“Hạo Nhi, con xem An Nhiên công chúa mới sai người mang thuốc trị vết thương qua cho con.
Mẫu thân không hối thúc con, con lại tự động kết thân với người ta, con thật sự đã làm mẫu thân quá bất ngờ”.
Vương phu nhân có vẻ rất vui mừng khi biết tin đứa con trai cưng của mình đã lọt vào mắt xanh của An Nhiên công chúa.
Vương phu nhân nói như vậy, chẳng lẽ vị tiểu thư hôm qua chính là An Nhiên công chúa ư? Không phải tên Vương Hạo này nói nàng ta ngạo mạn, hống hách, không xem ai ra gì à, Ta lại thấy vị tiểu thư hôm qua hoàn toàn trái ngược với những gì hắn miêu tả, chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây.
Vương Hạo vẫn nằm im bất động trên giường dưỡng thương, dường như hắn không mấy bận tâm đến việc vị tiểu thư tối qua được hắn giúp là ai.
Ta biết hắn đang cảm thấy rất mệt mỏi mỗi khi Vương phu nhân nhắc tới vị An Nhiên công chúa kia, đối với hắn cho dù có một trăm, một ngàn An Nhiên công chúa đi nữa cũng không thể nào sánh bằng một Bạch Mai trong lòng hắn.
Vương phu nhân dường như cũng cảm thấy bất lực khi phải nói chuyện với một khúc gỗ như hắn, nên nhẹ nhàng đặt lọ thuốc mà nàng ta đưa tới trên bàn rồi lặng lẽ rời đi để hắn an tâm nghỉ ngơi.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Vương phu nhân còn không quên căn dạn nha hoàn nhất định phải bôi thuốc cẩn thận cho hắn.
Ta nhìn thấy bà ấy chăm sóc cho đứa con trai khúc gỗ của mình, bất giác lại thấy thương xót cho chính bản thân mình.
Ta nhớ lúc ở với mẹ thỏ, bà ấy cũng chăm sóc cho ta như thế, những lúc ta tranh giành không lại với các anh chị em thỏ khác, bà ấy thường lén đưa bầu sữa vào tận miệng cho ta bú.
Mẹ thỏ biết ta không được lanh lợi như các anh chị em của mình nên lúc nào cũng đặc biệt quan tâm đến ta, sợ ta đi lung tung lại tự gây thương tích cho chính mình.
Hôm đó chỉ là ta quá ham chơi nên mới để lạc mất bà ấy cùng với các anh chị em thỏ khác.
Giờ đây, tuy có thể nói ta sống trong cảnh nhung lụa có kẻ hầu người hạ nhưng cảm giác không có người thân bên cạnh thật khiến ta tổn thương vô cùng.
Nếu được lựa chọn ta vẫn sẽ chọn được sống chung với mẹ thỏ và các anh chị em của mình, chỉ đáng tiếc là cơ hội đó dường như không còn nữa.
Ta nhìn tên bất hiếu này đối xử với mẹ hắn như thế, chỉ muốn biến thành hình người rồi chạy tới bên cạnh hắn, từ tốn đá vài phát vào mông của hắn, để hắn biết rằng bản thân hắn may mắn biết nhường nào.
Sau nửa tháng chữa trị, vết thương trên tay Vương Hạo thiếu gia cũng đã lành hẳn, thuốc quý trong cung đúng là có khác, công hiệu hơn rất nhiều.
Dạo này sắc mặt của Vương Gia cũng vui vẻ hơn nhiều, mọi việc trong triều nhờ An Nhiên công chúa nói đỡ với Hoàng Thượng nên nghe nói cũng suôn sẻ.
Vương Gia rất hài lòng với vị An Nhiên công chúa này, còn tính sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng ban hôn nàng ta cho con trai ông ấy.
Không cần phải hỏi ta cũng thừa biết tên khúc gỗ Vương Hạo chắc chắn không đồng ý việc tự ý sắp xếp hôn sự này, hắn năm lần bảy lượt tìm gặp Vương Gia để từ chối.
Vương Gia tuy rất yêu thương đứa con trai này của mình, nhưng để có được một chỗ đứng vững chắc trong triều đình thật không hề dễ dàng, huống hồ Vương Gia đã già, vị trí này liệu còn giữ được bao lâu.
Nếu không nhân lúc này tạo dựng mối quan hệ với triều đình, e rằng đến mạng cũng khó giữ nổi.
Một hôm trong cung tổ chức yến tiệc, An Nhiên cách cách đặc biệt mời hắn theo Vương gia vào cung tham dự, hắn tỏ ý không muốn đi, nhưng Vương Gia một mực bắt hắn tham gia.
Ông biết Hoàng Thượng sẽ nhân dịp này mà ban hôn cho hắn, nhưng Vương Gia lại không muốn cho hắn biết trước, đợi đến lúc Hoàng Thượng ban hôn, hắn có muốn từ chối cũng không thể từ chối được.
Đến đây chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ tại sao một con thỏ vừa ngu ngốc vừa mắc bệnh béo phì, lại suốt ngày nằm lay lắt trong phòng như ta lại có thể biết rõ những chuyện này.
Thật sự ta không đủ thông minh đến mức tự mình có thể đoán được ý Vương Gia, chỉ là hôm đó, ta nổi hứng muốn đi dạo quanh phủ cho khuây khỏa, nên lê tấm thân vàng ngọc này ra ngự hoa viên, dự là sẽ ngắm hoa bồ công anh cho đỡ chán, nào ngờ lại vô tình bắt gặp Vương gia đang tâm sự cùng với Vương phu nhân.
Vương phu nhân vừa trông thấy ta liền bế ta lên xoa xoa, vuốt vuốt đủ kiểu, và thế là chuyện gì đến cũng đã đến ta đường đường chính chính ngồi chễm chệ lên người bà ấy.
Nghĩ lại hôm đó ta đúng thật là may mắn, vừa được hóng chuyện, lại vừa được đích thân Vương phu nhân đưa ta về tận phòng, đỡ tốn biết bao nhiêu là sức lực của ta, ha ha ha.
Phen này, để ta xem hắn làm cách nào để từ chối mối hôn sự do đích thân Hoàng Thượng ban đây.
Mặc dù, ta rất muốn đi cùng hắn đến buổi yến tiệc của Hoàng cung một lần cho biết với đời, nhưng hắn một mực không cho ta theo cùng nên ta đành cắn răng ở lại phủ chờ tin tức tốt lành từ hắn, không biết hắn có chịu ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Vương Gia không đây, ta cũng không buồn nghĩ ngợi nhiều làm gì cho nặng đầu, bèn rúc mình vào chăn, ngủ một giấc ngon lành.
“Vương phu nhân, không xong rồi, lần này không xong rồi”
Tiếng la thất thanh của tên tiểu nô tài truyền đến tai ta khiến ta giật bắn cả người.
Ta còn chưa tỉnh hẳn, không biết có việc gì khiến cho hắn phải hốt hoảng như vậy, ta nhìn qua thì thấy Vương phu nhân đã ở trong phòng của tên khúc gỗ này từ bao giờ, chắc bà ấy đang nhớ con trai cưng đây mà.
“Có việc gì, ngươi mau nói đi”.
Vương phu nhân lúc này như ngồi trên đống lửa.
“Tiểu nhân nhận được tin báo về, nói hôm nay lúc lúc diễn ra yến tiệc, Hoàng Thượng có ngỏ ý ban hôn cho Vương Hạo thiếu gia nhà chúng ta, nhưng không hiểu sao ngài ấy lại thẳng thắn từ chối khiến Hoàng Thượng nổi trận lôi đình.
Hiện tại cũng không rõ tình hình Vương gia và Vương Hạo thiếu gia như thế nào nữa ạ”
Vương phu nhân nghe đến đây, nhất thời không giữ được bình tĩnh mà ngất xỉu tại chỗ.
Ta cảm thấy lo lắng vô cùng, tên khúc gỗ này cũng thật là to gan, ngay cả lời Hoàng Thượng mà hắn cũng dám từ chối, hắn đúng là ăn gan hùm thật rồi..