rõ thái độ với cô ta.
"Về nói với ông ta, người tôi muốn cưới là Thẩm Mộng Đình, ông ta không thể bắt tôi làm gì thì làm như ngày xưa được đâu."
Sau đó, anh đóng sập cửa ra vào, mặc kệ cô gái kia ở ngoài đó. Thẩm Mộng Đình vội vàng chạy vào trong nhà, tim cô đập thình thịch.
Câu nói vừa nãy của anh có ý gì vậy? Tại sao anh lại nói thế?
"Cô chờ tôi có lâu không?"
Khổng Quân Thụy mỉm cười chạm tay lên vai cô, dịu dàng nói với cô. Cô lắc đầu
"Anh, anh mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
Cô trốn tránh cái nhìn của hắn, vội gắp thức ăn bỏ vào bát hắn.
Khổng Quân Thụy không để ý, ngược lại còn rất vui khi được cô quan tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT