[NGOẠI TRUYỆN] Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Chương 2-3: Công chúa nhỏ của Nam Sudan


7 tháng


Noài Tống Mật Đường, tôi còn có một cái tên châu Phi: Nawal

Nawal có nghĩa là món quà trong tiếng Do Thái.

Người ta nói cái tên này là do một tù trưởng thổ dân đặt cho tôi, cô Qua già lắm rồi, lúc nào cũng dọa nạt tôi, nói rằng nếu một ngày nào đó bà ấy chán tôi, bà ấy sẽ gửi tôi cho bọn thổ dân ăn thịt trẻ em.

Ngoài ra, phần tự giới thiệu vẫn chưa kết thúc. Ngoại trừ một số biệt danh tiêu biểu, tôi vẫn là "Công chúa của Nam Sudan"

"Công chúa nhỏ của Nam Sudan" sẽ khiến mọi người say mê ngay từ đầu với con gái của nhà vua.

Vâng, tôi là con gái của vị vua nhỏ của Nam Sudan.

Tên của vị vua nhỏ của Nam Sudan là Tống Du Liệt, tên của hoàng hậu Nam Sudan là Qua Việt Tú. Hiện tại, tôi là công chúa duy nhất của Nam Sudan.

Ngoại trừ "Công chúa của Nam Sudan." Tôi còn có các chức danh chính thức sau: Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Thương mại của Nam Sudan, Giám đốc Sở Xanh của Nam Sudan, và Nghị sĩ tương lai của Quốc hội Nam Sudan.

Chúa ơi, tôi mới sáu tuổi, nhưng bố tôi nói đó là nghĩa vụ của một công chúa.

Nhiệm vụ của một công chúa?

Thôi nào, không phải vì không có đủ người sao.

Thật xấu hổ khi nói rằng Nam Sudan nhỏ bé đã là một quốc gia được bảy năm, với diện tích 300 dặm vuông.

Ban đầu, lãnh thổ rộng 300 dặm vuông không có cư dân nào khác ngoại trừ gia đình của nhà vua, thậm chí cả động vật hoang dã cũng không có, do môi trường khắc nghiệt.

Vào năm thứ hai thành lập Nam Sudan, bố tôi đã cử một số chuyên gia cải thiện môi trường đến Nam Sudan.

Nhờ những nỗ lực không ngừng của các chuyên gia môi trường, vào năm thứ ba sau khi thành lập Nam Sudan, thảm thực vật sa mạc đã có hàng chục dặm vuông, thảm thực vật mười dặm vuông cũng tăng gấp bốn lần rưỡi.

Năm trước, ngoại trừ gia đình tôi, Nam Sudan có 16 cư dân, trong đó có 7 người vô gia cư, 5 người tị nạn và 4 người sống ẩn dật.

Năm ngoái, cư dân Nam Sudan đã thêm các nhà văn, họa sĩ và nhà tư tưởng.

Nghe thì có vẻ tuyệt, nhưng họ đều là những người lười biếng, một mình không lo nghĩ gì, tình cờ là Nam Sudan cung cấp chỗ ở miễn phí.

Tuy nhiên, những người này cũng không quá khổ, sau khoảng nửa năm không làm gì, họ bắt tay vào việc phủ xanh. Trong số đó, một người tị nạn từ Afghanistan là người hăng hái nhất, tính đến tháng trước, anh ta đã trồng được hơn một nghìn cây xanh. Mặc dù chỉ có 20% trong số 1.000 cây sống sót nhưng vị vua nhỏ của Nam Sudan cho rằng đây là một hành động đáng ghi nhận.

Vì lý do này, nhà vua của Nam Sudan đã quyết định trao tặng Huân chương Công dân Thường trú tại Nam Sudan cho người Afghanistan. Vì vị vua nhỏ Nam Sudan đang đi công tác nên Huân chương Công dân Thường trú và 100 đô la Mỹ tiền thưởng đã được trao cho người Afghanistan bởi Công chúa Nam Sudan.

Có lẽ, đến đây... bạn chắc chắn sẽ nói rằng 100 đô la Mỹ tiền thưởng là quá tồi tệ, bạn biết đấy, vị vua nhỏ của Nam Sudan còn có một thân phận khác: CEO của SN Energy.

Ngày nay trong thế kỷ 21, SN Energy được xếp hạng trong số ba công ty có lợi nhuận cao nhất trên lục địa châu Phi.

Ai đó đã tính toán tổng tài sản của SN Energy có thể tự cứu nền tài chính của Hy Lạp đang gặp khủng hoảng, sau đó giúp nền tài chính của Montenegro đang trên bờ vực phá sản.

Nhưng SN Energy là SN Energy, và CEO của SN Energy là CEO, hai việc khác nhau.

CEO của SN Energy được tuyển dụng với tư cách cá nhân, mặc dù mức lương hàng năm của CEO SN Energy vào năm ngoái cộng với một số cổ tức của tập đoàn và thu nhập sau thuế cá nhân đạt 250 triệu đô la Mỹ, nhưng 1/3 của 250 triệu đô la Mỹ đều đi vào túi của ngân hàng.

Tại sao lại thế này?

Có một thứ như một khoản vay trong thế giới này.

Nam Sudan đã được CEO của SN Energy mua lại từ việc vay ngân hàng, ngoài khoản vay để mua Nam Sudan, ông ấy còn cần phải trả khoản thế chấp.

Khi bạn nghe điều này, bạn sẽ nói, thật buồn cười.

Với thu nhập hàng năm là 250 triệu đô la Mỹ, vẫn có thể tạo ra nơi ở tốt nhất cho một gia đình ba người, vẫn có dư chi phí cho những bữa ăn cao cấp tại một nhà hàng hàng đầu.

Sẽ là sự thật nếu điều này được nói ra từ một năm trước, nhưng kể từ sáng sớm hôm đó, các tay săn ảnh đã chụp được hình ảnh một người phụ nữ tóc dài mặc bộ đồ ở nhà đang đi dạo trong sân dinh thự của CEO SN Energy thông qua máy bay không người lái. Chưa đầy một tuần sau, trong cùng một lúc CEO của SN Energy đã mua sáu căn biệt thự gần nơi ông ấy sống.

Việc bố trí sáu căn biệt thự này vừa tạo thành một vòng vây bao quanh nơi ở của CEO SN Energy, trong vòng vây này có đủ loại thiết bị chống giám sát, cứ cách năm mét lại có những vòng quay 360 độ để giám sát 24/24. Bảo vệ nghiêm ngặt như vậy không quá lời khi nói rằng một con ruồi không thể bay vào.

Có thể thấy CEO của SN Energy đang rất tức giận.

Tôi hiểu rằng vào thời điểm đó, các tay săn ảnh đã sử dụng thiết bị có độ phân giải cao để chụp những bức ảnh chân thực.

Những bức ảnh chân thực đã được zoom từng lớp, hai điểm nhô ra trên ngực của người phụ nữ đang đi trong sân nhà của CEO SN Energy rất bắt mắt, "Cô ấy không mặc gì bên dưới, thậm chí còn tốt hơn".

Sau khi bức ảnh bị rò rỉ, CEO của SN Energy hiếm khi mắng mỏ giới truyền thông vì hành vi vô đạo đức nơi công cộng, đồng thời đe dọa di dời một số nhà máy khỏi Johannesburg, khiến chính quyền Johannesburg kinh hãi. Những bức ảnh của người phụ nữ tóc dài trên internet lập tức biến mất.

Thị trưởng Johannesburg nhiều lần cam đoan những chuyện tương tự sẽ không tái diễn trong tương lai nhưng CEO của SN Energy vẫn mua 6 căn nhà gần nơi ở. Động thái này cũng khiến ông ây mất 30 triệu đô la mỗi năm cho ngân hàng trong mười năm tới.

Hai phần ba trong số 250 triệu đô la Mỹ thu nhập đã được trao cho ngân hàng, và một phần ba còn lại được phân bổ cho quỹ xây dựng quốc gia Nam Sudan. Phần còn lại để mua quần áo đẹp và túi xách cho cô Qua đã lớn tuổi, một phần nửa để đi du lịch và nuôi dạy con cái, đứa con đó tất nhiên là tôi. Cuối cùng, cần có một quỹ dự phòng.

Vì vậy, trong mắt thế giới bên ngoài, CEO của SN Energy và vị vua của Nam Sudan thực sự đang sống một cuộc sống khó khăn, và thật tốt khi có thể đưa ra khoản tiền thưởng 100 đô la Mỹ.

Tất nhiên, ngoài cái gọi là những ngày cay đắng khi đề cập đến tình hình kinh tế hiện tại. Vị vua nhỏ của Nam Sudan có một gia đình hạnh phúc.

Bất quá, không cần lo lắng, vị vua của Nam Sudan có thể quản lý được SN Energy phải là người nhất định có đầu óc kinh tế vững vàng. Một nhóm người gồm thợ thăm dò dầu mỏ và kim cương đã đến Nam Sudan vào tuần trước. Mỏ dầu và mỏ kim cương được phát hiện trên diện tích 10.000 km2. Đến lúc đó, vị vua nhỏ bé của Nam Sudan sẽ trở thành một vị vua thực sự với cung điện nguy nga.

Bởi vì, vị vua nhỏ của Nam Sudan cho biết, nếu tìm được những thứ đó, ông sẽ dùng chúng để xây cung điện.

“Nắp bồn cầu và vòi có phải bằng vàng không ạ?” tôi hỏi.

"Ừm." ngài đội trưởng của tôi trả lời.

"Có phải tất cả các chân đèn đều được gắn kim cương không ạ?"

"Đúng."

Giọng điệu rất thờ ơ là kiểu đứng trước quầy của cửa hàng kẹo mà tâm trí đã bay đến cửa hàng bánh ngọt đối diện rồi. Món tráng miệng socola mới nướng ở cửa hàng bánh ngọt đối diện chỉ ngửi thôi đã thấy hấp dẫn biết bao.

Món tráng miệng socola được nhắc đến là chỉ cô Qua đang ngồi trên ghế sofa và đọc sách. Đây là một buổi chiều cuối tuần khác. Nghe có vẻ hay. Tôi đã nhờ bố dạy tiếng Na Uy cho tôi. Chưa đầy nửa giờ bố tôi đã đến đến phòng làm việc cùng tôi, cô Qua cũng đi lên.

Ngay khi cô Qua đến, bố bắt đầu mất bình tĩnh.

Mặc dù cô Qua đang ngồi phía sau chúng tôi.

Không thể nhìn thấy trước mắt!

Nhưng bố vẫn dùng kính tấm phản chiếu để nhìn người trên ghế sofa.

Bạn biết đấy, ngài đội trưởng của tôi với ngôn ngữ Na Uy là sự kết hợp giữa món mứt việt quất yêu thích đầu tiên của tôi và món bánh táo yêu thích thứ hai của tôi.

Tôi quay đầu lại và ném cho cô Qua một cái nhìn dữ dội. Mặc dù bà ấy trông giống như đang đọc sách rất nghiêm túc, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng bà đang diễn kịch. Chắc hẳn bà hối hận vì đã để bố dạy tiếng Na Uy cho tôi. Đôi khi, Cô Qua cũng sẽ bắt bố tôi đọc thơ Na Uy cho bà ấy nghe, lần tồi tệ nhất là yêu cầu bố tôi đọc thơ Na Uy cho bà ấy nghe khi cõng bà ấy trên lưng.

Có vẻ như mẹ tôi sẽ yêu cầu ngài đội trưởng của tôi trở lại, nhưng bà quá xấu hổ để nói điều đó.

Tôi phải làm gì đó.

Quay người lại, tôi tiếp tục hỏi: “Vậy đèn chùm cung điện của chúng ta có dùng pha lê thật không ạ?”

"Chắc chắn."

Con không cần nhìn cũng biết mắt bố lúc này ở đâu.

Đây là cơ hội để gian lận.

"Tống Mật Đường có đẹp không?"

"Ừ, đẹp."

"Qua Việt Tú có đẹp không?"

Sau khi nói xong, tim tôi đập thình thịch, bố ơi, bị lừa đi, nói với cô Qua rằng Tống Mật Đường xinh đẹp hơn Qua Việt Tú.

"Tống Mật Đường sẽ xinh đẹp như Qua Việt Tú khi con lớn lên." ngài đội trưởng của tôi trả lời.

Cắt--

Nói cách khác, Tống Mật Đường hiện tại không đẹp bằng Qua Việt Tú, mặc dù đó là sự thật nhưng điều đó thật quá xấu hổ, cô Qua bây giờ rất đắc ý phải không?

Chắc chắn là vậy rồi!

"Vậy Tống Mật Đường lớn lên xinh đẹp hơn hay Qua Việt Tú đẹp hơn?"

"Qua Việt Tú rất đẹp."

Mặc dù đã đoán được đáp án nhưng tôi vẫn rất tức giận, bố tôi thật sự không nể mặt tôi chút nào, chắc hẳn bây giờ cô Qua rất đắc ý?

KHÔNG!

Vì vậy, tôi đã nói với bố tôi rằng tôi đau bụng với một giọng rất đau đớn.

Những lời này đã thành công lôi kéo sự chú ý của bố khỏi cô Qua, ông ấy nói sẽ gọi bác sĩ gia đình đến, sợ chuyện giả bộ đau bụng bị bại lộ nên tôi đã làm nũng với bố, tôi nói mình không sao.

Bố đi tìm dầu thuốc cho tôi, tôi ném cho cô Qua một cái nhìn khó chịu, cô Qua đáp lại vẻ mặt chờ đợi.

Trong vòng chưa đầy mười phút, tôi là người duy nhất còn lại trong phòng làm việc.

Cô Qua khai rằng ngực của bà ấy  bị tức, bố tôi đã đi điều trị chứng tức ngực cho cô Qua, ông ấy không có vẻ lo lắng gì cả mà ngược lại còn tỏ vẻ mong muốn chứng tức ngực của cô Qua.

À, trước khi đi, ông còn để lại bài tập cho tôi, nói rằng sẽ quay lại ngay sau khi tôi làm xong bài tập.

Hơn một giờ sau, bố tôi đến phòng làm việc, trên người bố có mùi sữa tắm thoang thoảng, tôi hỏi bố, bố đã tắm sao? Câu trả lời của bố rất mơ hồ.

Tôi đã sai lầm khi phá vỡ giới hạn và hỏi điểm mấu chốt, hỏi có hay không.

"Ừm."

“Tại sao?” Tôi tự hỏi trong lòng, tắm vào lúc này có chút kỳ lạ.

“Bố chỉ đổ mồ hôi một chút thôi.” Bố nói điều này với biểu cảm trên khuôn mặt như thể tôi nuốt chửng món cá hồi nướng sốt việt quất chỉ trong một ngụm.

Đổ mồ hôi?

“Xoa ngực mẹ cho đến khi đổ mồ hôi?” Tôi hỏi.

Chốc lát.

Bố ho hai lần, đính chính là xoa bóp.

Cái đó--

“Bố xoa bóp ngực cho mẹ đổ mồ hôi à?” Tiếp tục hỏi.

Im lặng, một lát.

“Công chúa.” Bố đột nhiên thay đổi giọng điệu.

“Vâng!” Mỗi khi nghe đến danh hiệu này, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác thiêng liêng và trách nhiệm khó giải thích được.

"Là công chúa của Nam Sudan, con phải dồn sức cho việc học của mình."

"Vâng ạ."

Đúng vậy, nhưng trước khi chuyên tâm vào việc học, tôi phải biết ơn bố tôi.

Với tư cách là vị vua của Nam Sudan, màn trình diễn vừa rồi của ông ấy đơn giản là hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú kết hợp với thần thái của một vị vua của một quốc gia đã khiến trái tim non nớt của tôi loạn nhịp.

Xong rồi.

Tiếp theo, đó là nhiệm vụ của tôi với tư cách là một công chúa.

Tôi phải tập trung vào việc học của mình, nhà vua đang thúc giục tôi.

Bố đang thực sự thúc giục?

"Tống Mật Đường."

"Vâng?"

"Con không cảm thấy mẹ con chiều nay rất đẹp sao? Đặc biệt là..." Ánh mắt của bố rơi vào trên tường, tựa hồ muốn xuyên qua bức tường nhìn thấy người phụ nữ tóc dài trong phòng khác, "Đặc biệt là khi mẹ con nói rằng ngực của cô ấy trông rất căng."

Lại nữa, lại nữa.

Đủ quá đủ rồi!!

Tôi đập mạnh tay xuống bàn, tôi giận dữ gọi bố.

“Suỵt!” Bố khẽ ra hiệu cho tôi, “Mẹ con đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức mẹ.”

Vị vua nhỏ của Nam Sudan?

Đi chết đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play