Ta tức tới nỗi nói không nên lời, rõ ràng là hắn ta quá nhỏ mọn mà, lấy việc công trả thù riêng, ta hoàn toàn không phục.
Nhưng bây giờ ta có thể làm được gì đây cơ chứ, người có quyền quyết định không phải là ta mà là hắn, một tên tiểu tiên quân đáng ghét.
Lúc này ta chỉ muốn hướng mặt lên Thiên Đình mà chửi đổng lên thật to, tốt nhất là to đến độ Ngọc Hoàng có thể nghe thấy, để Ngài ấy có thể hiểu thấu lòng ta.
Sau một hồi oán than không thành, ta ngồi vắt vẻo trên một nhành cây sát khu vực thi, từ vị trí này có thể nhìn bao quát nhất toàn cảnh nơi đây.
Nếu như bình thường, ta cũng không rãnh rỗi tới mức ở lại để tự chuốc lấy sự đau buồn, nhưng do phần thi cuối cùng này là phần thi thử rượu, đương nhiên sẽ có rượu ngon, mà không phải là những loại rượu tầm thường, đó là rượu từ Thiên Phù đưa xuống, cho dù ta có không có duyên lên Thiên Phù đi chăng nữa, biết đâu lại được hưởng ké mấy loại rượu thượng hạng này thì sao, xem như cũng được an ủi phần nào.
Nghĩ thế hỏa giận trong lòng ta cũng đã vơi bớt đi vài phần.
Ở vòng thi cuối cùng này các tinh linh ưu tú nhất sẽ phải trải qua ba công đoạn: Chọn đúng loại rượu, bưng rượu và rót rượu.
Nghe có vẻ đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng vượt qua phần thi này vì phải là người rành về rượu mới có thể chọn được đúng loại rượu theo yêu cầu mà vượt qua được ải khó nhằn này.
Nhìn sơ qua đã thấy có hàng trăm tinh linh bị loại, ta bổng xấu tính mà ngồi trên cây cười nắc nẻ, chẳng phải đây gọi là cố gắng cho lắm rồi cũng phải bị loại thôi sao, ta thầm nghĩ bụng đúng là người xấu tính thường sống thảnh thơi, ta chính là một ví dụ điển hình cho câu nói ấy.
Cuối cùng, buổi tuyển chọn tỳ nữ cho Thiên Phù cũng kết thúc.
Ta cũng không thèm quan tâm đ ến kết quả lần này ra sao một lòng hướng về mấy vò rượu ngon đang đặt trên bàn.
Hiện tại tất cả các tinh linh đang tụ tập về chính điện của lão Sơn Thần để nghe thông báo kết quả.
Nhìn những vò rượu ngon lành hiện ra ngay trước mắt ta không tránh khỏi cơn thèm mà nhân lúc không ai để ý liền sà tới.
“Thật tuyệt, toàn là rượu thượng hạng đây mà!” Hai mắt ta liền trở nên sáng rực rỡ hơn cả những vì sao trong đêm tối u tịch, cảm giác lúc này dường như xung quanh chỉ còn mình ta với mấy vò rượu này nữa thôi.
Bất giác ta cầm hai tay hai vò rượu không cần suy nghĩ mà đưa lên miệng thưởng thức: “Chà, hương thơm dịu nhẹ của nho lên men hòa quyện với hương hoa anh đào, vị chan chát nhè nhẹ chạm vào đầu lưỡi nhưng lại nở rộ khi đi đến vòm họng, thật quả không hổ là mỹ vị của Thiên Phù mà” Ta vô thức mà la lớn khiến bao nhiêu tinh linh đứng gần phải quay đầu nhìn về phía ta.
“Là ai vừa lên tiếng”.
Giọng tên tiểu tiên quân kia lập tức hướng về phía ta.
Ta giật mình không kịp che miệng lại: “Lần này cái miệng hại cái thân rồi Bạch Mai à”.
Ta xấu hổ tức mức chỉ muốn đào một cái hố thật to rồi nhảy xuống dưới nằm yên vị luôn cho rồi.
“Thưa tiên quân, lại là ta Bạch Mai tinh linh đây ạ” Ta mở miệng nở một nụ cười xã giao rồi ngoan ngoãn cúi người bẩm báo với hắn.
Lần này hắn không nổi giận đùng đùng như trong suy đoán của ta, mà liếc nhìn ta suy xét một lượt rồi nói: “Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức về rượu đấy chứ, vừa uống đã có thể đoán ra được hương vị của loại rượu ngon nhất Thiên Phù rồi, khá khen cho một tiểu tinh linh như ngươi”.
Lúc này hắn mới thèm mở hai con mắt ra nhìn ta.
“Thưa tiên quân, đa tạ ngài đã quá khen, đối với những loại rượu như thế này, tiểu nữ chỉ cần ngửi mùi thôi là đã biết chúng được làm ra từ những nguyên liệu nào rồi đấy ạ”.
Ta hí hửng vừa ngửi vừa đọc tên từng loại rượu được đựng trong những vò rượu xếp ngăn ngắn trên bàn kia, còn không quên cho hắn biết thêm thông tin về thành phần và hương vị của từng loại rượu này.
Đúng là không uổng công mấy trăm năm nay ta khổ công tu luyện uống rượu mà.
Hắn thấy ta đọc vanh vách tên và thành phần của các loại rượu cũng bắt đầu có chút chú ý đến ta, những tưởng hắn sẽ vì thế mà xem xét lại việc tuyển chọn lần này, nhưng hắn không những không cho ta một chút cơ hội nào, ngược lại còn trách tội ta tự tiện dùng rượu của Thiên Phù đưa xuống trước mặt tất cả các tinh linh khác.
“Việc ngươi tự tiện dùng rượu của Thiên Phù lần này ta xem như chưa từng xảy ra, lần sau ắt sẽ xử phạt thật nặng”, nói xong hắn quay người tiến vào điện, đồng thời sai người thu hồi lại số rượu kia.
Ngay lập tức lần lượt từng vò rượu một được mấy tên thị vệ đi cùng hắn bưng đi trước mặt ta, khiến ta không khỏi tiếc nuối trong lòng.
“Bạch Mai tỷ, tỷ không sao đấy chứ”.
Ta đang đứng như trời trồng thì vị tiểu tinh linh hôm trước tới báo tin cho ta tiến lại hỏi thăm.
“Không sao”.
Ta trả lời cục súc với nàng ta.
“Muội thấy hôm nay tỷ đắc tội với chàng hơi nhiều, muội sợ tỷ..”
“Chàng nào” Ta ngắt lời nàng ta.
“Là…Thái Hào tiên quân”.
Nàng ta tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Tiên quân gì chứ, hắn ta là đồ nhỏ mọn thì đúng hơn” Ta chửi đổng.
“Muội….”.
Nàng ta có vẻ rơm rớm nước mắt.
“Ta thấy cô muốn quyến rũ ai cũng được nhưng tốt nhất nên tránh xa tên khốn ấy ra, nếu không cô chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi về mình mà thôi”
Vừa nói dứt lời ta quay lưng cưỡi mây trắng bay về phía cây Mai Trắng, không thèm nhìn lấy nàng ta một cái, không rõ câu nói vừa rồi của ta có làm nàng ấy tổn thương tới mức bật khóc không nữa, nhưng ta cùng đành mặc kệ nàng ấy, phải để nàng ấy tỉnh ngộ ra mới được.
Về đến nơi, ta không có chút tinh thần mà nằm ườn ra thân cây Mai Trắng, hai tay vắt ra sau đầu, chân trái kê lên đầu gối chân phải mà thầm cảm thán trong lòng, nhìn về phía Thiên Đình trên cao vời vợi kia, ta cảm thấy khoảng cách giữa ta và Điện Thiên Phù ngày càng một xa.
Ta thầm trách Ngọc Hoàng tại sao lại sai một tên vừa nhỏ mọn vừa không có mắt nhìn người như tên Thái Hào tiên quân kia xuống đây chủ trì cuộc thi lần này kia chứ, chỉ cần nghĩ đến hắn thôi trong lòng ta đã sôi sục sự căm phẫn, chỉ hận bản thân không thể băm hắn thành trăm mảnh đem đi cho cá ăn rồi.
Cây Mai Trắng dường như cũng hiểu được tâm trạng của ta lúc này, bà ấy cũng chỉ biết rung rinh tán cây mà an ủi ta, ta cũng không còn hơi sức mà để ý đến mọi việc xung quanh, cứ thế mà nắm nghiền hai mắt, thiếp đi lúc nào không hay.
“Chàng là….” một nam nhân đội khăn che mặt xuất hiện trước mắt ta, không nói không rằng,
“Ta chính là lang quân như ý của nàng” Giọng nói của chàng ta thật ấm áp, giống như đang sưởi ấm tâm hồn giá lạnh trong con người ta lúc này.
“Thật sao, nhưng chàng là ai” Ta đưa tay tính vén khăn che mặt của chàng lên, bỗng nhiên chàng lại biến mất một cách kỳ lạ: “Có duyên ắt gặp, hết duyên khó tìm”, tiếng chàng từ xa vọng lại thoảng vào tai ta;
“Ta…Ta nhất định sẽ tìm thấy chàng”.