“Ôm ta thêm một chút nữa.”

Tạ Khâm nghe được lời này, trái tim siết lại, không nhịn được mà nâng khuôn mặt nàng ra từ trong lòng mình, hai tay luồn vào lọn tóc, ngậm môi nàng hôn sâu, khác với nụ hôn tối hôm qua, nụ hôn hôm nay mang theo sự chiếm hữu và khống chế nồng đậm, tựa như muốn nuốt Thẩm Dao, lại giống như tặng bản thân mình cho nàng.

Tối hôm qua vốn chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vẫn chưa thỏa mãn, lần này giống như bắt lửa, Thẩm Dao ngẩng đầu cố gắng tiếp nhận chàng, hợp tác với chàng, thậm chí còn hận không thể xâm chiếm chàng, bàn tay nóng ướt của chàng đã thăm dò vào trong váy áo, cả trái tim Thẩm Dao tựa như bị chàng tóm chặt nhào nặn.

Sức của nam và nữ khác xa nhau.

Thẩm Dao có chút chịu không nổi, nghiêng đầu rút lui, Tạ Khâm hôn má nàng đến vành tai, vuốt ve qua lại bên cổ bên tai nàng.

Thẩm Dao ghé vào đầu vai chàng thở dốc không ngừng, nàng cũng muốn nhưng mà không được, đành phải đẩy chàng ra:

“Tạ Khâm, ông chủ vẫn còn chờ đấy.” Nàng nhẹ giọng cắn tai chàng nói.

Lý trí của Tạ Khâm quay về, chàng dừng lại.

“Dao Dao, sau này ta luôn ở đây, mãi mãi ở đây, dù có thế nào thì ta cũng sẽ không rời xa nàng nữa, cho dù cho chết, chúng ta cũng phải chết cùng nhau.”

Thẩm Dao ôm lấy chàng, chạm vào trán chàng cười: “Bây giờ mới đúng này,” Đôi mắt hạnh long lanh, nàng chép miệng với chàng: “Giúp ta sửa sang y phục lại một chút.”

Tạ Khâm cụp mắt nhìn thoáng qua kiệt tác của mình, váy áo bị chàng vạch ra, để lộ cái yếm đỏ thắm thêu hoa hải đường, suýt nữa không che được hai khối mềm mại, Tạ Khâm nhìn đi chỗ khác, mất tập trung mà giúp nàng sửa sang lại.

Hai người không hề nói chuyện, ánh mắt lại nhìn nhau, phong tình đủ kiểu, đạt đến một sự ăn ý nào đó.

Tạ Khâm đã sửa sang hồi lâu cũng chưa xong, ánh mắt kiên định nhìn nàng, trên người vẫn còn một cảm giác kéo căng chưa trút hết, chàng biết rõ Thẩm Dao đang cố ý tra tấn chàng.

Thẩm Dao nhìn thấy, cong mắt cười một tiếng, rút dây lụa ra khỏi lòng bàn tay của chàng:

“Để ta làm đi.”

Giày vò một phen, hai người lại mang nét mặt như thường mà xuống xe ngựa.

Đến khu làm việc trong thành, Bình Lăng đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ Thẩm Dao đóng dấu. Thẩm Dao đưa ngân phiếu đã được đếm xong cho tiểu quan lại của khu làm việc, ánh mắt thì nhìn Tạ Khâm chăm chú, nói chuyện rõ rồi thì Thẩm Dao sẽ nhận định chàng là người đàn ông của mình, lúc nhìn cũng trắng trợn không kiêng dè.

Ánh mắt của Tạ Khâm thì chưa từng rời khỏi nàng.

Thẩm Dao nhìn hiểu vẻ trầm lắng trong ánh mắt người đàn ông.

Muốn à, không có cửa đâu.

Không giày vò chàng một chút thì chàng đâu có biết lợi hại, sau này còn dám dễ dàng nói chia xa?

Một lúc sau đã thay đổi khế thư sở hữu, Thẩm Dao nhìn thấy trên giấy tờ viết tên của mình thì cảm thấy mỹ mãn, đưa mắt ra hiệu với Tạ Khâm đang ngồi uống trà ở đối diện:

“Chúng ta đi thôi.”

“Chờ chút đã.”

Tạ Khâm đặt chén trà xuống.

Nếu đã quyết định giao tất cả cho Thẩm Dao thì không phải chỉ hứa suông, lúc sáng Tạ Khâm đã sắp xếp ám vệ mang chiếc hộp của mình tới, chuyển hết tất cả sản nghiệp trong danh nghĩa của mình cho Thẩm Dao bao gồm cả tiền trang.

Đổi lại là người khác, muốn làm chuyện này không mất mười ngày nửa tháng thì không được, nhưng Tạ Khâm ra lệnh một tiếng, quan viên nên có mặt đã trình diện, lập tức xử lý thủ tục, lại bởi vì cửa hàng và điền trang quá nhiều nên cứ thế làm từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

Thẩm Dao yên tâm thoải mái nhận lấy.

Bây giờ người đàn ông quyết một lòng, nhưng không có nghĩa là cả đời sẽ một lòng, trong lòng trong mắt nàng chỉ có một mình chàng, sau này còn muốn cùng chàng sinh con, nắm giữ gia sản trong tay thì sau này đương nhiên chính là của con nàng, nếu như nhiều năm sau này, Tạ Khâm ghét bỏ nàng hoa tàn ít bướm, tìm tiểu thiếp ngoại thất gì đó thì Thẩm Dao cũng không cần sợ.

Tạ Khâm làm như vậy khiến Thẩm Dao không có nỗi lo về sau, yên tâm dũng cảm giao tương lai cho chàng.

Lúc về, Thẩm Dao vuốt ve chiếc hộp dày nặng, vẻ mặt tươi cười nhìn Tạ Khâm:

“Tạ Thủ phụ, từ giờ trở đi là ta nuôi chàng đấy, nếu đã ăn nhờ ở đậu thì phải biết thận trọng từ lời nói đến việc làm, mỗi ngày tự hỏi ba việc, hôm nay có yêu thê tử không, có bảo vệ thê tử hay không, có hầu hạ thê tử hay không…” Thẩm Dao nói thao thao bất tuyệt, nói mãi không hết.

Tạ Khâm nghe đến mức không tự chủ được mà cười lên, nghiêm túc phối hợp với nàng: “Tạ mỗ lĩnh mệnh.”

Trời nóng, về đến hẻm Cửu Dương, hai người tách nhau ra về nhà thay quần áo tắm rửa.

Thẩm Dao hoàn toàn giao cửa hàng đậu hũ cho Bích Vân, tự mình phụ trách ở phía sau lo chuyện của khu mỹ thực, Bích Vân làm xong quay về từ cửa hàng thì đúng lúc bắt gặp Thẩm Dao đang thay đồ, nàng ấy lập tức đi vào giúp.

Trông Thẩm Dao mấy năm nay kiếm được tiền nhưng trang sức quần áo không hề nhiều, rương được mở ra, chỉ có váy trắng thuần, Thẩm Dao gặp khó.

Bích Vân đến gần liếc qua, chỉ vào một chiếc váy màu hạnh nói: “Không phải cô nương thích mặc bộ này sao?”

Từ sau khi hòa ly, Thẩm Dao rất ít mặc quần áo màu tươi đẹp, trong hòm không phải đồ màu trắng màu hạnh thì chính là màu xanh nhạt, nàng nói với bên ngoài mình là quả phụ, một là không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, hai là cũng vì Tạ Khâm rời xa đã làm tổn thương trái tim nàng.

Bây giờ tình thế thay đổi, Thẩm Dao nổi lên hứng thú sửa soạn bản thân, nhìn những bộ váy màu trắng này, nàng lại không hài lòng lắm.

Thẩm Dao một lần nữa lục tung đồ lên, cuối cùng cũng tìm ra một bộ váy cũ màu đỏ hoa hải đường.

Tuy váy đã cũ nhưng lại là kiểu dáng thịnh hành hiện nay, đây còn là bộ năm đó ở Tạ gia, tú nương trong phủ may riêng cho nàng, Thẩm Dao vẫn nhớ lúc đó nàng thích mặc bộ váy này đến thư phòng dụ dỗ Tạ Khâm.

Thẩm Dao thay đồ, Bích Vân vừa giúp nàng sửa soạn vừa mỉm cười nheo mắt nhìn nàng:

“Cô nương, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy người ăn mặc yểu điệu thế này đấy, người bằng lòng Tạ Thủ phụ rồi à?”

Thẩm Dao thoải mái thừa nhận: “Phải.”

Nàng soi gương cài trâm ngọc lên cho mình.

Bích Vân đi vòng đến đằng trước giúp nàng siết chặt thắt lưng, liếc qua bộ ngực đầy đặn đó, nàng ấy chậc một tiếng:

“Cô nương, những cái khác đều tốt, chỉ có đồ hơi chật một chút thôi.”

Thẩm Dao bôi một chút son đỏ tươi, tiện thể đi loanh quanh nửa vòng rồi cũng ảo não nói: “Ta cũng cảm thấy chật.”

Suy nghĩ một chút, nàng nói: “Không sao, chỉ mặc tối nay thôi, ngày mai đổi bộ khác.”

Đợi trang điểm xong, Thẩm Dao thông cảm vỗ vỗ tay Bích Vân: “Ta đi sang bên cạnh ăn cơm, em tự chăm sóc bản thân đi, haizzz, Bích Vân à, ta thấy Hiểu Đồn nhà sát bên cũng không tồi, em thật sự không suy xét sao?”

Khuôn mặt Bích Vân đỏ lên, nàng ấy tức giận nhìn Thẩm Dao chằm chằm: “Cô nương, người gả bản thân mình đi trước đã.”

Thẩm Dao cười, đon đả yêu kiều đi ra ngoài: “Ta không gả đâu.”

Đến Tạ gia đâu có tự do bằng ở đây.

Thẩm Dao đi đến hậu viện rồi qua Tạ phủ từ cửa hông.

Ở cửa đã có một người đứng chờ, liếc mắt nhìn còn thấy rất quen mắt.

Hóa ra là nha đầu Hạnh nhi từng hầu hạ nàng ở Tạ gia đây mà.

Hạnh Nhi nhìn thấy Thẩm Dao thì quỳ phịch xuống đất:

“Nương tử tốt của em, cuối cùng cũng gặp được người rồi.”

Hạnh Nhi thấy Thẩm Dao vẫn còn mặc bộ váy cũ ở Tạ gia năm đó thì nước mắt càng rơi như mưa, ôm chân Thẩm Dao không chịu buông tay.

Thẩm Dao cũng vô cùng xúc động, vội vàng đưa nàng ấy dậy, vuốt ve gò má nàng ấy:

“Đến là tốt rồi, sau này em cứ đi theo ta ăn sung mặc sướng đi.”

Hạnh Nhi khóc: “Người đừng bỏ nô tỳ nữa, nô tỳ sinh là người của người, chết là ma của người.

Hạnh Nhi đã biết được từ Bình Lăng là Tạ Khâm và Thẩm Dao quay lại, sau này Thẩm Dao chính là nữ chủ tử của bọn họ, Hạnh Nhi muốn quyết một lòng đi theo Thẩm Dao.

Chủ tớ hai người cùng nhau đi vào trong, tòa nhà bên cạnh đã được Tạ Khâm cải tạo hoàn toàn, trở nên rực rỡ hơn, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên đến đây, khoảng sân sát bên tường vô cùng rộng lớn, trong đó trồng đủ kiểu dáng hoa cỏ, cánh hoa đủ mọi màu sắc được khói chiều bao phủ như ráng mây rực rỡ, đi dọc theo hành lang đến hậu viện, căn nhà xa hoa lộng lẫy, hình trang trí ô vuông phức tạp, qua thùy hoa môn, hậu viện có núi có nước, xanh tươi tràn đầy sức sống, tựa như bồng lai tiên cảnh.

Thẩm Dao không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, vốn dĩ hậu viện không lớn như thế, Tạ Khâm đã gộp mấy toà nhà lại với nhau rồi, bây giờ mới được bao lâu mà chàng đã biến tòa nhà bình thường trước kia trở nên giống như lâm viên Giang Nam, xem ra Tạ Khâm thật sự định ở đây dài lâu.

Tâm trạng Thẩm Dao càng ngày càng tốt, nàng đi vòng qua cây cầu đá bạch ngọc ra phía sau.

Hạnh Nhi đỡ nàng: “Chủ tử, gia đang ở trong bếp đấy, nói là tự mình làm bữa tối cho người.”

Sân viện quá lớn, Thẩm Dao đi mất thời gian một chén trà mới đến phòng bếp, vừa bước lên hành lang, ánh mắt nhìn vào bên trong từ cánh cửa mở rộng.

Nói là phòng bếp, nhưng nó giống một kho hàng hơn.

Phòng bếp chiếm diện tích cực lớn, khoảng bằng một cái viện, hai bên bày kệ hàng đủ kiểu dáng, các loại nguyên liệu nấu ăn được phân loại sắp xếp chỉnh tề, có cảm giác như phòng bếp trong cung.

Thẩm Dao lắc đầu, người đàn ông này phá của quá.

Trong phòng bếp mênh mông, Tạ Khâm mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, lông mày dài và sắc bén, mắt đen như chấm sơn, cơ thể cường tráng, thân hình thẳng tắp, cả người thon dài linh hoạt đứng sau bếp lò, khí chất tuấn dật đó khiến cho cả phòng cũng sáng lên mấy phần.

Thẩm Dao khoanh tay dựa vào khung cửa quan sát chàng, màu xanh nước biển nhạt khiến chàng trông cực kỳ trẻ tuổi, tựa như một lớp khói lam nhạt bao phủ quanh người chàng, lại có một loại cảm giác thiếu niên mông lung. Thẩm Dao thưởng thức mỹ nam một phen, chậm rãi dạo bước qua đến sau lưng chàng, đứng sát vào người chàng, đưa tay vỗ vào sống lưng thẳng tắp của chàng, nhẹ giọng hỏi:

“Tạ đại nhân, hôm nay làm món gì cho Tứ Tứ vậy?”

Tạ Khâm đã biết nàng đến, động tác thái thức ăn chậm hơn một chút: “Gà cay, mắm củ niễng, đậu hũ Đông Pha…” Tạ Khâm nói ra khoảng năm món ăn, nhiều hơn nữa cũng không được, chàng chỉ muốn làm một bàn đồ ăn mừng bọn họ quay lại.

Ngón tay nhỏ nhắn của Thẩm Dao đảo qua đảo lại trên cột sống của chàng, âm cuối nhẹ nhàng lên cao: “Ồ, đều là món ta thích ăn đó.”

Sau đó ngón tay trượt xuống từ lưng chàng, hai tay lần mò ôm lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của chàng, thân thể chậm rãi dán lên.

Lưỡi dao của Tạ Khâm dừng lại, đơ ra một lúc rồi dần tìm lại được hơi thở: “Tứ Tứ, ta đang thái đồ ăn.”

“Chàng thái đi.” Tiểu mỹ nhân nhón chân lắc lư qua lại, giống như một tiểu cô nương xinh đẹp vậy.

Tạ Khâm thở ra một luồng hơi nóng, tiếp tục bận rộn.

Thẩm Dao dùng một tay ôm chàng, tay còn lại không thành thật mà sờ chỗ xương sườn của chàng, Tạ Khâm có sự tập trung tốt, mặc cho nàng nghịch.

Thẩm Dao chống cằm vào lưng chàng hỏi: “Ăn mặc tuấn tú như vậy cho ai nhìn thế?”

“Cho nàng nhìn.” Tạ Khâm không hề do dự mà hỏi ngược lại: “Không phải nàng cũng ăn mặc xinh đẹp sao?”

“Chàng nhìn thấy rồi à?”

“Ừm, nhìn thấy rồi.”

“Ta đâu có thấy chàng ngẩng đầu nhìn.”

“Trong lòng nhìn thấy rồi.”

Thẩm Dao cười khúc khích, nhéo chàng một cái thật mạnh: “Đường đường là Thủ phụ mà miệng lưỡi ngọt quá.”

Tạ Khâm cười không nói.

Thẩm Dao hoàn toàn không tha cho chàng, làm loạn khắp nơi, hơi thở của Tạ Khâm càng ngày càng nặng: “Thẩm Tứ Tứ, ta đang nấu cơm đấy.”

Mỹ nhân vui vẻ: “Chàng có muốn làm chút chuyện khác không?”

Tạ Khâm hít sâu, ngoái đầu liếc nhìn mỹ nhân một cái, mỹ nhân kia thấy chàng nhìn qua thì lại nhón chân lên, mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, không hề sợ hãi.

Tạ Khâm thua trận: “Nàng đợi đó.” Nghiêng đầu tiếp tục làm việc.

Thẩm Dao hừ một tiếng, kéo đai ngọc trên eo chàng về phía sau một cái, nàng nhấc chân khều chiếc ghế gỗ đến rồi đứng lên đó, dán lưng vào sống lưng của Tạ Khâm, bàn tay vuốt ve ngọc bội của chàng.

Eo đúng lúc bị nàng siết lấy, kéo căng rất chặt.

Tạ Khâm chưa bao giờ biết rằng Thẩm Dao bướng bỉnh như vậy.

Chàng cố gắng hạ thấp eo, để nàng dựa vào thoải mái hơn một chút.

Thẩm Dao ngước mắt nhìn qua bóng đêm như khói ở ngoài cửa sổ, dựa vào bờ vai rộng lớn của chàng, gật gù đắc ý:

“Tạ đại nhân, gà cay phải bỏ nhiều tỏi một chút.”

“Sau này đừng mặc quần áo màu tươi đẹp như vậy nữa.”

“Không đúng, chỉ được mặc ban đêm thôi.”

Nàng chậm rãi nghiêng người sau, cùi chỏ hạ xuống chống vào eo chàng: “Chàng thành thật nói cho ta biết, ba năm ở biên quan có từng trêu chọc tiểu cô nương nào không?”

Dáng vẻ này của Tạ Khâm khó đảm bảo được không khiến quý nữ đất Bắc coi trọng.

Giọng nói Tạ Khâm lạnh lùng: “Đâu có trêu hoa ghẹo nguyệt bằng người nào đó.”

Thẩm Dao có chút tức giận: “Làm sao, không vui à? Lúc hòa ly không phải chàng ước gì ta xuất giá sao?”

Lúc đó nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng thật sự đến biên quan rồi, trong lòng chua xót đau đớn khó mà nói hết được, mỗi lần vừa nghĩ tới nàng có thể ân ái với người đàn ông khác, lục phủ ngũ tạng của Tạ Khâm đều run rẩy, lúc này mới phát hiện ra chàng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đối với người phụ nữ của mình, chàng cũng có dục vọng chiếm hữu vượt mức bình thường.

Bởi vì Thẩm Dao quấy rối, Tạ Khâm đã cắt củ niễng một cách lung tung.

Thẩm Dao nhìn thấy trên trán chàng toát ra từng lớp mồ hôi thì xắn tay áo lên muốn giúp.

Tạ Khâm không cho phép nàng dính tro bụi, chàng quay người lại, lúc này mới phát hiện ra nàng mặc bộ váy cũ.

Đôi mắt lập tức giống như phủ một lớp sương mù, cố định ở đó.

Có một khoảng thời gian trước khi hòa ly, Thẩm Dao thường xuyên đến thư phòng tìm chàng, chàng ngồi sau bàn xem sổ con, nàng thì chống cằm ở đối diện nhìn chàng, thỉnh thoảng nàng giơ chân lên cọ vào bụng chàng, cọ một lúc là hai người sẽ quấn quýt lên tận giường.

Ba năm rồi, bọn họ đã bỏ lỡ nhau ba năm.

Trong mắt Tạ Khâm là màn mưa bụi bao phủ, khổ sở đến mức không nói thành lời.

Thẩm Dao không muốn chàng quá tự trách, xách váy lên thầm nói: “Không phải ta cố ý mặc cái váy này đâu, thật sự mấy năm qua không hay mua đồ, chỉ có thể mặc bộ này thôi.”

Tạ Khâm dần lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ dịu dàng luyến tiếc: “Kiếm được nhiều tiền như vậy, sao không mua quần áo cho bản thân?” Nhớ đến sau khi gặp lại Thẩm Dao, trên người toàn là trang sức bình thường, không có quần áo màu sáng tươi đẹp.

Thẩm Dao rũ mắt xuống, xoắn đầu ngón tay: “Người trong lòng không ở đây, mặc đẹp như vậy cho ai nhìn?”

Trái tim Tạ Khâm bị kích mạnh một cái, chàng ném dao trong tay đi, không nói hai lời mà bước qua, trực tiếp ôm nàng lên.

Tạ Khâm hành động quá nhanh, Thẩm Dao không kịp chuẩn bị, nàng giật mình, vội vàng ôm lấy cổ chàng: “Chàng làm gì vậy…”

Tạ Khâm ôm eo nàng nâng lên, đẩy người ngồi lên bàn trà dài đặt dưới tường, nụ hôn che trời lấp đất kéo đến, đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò vào miệng nàng, không hề cho nàng có cơ hội phản kháng.

Trong ấn tượng của Thẩm Dao, Tạ Khâm là người dịu dàng, cho dù có thiên phú dị bẩm nhưng luôn biết chừng mực, thế mà hôm nay nàng lại suýt chút nữa chết chìm trong sự tấn công của chàng.

Rõ ràng là đã chống rất căng rồi nhưng chàng lại kiềm chế bản thân không vào trong.

Thẩm Dao cũng không có ý định cho chàng ở đây, nàng lười biếng ôm cổ chàng, nhìn người đàn ông vùi đầu vào ngực nàng cố gắng bình tĩnh lại:

“Sao vậy? Ba năm không gặp mà đã không được rồi à?”

Tạ Khâm ngước mắt, đáy mắt tựa như chìm trong ánh sáng, như bầu trời đầy sao, đối với sự trêu chọc của Thẩm Dao, Tạ Khâm cười một cái, giúp nàng chỉnh lại vạt áo, quay lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Tốn thời gian hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng làm xong năm món ăn một món canh, cộng thêm một đĩa đồ nguội ăn kèm, một bàn đầy ắp, mùi thơm lan tỏa.

Thẩm Dao ăn đến mức vừa lòng thỏa ý.

Sau bữa ăn, Tạ Khâm mang theo Thẩm Dao đi dạo trong vườn:

“Viện chính Hà Hoa Đường được thiết kế theo bố cục của Cố Ngâm Đường, hai bên phía sau hồ nước đều có ba chái nhà gần nước, mùa hè nàng thích chỗ nào thì ở chỗ đó…”

“Mấy nơi vẫn còn trống thì chờ nàng sắp xếp.”

Thẩm Dao nhìn xung quanh: “Ở đây còn rộng rãi hơn Tạ gia đó.”

Vừa rồi nàng đã đếm sơ qua, ở đây có bảy tám sân viện, cảnh trí các nơi đều không tệ, so với Cố Ngâm Đường của chi sáu Tạ gia thì còn xa hoa hơn nhiều. Tạ phủ đúng là lớn thật đấy, chỉ là các chi nhiều người, chen chúc một chỗ thì đến xoay người còn khó, đông người thì đạo lý đối nhân xử thế cũng nhiều.

Quần áo của hai người chạm vào nhau, Tạ Khâm dắt tay nàng một cách tự nhiên: “Nơi này là chỗ của nàng, nàng làm chủ, không liên quan đến người khác.”

Thẩm Dao mím môi cười, không thể không nói, chỗ nào Tạ Khâm cũng suy xét thay nàng, mọi chuyện đều nghe theo tâm ý của nàng.

“Bình thường vẫn phải về thăm lão thái thái.” Nàng dù sao cũng không thể cướp nhi tử của người ta được.

Tạ Khâm lắc đầu bật cười: “Bà ấy không muốn nhìn thấy ta đâu, dưới gối bà cụ đông con nhiều cháu, không thiếu một đứa là ta.”

Thẩm Dao hiểu rõ, thật ra là lão thái thái lo lắng cho chàng, muốn chàng thành thân sinh con.

Đề tài này cứ như vậy mà dừng lại.

Đi vòng về thư phòng ở tiền viện của Tạ Khâm, Thẩm Dao mới phát hiện ra Tạ Khâm đã dọn toàn bộ thư phòng ở Tạ phủ đến nơi này, chàng thật sự định an cư ở đây.

Hoàng hôn buông xuống, người hầu rất tự giác mà lui ra.

Trong thư phòng tựa như che giấu hồ nước cuộn trào mãnh liệt, giữ lại mặt ngoài tĩnh lặng.

Vừa rồi lúc ăn cơm, hai người đều đổ mồ hôi, Thẩm Dao kéo vạt áo nói với Tạ Khâm:

“Trên người ta nhớp nháp, muốn về thay đồ.”

Tạ Khâm đứng ở nơi cách nàng năm bước chân, dựa lưng vào kệ để đồ cao lớn, cây cột thẳng đứng khiến cả người chàng càng thêm cao ngất, ánh mắt chàng tựa như đóng đinh trên người nàng, giọng nói khàn khàn: “Cần gì, mặc xiêm y của ta đi.”

Đây là không muốn thả nàng đi.

Ánh mắt hai người tựa như dán chặt vào nhau.

Thẩm Dao mỉm cười, vuốt ve lọn tóc rũ xuống: “Quần áo của chàng làm sao ta mặc được?”

Tạ Khâm thẳng người dậy, đi về phía trước, hai mắt sâu thẳm như đầm nước, nhìn không thấy đáy: “Ta có thể giúp nàng.”

Thẩm Dao tức giận đến mức bật cười, thanh tú động lòng người mà liếc nhìn chàng: “Chàng thật sự muốn giúp ta sao? Hay là muốn bắt nạt ta?”

Tạ Khâm nghe được hai chữ “Bắt nạt” thì hơi thở dần nặng hơn, không biết nên trả lời nàng thế nào, lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếng đổ nước, Tạ Khâm kéo Thẩm Dao đi về phía phòng tắm.

Thẩm Dao không chịu, mắt cười như trăng khuyết, mang theo chút ngây thơ và quyến rũ, trượt ra khỏi lồng ngực của Tạ Khâm giống như cá chạch, trốn ở vách ngăn sau lưng: “Ta không đi.”

Tạ Khâm đưa tay giữ lấy vòng eo thon của nàng, kéo cả người nàng vào lòng, Thẩm Dao thừa thế va vào lòng chàng, nhón chân lên đón nhận nụ hôn của chàng.

Đã mất đi sự trói buộc rồi thì cũng không còn cố kỵ nữa.

Chỉ nghe thấy tiếng bức bình phong ngã qua một bên, Thẩm Dao bị Tạ Khâm đặt trên bàn cao ở góc tường một cách dễ dàng.

Thẩm Dao vừa tiếp nhận gió táp mưa rào của chàng, vừa đưa tay mượn lực ở xung quanh, cuối cùng sờ đến tấm bình phong bên ngoài phòng tắm, nàng níu chặt lấy, vất vả lắm mới gạt ra được tiếng nỉ non trong hơi thở dồn dập của chàng: “Trên người ta không thoải mái, để ta tắm chút đã…”

Tạ Khâm ngậm vành tai của nàng, thả nàng xuống, hai người khó tách ra được, lảo đảo đi về phía sau.

Không dễ gì mới tìm đến bên thùng tắm, Tạ Khâm hôn từ bên tai nàng đến cánh môi, lại một lần nữa tiến quân thần tốc, Thẩm Dao như treo trên người chàng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, là cảm giác say mê đã lâu không thấy.

Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, hơi nước lượn lờ, răng môi hai người quấn quýt không nỡ buông nhau ra, Thẩm Dao chảy mồ hôi ròng ròng định tắm, áo ngoài trượt xuống từ hai vai trắng nõn, giống như lột da ra, để lộ cốt cách mỹ nhân, vòng eo mềm mại.

Dây buộc váy được Bích Vân thắt nút, Thẩm Dao kéo không ra được, Tạ Khâm định giúp nàng nhưng Thẩm Dao không chịu, nàng giống như bị chọc tức mà ngậm môi chàng không buông, Tạ Khâm không nhìn thấy, chỉ có thể sờ soạng hai tay để tìm nút thắt, Thẩm Dao cười: “Chàng cố ý đúng không?”

Thân thể ngửa ra sau, Tạ Khâm vội vàng ôm lấy nàng.

Cả hai cùng ngã vào thùng tắm.

Bọt nước bắn khắp nơi.

Cả người chìm xuống, váy nổi lên, váy thêu hoa hải đường rực rỡ tựa như cánh hoa đẹp đẽ trải rộng quanh người nàng.

Tạ Khâm áp tới từ phía sau.

Thẩm Dao run cả người, ngã vào trong lòng chàng, Tạ Khâm đẩy nàng về phía trước, nàng nâng người lên giống như đuôi cá, cánh hoa tạo ra từng gợn sóng trên mặt nước, hơi thở bị cướp đi từng chút một, Thẩm Dao gần như ngạt thở, không dễ gì mới hít sâu một hơi, tìm được khe hở, nàng không cam lòng yếu thế, quay người đẩy chàng, mồ hôi vương đầy dung nhan kiều diễm của nàng, nàng như đóa sen mảnh mai rung động trong gió mưa:

“Tạ đại nhân ở biên quan ba năm, trở nên khác rồi.”

Tạ Khâm đỡ nàng, khóe mắt kéo căng hiện lên chút rung động kìm nén: “Khác chỗ nào?”

Thẩm Dao tựa như mỹ nhân ngư chết chìm, ngửa người thở ra một hơi, ngón tay nhỏ nhắn thăm dò về phía sau, sờ đến cằm chàng, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua xương cổ của chàng, cong khóe môi cười rực rỡ: “Giống như sói vậy.”

“Ồ?” Tạ Khâm kéo thật dài âm cuối, trong mắt tràn đầy ánh mắt sắc bén, dán chặt vào nàng hỏi: “Vậy nàng thích không?” Cùng với câu hỏi này, chàng hoàn toàn lấp đầy nàng.

Gợn sóng lay động càng ngày càng nhanh, cuối cùng tựa như sóng vỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play