Nụ hôn của chàng mang khí thế hung mãnh, không hề cho nàng có cơ hội hít thở, vô cùng nóng bỏng và mang theo xu thế ức hiếp như muốn nuốt chửng nàng.

Chàng đè bả vai gầy yếu của nàng, hai nắm đấm của nàng chống vào lồng ngực chàng.

Thân hình cao lớn của chàng áp xuống, Thẩm Dao gần như không có sức chống cự.

Môi bị chàng chặn lại, hai tay cố gắng đẩy chàng ra, không đẩy được thì đổi sang đẩy cằm chàng, còn chưa chạm vào thì Tạ Khâm đã bắt lấy tay nàng đưa lên đỉnh đầu, chàng tựa như biết được điểm nhạy cảm của nàng, một tay ghìm chặt nàng, bàn tay to lớn còn lại bắt đầu di chuyển khắp nơi.

Cơ thể Thẩm Dao không tự chủ được mà mềm đi một nửa.

Sau khi khống chế được nàng, hành động của chàng dịu dàng hơn rất nhiều.

Thẩm Dao chỉ cho rằng do chàng say, cố gắng phát ra chút âm thanh từ hàm răng để ngăn cản, đáng tiếc là giọng phát ra mang theo chút ngâm nga, nàng xấu hổ không chịu nổi, nước mắt cũng vì tức giận mà chảy ra.

Một khuôn mặt không thể tuấn tú hơn, trầm lắng mang theo chút u ám ở trước mặt nàng, đầu lưỡi lại ẩm ướt câu lấy nàng, khống chế nàng từ trên cao, Thẩm Dao càng chống cự thì hơi thở càng hỗn loạn, trong miệng toàn là mùi rượu còn sót lại của chàng.

Tay chân bị hạn chế thì bắt đầu vặn vẹo eo, bàn tay Tạ Khâm nhanh chóng chuyển đến bên hông, bóp lấy vòng eo mềm mại đó, nàng càng uốn éo càng giống như đang cọ vào lòng bàn tay chàng, hai bên giằng co không biết bao lâu.

Tạ Khâm mút mạnh đầu lưỡi nàng, sự run rẩy đồng thời lướt qua tay chân, hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

Tạ Khâm đè lại nhịp tim hỗn loạn, buông cổ tay nàng ra, dán vào bờ môi run rẩy của nàng hít thở sâu, Thẩm Dao kinh ngạc, sự tê dại lan khắp bàn tay, nàng mặc cho chàng hôn, không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lượn vòng, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.

Chàng ngước mắt lên nhìn cô nương trước mặt, nàng như bị kinh sợ, toàn thân không còn sức lực, khóe môi bị chàng cắn rách chảy ra một ít máu, Tạ Khâm đưa tay phủ lên khóe môi nàng, lau đi giọt máu đọng lại:

“Thẩm Dao…”

Giọng nói trầm khàn còn chưa ra khỏi miệng thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói cấp bách của Bình Lăng:

“Gia, bệ hạ triệu ngài vào cung gấp.”

Tạ Khâm dừng lại, suy nghĩ hỗn loạn trở nên rõ ràng trong nháy mắt, đêm nay chàng hơi mất khống chế, suýt nữa làm hại nàng, cũng tốt, đợi tỉnh táo lại một chút rồi nói rõ với nàng sau.

Lúc đứng dậy, chàng xoa thái dương của nàng, nhìn đôi mắt rũ xuống của nàng:

“Có chuyện gì đợi ta về rồi nói.”

Tạ Khâm rời đi, Bích Vân liền vọt vào, vén màn lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thẩm Dao ôm đầu gối ngồi trên giường, áo bị kéo ra, để lộ hai vai trắng nõn, nếu như ở bên ngoài thì sẽ giống như gặp kẻ dê xồm, Bích Vân tức giận đến mức dậm chân, leo lên ôm lấy Thẩm Dao:

“Cô nương, Tạ đại nhân xấu xa quá, chúng ta đi thôi, sớm rời khỏi đây.”

Thẩm Dao đảo mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của Bích Vân, nàng khôi phục lại biểu cảm, chậm rãi bật cười: “Ngài ấy uống rượu say mà thôi, không phải cố ý đâu.”

Bích Vân hầm hừ: “Người lại còn nói đỡ cho ngài ấy nữa.”

Thẩm Dao xoa khóe môi hơi đau: “Lần trước ta uống rượu không phải cũng đã ức hiếp ngài ấy sao?”

Bích Vân cạn lời.

“Ác giả ác báo thôi, ngài ấy chưa từng oán hận ta, ta cũng không thể oán hận ngài ấy được.”

Rốt cuộc là không thể oán chàng, hay trong lòng hoàn toàn không oán chàng, Thẩm Dao chưa từng nghĩ kỹ.

Tạ Khâm bên này quay về thư phòng, nhanh chóng thay quan phục rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Bình Lăng:

“Chuyện gì vậy?”

Bình Lăng bước nhanh theo chàng đi về phía cửa: “Chẳng phải Thái tử bị thương rồi sao, bệ hạ nghĩ đến hoàng cung nóng nên bảo hắn ở lại hành cung dưỡng thương, nhân lúc bệ hạ không quan sát, Thái tử đã âm thầm liên lạc với bộ tộc Thát Đát của Mông Ngột, lần này Ngõa Lạt chiếm ưu thế trong buôn bán, bộ Thát Đát hơi bất mãn, có ý đồ âm thầm mua chút sắt muối từ Thái tử, không biết việc này làm thế nào mà bị tam Hoàng tử biết được, tam Hoàng tử đã vạch trần trước mặt bệ hạ.”

“Nói ra thì Thái tử cũng tàn nhẫn, ra tay cắn ngược lại tam Hoàng tử, nói là tam Hoàng tử cố ý vu hãm, người lấy danh cầm thủ lệnh [1] của Thái tử đi gặp Thát Đát là người của tam Hoàng tử ngụy trang, không những thế, hắn còn đưa ra không ít bằng chứng, tam Hoàng tử tức giận, mắng hắn ngậm máu phun người, bây giờ đang tranh cãi ở điện Phụng Thiên, nhất thời khó phân biệt thật giả, mấy đại thần Nội các đều ở đó, chỉ thiếu ngài thôi, bệ hạ hạ chỉ bảo ngài nhanh chóng vào cung…”

[1] Thủ lệnh (手令): là lệnh lạc được viết bằng tay rõ ràng.

Tạ Khâm đi đến ngoài cửa lớn, ngước mắt nhìn bầu trời, hạt mưa rơi xuống dày đặc như những cây kim, đâm vào khóe mắt chàng, chàng nheo mắt lại, hơi rượu hoàn toàn tan đi, nhận lấy cương ngựa thị vệ đưa tới, tung người lên ngựa:

“Bây giờ chó cắn chó, chung quy cũng sẽ có người thiệt thòi lớn, ngươi âm thầm đưa tin cho người nọ, bảo người đó chuẩn bị sẵn sàng gặp bệ hạ.”

“Tuân lệnh.”

Tạ Khâm nắm chặt cương ngựa đang muốn chạy đi, lại nhìn về phía hậu viện, ánh mắt tối đi:

“Bình Lăng, ngươi theo dõi nàng, không cho phép nàng ấy bước ra ngoài nửa bước.”

Bình Lăng cẩn thận làm rõ lời nói của Tạ Khâm: “Chủ tử, không thể ra khỏi Kinh thành hay là không thể rời khỏi Tạ phủ.”

Tạ Khâm hơi dừng lại, nhìn về phía trước: “Không thể rời khỏi Kinh thành.”

Chàng vẫn chưa đến mức giam lỏng Thẩm Dao.

Bình Lăng hơi cong hai mắt: “Gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không cách xa phu nhân nửa bước.”

Tạ Khâm giục ngựa rời đi.

Thẩm Dao ngủ mê man một đêm cũng không đợi được Tạ Khâm quay về, sáng sớm hôm sau Bình Lăng nói cho nàng biết, trong triều có chuyện quan trọng, Tạ Khâm sẽ không được về phủ hai ngày, Thẩm Dao cũng không nói gì, vết thương ở môi đã kết vảy, không thể gặp người khác được, nàng bảo Lê ma ma xin nghỉ với lão thái thái, bị Tạ Khâm quấy nhiễu như vậy, nàng cũng không còn tâm tình đi gặp Lưu Đoan, dặn dò Bích Vân đi đến ngoài viện tìm Bình Lăng, bảo Bình Lăng sắp xếp người dẫn nàng ấy đến Quốc Tử Giám, mình thì nằm trên giường chợp mắt.

Cứ ngơ ngác trôi qua một ngày, đến buổi sáng ngày hai mươi hai, Hoàng đế hạ chỉ ban thưởng, không những thưởng hai rương tơ lụa, một rương trang sức, ngoài ra còn thưởng một thôn trang ở Tĩnh Hải, Thông Châu, diện tích tổng cộng ba ngàn mẫu, bao gồm một ngàn mẫu đỉnh núi, mấy trăm mẫu đồng ruộng, cùng một tòa biệt viện rừng cây chiếm diện tích hai trăm mẫu.

Thẩm Dao vô cùng bất ngờ.

Người Tạ gia đều đến Cố Ngâm Đường chúc mừng nàng, Thẩm Dao cũng không tiện hưởng một mình, bảo để đám cháu dâu cháu gái tự mình chọn một cuộn tơ lụa mang về.

Bình thường trong chuyện này Thôi thị đều sẽ tranh giành lên đầu, hôm nay cả quá trình lại căng thẳng nhìn Thẩm Dao chằm chằm, Thẩm Dao vừa về Kinh thành, Thôi thị đã vội vàng về phủ ngay, ngày nào cũng sai người đi nghe ngóng động tĩnh của Cố Ngâm Đường, sợ Thẩm Dao làm chuyện gì đó, mấy ngày liên tục trong lòng đều run sợ, hôm nay vốn muốn tạ lỗi chuyện hôm đó rồi khuyên bảo Thẩm Dao đừng nghĩ nhiều, thấy Thẩm Dao vui vẻ như vậy, nàng ta cũng không tiện làm nàng mất hứng, lại mang đầy sự thấp thỏm về phòng.

Buổi chiều Thẩm Dao tự mình chọn hai cuộn gấm dệt lụa hoa đi đưa cho lão thái thái, Lê ma ma cùng nàng đến Diên Linh Đường, đi vòng vào phòng phụ phía Đông thì nhìn thấy một cô nương vô cùng thanh lịch ngồi giữa đại phu nhân và đại nãi nãi Ninh thị, Ninh thị đưa lưng về phía Thẩm Dao nên không nhìn thấy nàng đi vào, nàng ấy nói với lão thái thái:

“Tiểu cô thường nói vẫn là bánh mật năm đó lão thái thái làm là ngon nhất, lúc đó năm nào tiểu cô cũng muốn đến Tạ gia chúc tết, người luôn làm riêng cho tiểu cô một chén…”

Lão thái thái lại nhìn thấy Thẩm Dao, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, bà trực tiếp bỏ qua Ninh thị, cất giọng nói:

“Dao Dao, mau đến đây ngồi.”

Thẩm Dao cười đáp một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Ninh Anh, một bộ váy dài màu xanh nhạt, vòng eo mảnh như hoa dạ hợp, khuôn mặt nàng ấy vô cùng trắng, gần như không thấy sắc hồng, khiến người ta nhìn thấy mà không dám khinh nhờn, hơi có vẻ thanh cao như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Thẩm Dao không khỏi lần nữa cảm khái, khí chất của vị Ninh đại tiểu thư này thật là tốt.

Ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau, Ninh Anh cũng đứng dậy theo Ninh thị hành lễ với Thẩm Dao, trên người nàng ấy luôn quanh quẩn cảm giác xa cách thoắt ẩn thoắt hiện, dễ làm lòng người sinh khoảng cách, Thẩm Dao gật đầu đáp lễ với nàng ấy rồi ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, lão thái thái lập tức ôm nàng:

“Con của ta, có nóng không?”

Thẩm Dao cảm thấy hơi kinh ngạc, mặc dù lão thái thái luôn yêu thương nàng nhưng cũng chưa từng thân mật như vậy, đây là đang làm cho người ta xem à?

Chẳng lẽ… Khóe mắt Thẩm Dao liếc nhìn Ninh Anh rồi nghiêng đầu trả lời lão thái thái: “Con vẫn ổn, uống một chén trà lạnh rồi mới đi ra ngoài, đi trên đường cũng không thấy nóng.”

Lão thái thái luôn âm thầm tính ngày của Thẩm Dao, thấy nàng thích lạnh thì cảm thấy căng thẳng: “Đừng uống trà lạnh nữa, món này uống nhiều sẽ làm tổn thương đến tỳ vị [2], cô nương nhà nào cũng vậy, tỳ vị không tốt thì cơ thể sẽ không tốt, con đừng thấy ta sợ nóng, trời có nóng cách mấy ta cũng không uống trà lạnh, ngược lại phải uống nước ấm mới tốt.”

[2] Tỳ vị: là một khái niệm trong y học truyền thống của Việt Nam, cũng như trong y học Đông Á. Tỳ vị được coi là một điểm quan trọng trong cơ thể, nằm ở bên trong thượng vị, gần với dạ dày. Trong hệ thống y học cổ truyền, tỳ vị có vai trò quan trọng trong việc điều hòa chức năng tiêu hóa và hấp thụ thức ăn.

Nói xong bà quay đầu dặn dò ma ma: “Đi pha chút trà Quân Tử đến cho lục phu nhân.”

Ma ma cười đáp vâng.

Nhị phu nhân ở bên cạnh tặc lưỡi thở dài: “Thiệt thòi cho con lớn hơn Dao Dao một giáp, nếu không cả ngày không biết sẽ hâm mộ muội ấy thế nào nữa.”

Lão thái thái cười đến mức cong cả người.

Bởi vậy mà đã gạt ba người đại phu nhân, Ninh thị và Ninh Anh sang một bên.

Lão thái thái đã có tuổi nhưng trong lòng sáng như gương.

Lần trước ở hành cung, Thẩm Dao vừa thắng Quận chúa Mông Ngột là Ninh Anh đã có tiếng tăm trong tiệc tối, về phủ chưa được mấy ngày đã trông mong đến Tạ gia thăm bà, lão thái thái thừa nhận, trước khi Tạ Khâm thành thân, bà quả thật từng tiếc Ninh Anh, chỉ là bây giờ con dâu đã vào cửa mấy tháng rồi mà Ninh Anh còn mon men đến, trong lòng lão thái thái không thích.

Cho dù giao tình của bà và Ninh gia tốt nhưng cũng không thể vì con gái mà khiến con dâu nhà mình tủi thân được.

Ninh Anh là người thông minh, lão thái thái đã bày tỏ thái độ, nàng ấy cũng sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã:

“Cũng do cháu tới không đúng lúc, đã quấy rầy lão thái thái nghỉ trưa, vừa khéo cháu còn phải đi mua chút thuốc cho mẫu thân nên cáo từ trước đây ạ.”

Vẻ mặt lão thái thái vẫn khách sáo:

“Lâu rồi chưa gặp mẫu thân cháu, mấy ngày nữa ta bảo cháu gái của cháu về thăm bà ấy.”

Mọi người lại hàn huyên vài câu, lão thái thái dặn dò Ninh thị tiễn Ninh Anh ra ngoài.

Ninh thị dẫn Ninh Anh ra khỏi Diên Linh Đường, bước thẳng đến thùy hoa môn, nàng nhìn thoáng qua Ninh Anh ở bên cạnh, khuôn mặt nàng ấy trắng nõn như ngọc, ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm, nàng thở dài:

“Từ khi nàng ấy vào cửa là lão thái thái đã vô cùng yêu thương, haiz, vốn nên là phúc phận của tiểu cô người…”

Ninh Anh nghe vậy thì khóe môi nhẹ nhàng giật giật: “Cũng đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Ninh thị nghe vậy thì cười gượng, nếu như đã qua rồi thì đêm ấy cần gì phải đánh đàn trước mặt Tạ Khâm và Hoàng đế, nói cho cùng thì trong lòng vẫn nhớ đến, Ninh thị đáng tin cậy hơn Thôi thị, cho dù nàng cũng hy vọng tiểu cô nhà mình gả cho Tạ Khâm nhưng trên mặt không dám tùy tiện để lộ ra.

Ninh Anh đến thăm hỏi, chắc chắn không ai sốt sắng bằng Thôi thị, nàng ta luôn ngồi an phận ở phòng phụ phía Đông, sợ Thẩm Dao chủ động nhắc tới chuyện ở hành cung, không ngờ Thẩm Dao không hỏi lão thái thái xem Ninh Anh là ai, lão thái thái cũng cố hết sức không nhắc đến, nếu như Thẩm Dao hỏi thì bà chắc chắn sẽ nói chi tiết, nếu như Thẩm Dao không hỏi, vậy bà cần gì phải đi gây sự chứ.

Thẩm Dao ngược lại đã hiểu, giữa nàng và Ninh Anh, lão thái thái đã chọn nàng, Thẩm Dao vô cùng lưu luyến mà dựa vào bà cụ, lẩm bẩm gọi một câu: “Mẫu thân…”

Lão thái thái ôm nàng vào lòng:

“Đã vào cửa Tạ gia rồi thì chính là người Tạ gia ta, chỉ cần một ngày ta còn đây, thì không ai dám bắt nạt con hết, yên tâm, mẫu thân ở đây.”

Hốc mắt Thẩm Dao chua xót, vùi sâu mặt vào lòng bà.

Một tiếng mẫu thân này đã nói lên hết sự chua xót vô hạn trong lòng Thẩm Dao.

Mấy ngày này Tạ Khâm không ở đây, ban đêm Thẩm Dao ngủ không yên, trong lòng có quá nhiều tâm sự, cứ thấy ác mộng liên tục, ngủ đến khi trời tờ mờ sáng, không biết nàng bị điều gì đánh thức, mơ màng bò dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, Thẩm Dao che miệng nằm nhoài bên giường nôn khan mấy tiếng.

Nôn đến mức chảy nước mắt, hai gò má đỏ lên, nàng nằm sấp trên giường hồi lâu để ổn định tinh thần, ngoài cửa sổ là một mảng màu xanh như nước, mênh mông mù mịt, gió sớm hơi lạnh, phả vào mặt nàng từng cơn, nàng đột nhiên nhớ đến lời Đoàn thị nói.

Hình như kỳ kinh nguyệt của nàng đã trễ một ngày.

Trái tim lập tức siết lại.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Thẩm Dao đè trán ngồi trong bóng tối.

Thậm chí nàng cũng chưa nghĩ xem nói cho Tạ Khâm biết thì sẽ thế nào, nàng chỉ biết là đứa trẻ này không nên tới, mang đứa trẻ rời đi rõ ràng là không thể nào, ở lại làm thê tử Tạ Khâm… Thẩm Dao lắc đầu, nàng đã vô hình trung dựng lên một bức bình phong tự nhiên giữa mình và Tạ Khâm.

Hoặc là máu lạnh vô tình, hoặc là làm mẹ mà chưa chuẩn bị tốt, lần nào cũng liến thoắng nói tương lai phải tìm người thành thật để gả, cũng chỉ là nói một chút mà thôi, nàng chưa bao giờ thật sự tưởng tượng đến việc xuất giá sinh con là cảnh tượng thế nào, tất cả những thứ này đều quá xa lạ với nàng.

Thực tế tình cảnh của nàng khi ở Tạ gia ngượng ngùng thế này… thì càng không thể ở lại.

Sau khi Thẩm Dao đưa ra quyết định thì co cả người vào góc giường, toàn thân run lên, nước mắt tuôn ra lại bị nàng nuốt vào trong, không, đây xem như là đang làm chuyện tốt, thay vì để đứa trẻ ra đời chịu khổ thì chi bằng đừng sinh ra, giống như nàng đây, nàng thà không xuất hiện trên cõi đời này còn hơn là phải trở thành con của Đoàn thị và Thẩm Lê Đông.

Đời này nàng đã đủ xui xẻo rồi, nếu như có tội nghiệt gì thì cũng không sợ phải nhận.

Nàng nôn đến mức cổ họng ngứa ngáy, ho kịch liệt vài tiếng.

Bích Vân ngủ ở giường bên ngoài nghe thấy tiếng thì khoác áo lên, đốt đèn rồi đi vào, ánh mắt tìm kiếm bên trong màn: “Cô nương, người làm sao vậy? Bị lạnh rồi sao?”

Thẩm Dao nhìn đi chỗ khác, lắc đầu nói: “Không có… Không cẩn thận sặc nước bọt thôi.”

Bích Vân lại gần nàng nhìn, phát hiện ra mắt nàng hơi sưng đỏ: “Ôi, sao lại khóc?”

“Đâu có, ta cũng đã nói với em rồi mà, bị sặc ho khan vài tiếng thôi.”

Bích Vân đặt đèn dầu sang một bên, mang vớ đi giày xong thì lại tới hầu hạ Thẩm Dao đi giày, Thẩm Dao ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc nói:

“Ban ngày em theo ta đi ra ngoài một chuyến, ta muốn đi chợ.”

“Được, người muốn mua gì thế?”

Thẩm Dao vén tóc mai, mặt không đổi sắc nói: “Quên chuẩn bị bút giấy mực nghiên cho Lưu nhị ca, bây giờ chúng ta có bạc mà, chuẩn bị thêm cho huynh ấy một chút.”

“Vâng, được ạ.”

Bích Vân hầu hạ Thẩm Dao mặc quần áo đeo trang sức xong thì gọi tiểu nha đầu bưng nước châm trà cho nàng súc miệng rửa mặt, đợi trang điểm xong thì trời đã sáng, Lê ma ma đưa đồ ăn sáng tới cho nàng, bận rộn một lúc lại đi ra ngoài, Thẩm Dao thầm nghĩ, phải tránh Lê ma ma mới được, tạm thời nàng cũng không vội đi, trì hoãn đến đầu buổi trưa, đúng lúc con dâu nhà Lê ma ma bị bệnh, bà phải về trông nom cháu trai còn nằm tã, Thẩm Dao lập tức cho bà nghỉ:

“Bà nghỉ ở nhà hai ngày đi, không cần đến đây đâu.”

Lê ma ma ngàn ân vạn tạ, bà là người lâu năm trong phủ, gả cho quản sự tổng quản trong phủ, cả nhà ở trong tòa nhà phụ góc Đông Bắc của Tạ phủ, có một sân viện riêng biệt, rất rộng rãi, mấy năm nay Lê ma ma được thưởng không ít, cùng trượng phu tích góp bạc, từ lâu đã mua được một căn nhà lớn ở bên ngoài, chỉ là để thuận tiện làm việc trong Tạ phủ nên luôn ở bên này.

Mặc dù Lê ma ma đáp lời Thẩm Dao nhưng trong lòng lại tính toán, kỳ kinh nguyệt của Thẩm Dao vừa trễ một ngày, nếu như trễ hai ngày nữa thì bà có thể bẩm cho Tạ Khâm mời Thái y đến bắt mạch, dặn dò Hạnh Nhi hầu hạ Thẩm Dao cẩn thận, bà định về xem tình hình trước, dàn xếp một chút rồi ban đêm quay lại Cố Ngâm Đường.

Đợi Lê ma ma đi rồi, Thẩm Dao liền dẫn Bích Vân ra ngoài, Bình Lăng phụng mệnh theo dõi nàng sát sao, đương nhiên sẽ lặng lẽ đi theo.

Thẩm Dao cũng đề phòng có người theo dõi, mang theo Bích Vân đến một hiệu may, hai người chọn không ít quần áo rồi đi lên nhã gian trên lầu thử quần áo, vào nhã gian, nàng bèn cởi bỏ xiêm y của mình, đổi sang quần áo cũ của Bích Vân, Bích Vân thật sự không đoán được nàng muốn làm gì, nói nhỏ:

“Người muốn đi đâu?”

Thẩm Dao lắc đầu với nàng ấy, thì thầm trả lời: “Em đừng lo, ở lại đây chờ, yểm trợ cho ta.”

Thẩm Dao thay đồ xong thì bôi một lớp son phấn thật dày, treo móc sắt trước kia nàng dùng để hành tẩu giang hồ ở bệ cửa sổ, mượn lực trượt xuống con đường tắt, đi vòng đến cửa sau của tiệm thuốc cách đó không xa.

Chính đường của tiệm thuốc có không ít người, chỉ có bên trong có một căn phòng nhỏ, một người trung niên ăn mặc như quản sự đang viết đơn thuốc, trên hành lang tiệm thuốc là người đến người đi, nhất thời không có ai để ý đến Thẩm Dao, Thẩm Dao nhẹ nhàng vén rèm đi vào, cúi chào người trung niên kia:

“Lang trung, ta muốn nhờ ngài giúp một việc.”

Quản sự nghe thấy giọng nói lạ thì kinh ngạc ngước mắt, đối diện với một khuôn mặt thanh tú đang tươi cười:

“Cô nương có chuyện gì?”

Thẩm Dao nói: “Nương tử nhà ta đã có thai, nhưng cơ thể không tốt, không thích hợp để sinh nở, muốn bỏ cái thai đi, xin hỏi ngài có cách nào không?”

Quản sự nghe xong thì đã hiểu sự việc, không thích hợp sinh nở gì chứ, nhìn dáng vẻ lén la lén lút của nha hoàn này, sợ là chủ tử ăn vụng không cẩn thận mang thai với người ta, để tránh bị người ta phát hiện, đành phải âm thầm phá thai.

Hoặc là, chính chủ câu chuyện là nàng.

Quản sự làm ở đây đã lâu, chuyện kỳ lạ gì cũng từng thấy, cũng không thấy khó hiểu.

“Có thì có.”

“Xin hỏi bao nhiêu tiền?”

Quản sự im lặng nhìn nàng vài lần rồi lắc đầu đi đến tủ thuốc ở gian ngoài tìm một gói thuốc, sau đó đi vào đưa cho nàng, vuốt râu khẽ hừ:

“Đây, hai lượng bạc.” Rồi đặt gói thuốc lên bàn.

Bán giá trên trời, rõ ràng là lừa nàng mà.

Thẩm Dao không rảnh dây dưa, lập tức nhét gói thuốc vào túi rồi lấy hai lượng bạc ra đưa cho ông ta.

Cầm đồ xong đi ra ngoài, đi hai bước đến bên cạnh rèm châu, Thẩm Dao do dự có cần để lang trung bắt mạch cho nàng hay không:

“Lang trung, xin hỏi ngài, kinh nguyệt mới trễ một ngày thì có thể bắt được mạch thai không?”

Lang trung lắc đầu, cụp mắt nâng bút tiếp tục viết đơn thuốc: “Khó lắm, phải mấy ngày nữa mới có thể chẩn đoán chính xác được.”

Thẩm Dao không yên lòng hỏi:

“Nếu như nương tử nhà ta không mang thai, uống thuốc này sẽ thế nào?”

Quản sự nghi ngờ ngước mắt lên, tặc lưỡi vài tiếng, nói ít mà ý nhiều:

“Có thai thì đương nhiên sẽ mất con. Không mang thai thì giống như thúc kinh nguyệt, không sao cả.”

Có được lời này, sau khi Thẩm Dao tránh được nỗi lo thì liên tục nói cảm ơn, quay về con đường tắt, Bích Vân đã nhìn chằm chằm bên dưới từ lâu, thấy nàng về thì lập tức thả dây thừng móc sắt xuống, Thẩm Dao lại một lần nữa bò lên trên bệ cửa sổ từ đường tắt, nhảy vào nhã gian lầu hai.

Cũng may nàng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, Bích Vân ứng phó thành thạo, hầu hạ nàng thay lại y phục của mình, thấy trong túi nàng cất một gói thuốc:

“Người mua thuốc mà sao còn lén lút vậy?”

Thẩm Dao bèn đưa gói thuốc cho Bích Vân:

“Mấy ngày nay dạ dày ta không thoải mái, em về nấu thuốc này cho ta uống, phải tránh đừng để người khác biết.”

Đến nay Bích Vân vẫn chưa biết chuyện Thẩm Dao và Tạ Khâm cùng phòng, đương nhiên là không nghĩ sang hướng khác: “Vì sao lại không để người khác biết? Cô nương, không phải người có chuyện gì giấu giếm em chứ?”

Thẩm Dao cười: “Ta chỉ không muốn lão thái thái lo lắng thôi, không phải hôm qua ta đã uống trà lạnh à, vậy mà bà ấy đã nói ta rồi, nếu như bà ấy biết được chuyện ta đau bụng thì chẳng phải lại là một chuyện lớn à?”

Bích Vân gật đầu: “Thì ra là thế, được, về nhà em nấu cho người.”

Hai người chọn hai bộ đồ rồi xuống lầu tính tiền.

Bình Lăng đứng ở chỗ tối, cũng không tiện nhìn chằm chằm nữ chủ nhân thay đồ, cho nên không biết Thẩm Dao đã làm gì, chỉ là hắn luôn làm việc cẩn thận, đợi hai người Thẩm Dao lên xe ngựa rời đi, hắn thả người vào trong nhã gian vừa nãy Thẩm Dao ở, đảo mắt một vòng cũng không thấy gì khác thường, trước khi đi, khóe mắt đột nhiên liếc thấy trên bệ cửa sổ dính một phiến lá rụng.

Trên bệ cửa sổ có lá rụng không phải chuyện lạ, chỉ là rõ ràng phiến lá này bị người ta giẫm lên, trong lòng Bình Lăng run lên, xích lại gần nhìn, lại thò đầu ra bên ngoài nhìn lướt qua, lần này thì hay rồi, hắn nhìn thấy dấu vết Thẩm Dao để lại trên tường.

Không xong rồi!

Mặc dù Bình Lăng không biết Thẩm Dao đã làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hắn tính toán thời gian Thẩm Dao đi ra ngoài, gọi ám vệ tới kiểm tra các cửa hàng trong phạm vi nửa dặm, khoảng hai khắc sau, hắn đã kiểm tra đến tiệm thuốc đó, trước tiên hắn hỏi một vòng ở phòng lớn, không có ai từng thấy Thẩm Dao, cuối cùng bắt lấy quản sự trong phòng:

“Vừa rồi có nữ tử nào đến tìm ngươi mua thuốc không?”

“Có…”

“Nàng ấy mua thuốc gì?”

Quản sự bị Bình Lăng túm vạt áo, nhìn dáng vẻ hung dữ của hắn là biết không dễ chọc, ông ta đâu dám giấu giếm:

“Thuốc phá thai!”

Sắc mặt Bình Lăng nhất thời thay đổi, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài, hắn không nói hai lời ném quản sự xuống, co cẳng chạy đi, vừa phái ám vệ đi tìm Lê ma ma, bảo Lê ma ma về hậu viện ngăn cản Thẩm Dao, vừa nhanh chóng đi đến khu làm việc tìm Tạ Khâm.

Trên người Bình Lăng có lệnh bài của Tạ Khâm, vào được cổng hoàng cung dễ như trở bàn tay, hắn đi thẳng đến cửa điện Văn Hoa, có mấy thái giám đứng giữ cửa, Bình Lăng dúi một thỏi bạc cho thái giám cầm đầu, nét mặt vô cùng trịnh trọng:

“Làm phiền công công vào trong thông báo với Hầu gia nhà ta, trong nhà xảy ra chuyện lớn!”

Thái giám nhìn thấy khuôn mặt thảm thiết trắng bệch của Bình Lăng, đây là chuyện chưa từng có, không dám thất lễ mà lập tức vào trong điện.

Chốc lát sau, Tạ Khâm bình tĩnh bước ra, mang theo hắn đi đến dưới cái cây trong đình hỏi: “Chuyện gì?”

Bình Lăng thở không đều:

“Gia, phu nhân vừa mới đến tiệm thuốc mua thuốc phá thai.”

Trái tim Tạ Khâm đập mạnh một cái, bỗng chốc vẫn chưa phản ứng được thuốc phá thai là gì, đờ đẫn một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý.

Cho nên, Thẩm Dao đã mang thai con của chàng rồi à?

Cơ thể phản ứng trước đầu óc, không nói tiếng nào mà đi ra ngoài.

Bên kia Trịnh Các lão chạy ra theo, thấy hắn mang vẻ mặt cứng rắn sải bước đi ra khỏi tiền sảnh thì cuống cuồng:

“Tạ Khâm ngươi đi đâu vậy? Tam ti hội thẩm đó, sắp phải đến Hình bộ tam ti hội thẩm rồi, ngươi đi đâu vậy?”

Tai Tạ Khâm giống như bị che đi, bước chân chàng nhanh như gió, hận không thể mọc cánh bay về bên cạnh Thẩm Dao, trong đầu chàng bây giờ chỉ có một suy nghĩ.

Thẩm Dao đã mang thai con của chàng rồi, chàng có thể danh chính ngôn thuận giữ nàng lại.

Không màng đến chuyện cởi mũ quan, chàng leo lên ngựa trước, phi được mấy bước thì ghét bỏ mũ quan vướng víu, ném ra sau, Bình Lăng theo sát phía sau nhanh chóng nhào qua ôm lấy mũ quan, nếu như món đồ này rơi xuống đất, sợ rằng Thánh thượng sẽ trị Tạ Khâm tội bất kính mất.

Thời tiết cuối tháng sáu, cái nóng đã giảm bớt một nửa, mặt trời ngả về phía Tây trốn vào trong đám mây, không khí có chút oi bức, Tạ Khâm rong ruổi trong gió, gân xanh trên trán nổi lên, đám người rộn ràng mờ đi trước mắt chàng, con đường bình thường chỉ cách một con phố trở nên vô cùng xa xôi.

Đi từ đường Tây Trường An đến phường Thời Ung, phi nước đại đến con hẻm nhỏ phía Tây Tạ phủ, thậm chí còn chưa ghìm cương ngựa lại, chàng đã nhảy thẳng từ ngoài tường vào đến sân ngoài Cố Ngâm Đường, lại bước nhanh đi vào cửa tròn, đi đến bên ngoài cửa sổ chính đường như phi ngựa, liếc thấy Bích Vân bưng một chiếc mâm đi vào phòng phụ phía Đông, chàng không nói hai lời mà bắn một viên ám khí ra.

Ngón tay Bích Vân bị đau, vô thức thả chiếc mâm ra, chén thuốc bị vỡ nát, nước thuốc đen sì lập tức vãi đầy đất, chỉ thấy trước cửa sổ hiện lên bóng người màu đỏ, trong nháy mắt bóng dáng cao lớn ấy đi lướt vào trong phòng như cơn gió.

Bích Vân bị Tạ Khâm với khí thế hung hăng dọa cho phát sợ, vội vàng quỳ sang một bên.

Tạ Khâm mang theo vẻ mặt đen như mực, cất bước lướt qua nàng ấy và bãi nước thuốc, xông vào phòng giống như đang lên cơn giận.

Thiếu nữ trên giường La Hán mặc một bộ áo gấm trắng thuần, nàng rất gầy, khuôn mặt thì càng trắng hơn không có chút hồng hào nào, có lẽ đã biết chuyện bị phá hỏng, nàng rủ hai tay trước bụng, cúi mặt xuống rất thấp, giống như một đứa trẻ phạm lỗi không dám nhìn chàng.

Tạ Khâm thấy nàng thế này, lại liếc nhìn nước thuốc vương đầy đất, cơn giận trong lòng cũng chậm rãi dịu lại.

Chung quy chàng không có cách nào giận nàng được.

Chàng xua tay ra hiệu cho Bích Vân lui ra, Bích Vân hốt hoảng nhặt lại mảnh chén vỡ nát, Hạnh Nhi nghe thấy tiếng động đi vào, cùng nàng ấy dọn dẹp mặt đất, lại châm một ly trà cho Tạ Khâm rồi mới vội vàng lui xuống.

Lúc này, Tạ Khâm ném đi quan bào đã ướt đẫm, chỉ còn lại một chiếc áo giữa màu đen, uống một hơi hết sạch chén trà lạnh kia, sau đó đi đến ngồi ở chiếc ghế đẩu bên cạnh Thẩm Dao, chàng kề sát vào nàng, hơi thở dường như gần trong gang tấc.

Khóe mắt Thẩm Dao nhìn chàng rồi lại nhanh chóng né tránh, một nửa khuôn mặt sắp bị chàng nhìn thấu, nàng cũng không biết chuyện này đối với Tạ Khâm có ý nghĩa gì, được xem là phiền phức khó giải quyết, hay là… Thẩm Dao không hề nắm chắc.

Thời gian giống như ngừng lại.

Cơn mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Mây tan, mặt trời ló dạng, ánh sáng chiếu nghiêng nghiêng rơi trên đầu vai nàng, tựa như muốn đóng băng nàng, ngay cả ánh sáng chảy dọc trên người nàng cũng trở nên chậm hơn đôi chút.

Tốt đẹp, cũng có thể chạm tay vào.

Tạ Khâm rũ mắt nhìn tay nàng, Thẩm Dao chống tay ở hai bên, ngón tay trắng nõn mượt mà bám vào mép giường, lộ rõ sự bất an.

Chàng phủ tay lên, Thẩm Dao run rẩy, vô thức muốn rút lại, lần này chàng cứ giữ lấy mãi, không buông ra nữa.

Thẩm Dao rũ mắt.

Lông mi đen dài đổ một cái bóng xuống dưới mắt, Tạ Khâm nhìn nàng, giọng nói khàn khàn:

“Nàng nhìn xem, ngay cả ông trời cũng đang giữ nàng lại.”

Thẩm Dao ngước mắt nhìn chàng, nhiệt độ trên mu bàn tay không ngừng truyền đến, khiến nàng hơi mất tự nhiên: “Tạ đại nhân, đó là một chuyện ngoài ý muốn.”

“Ai nói là ngoài ý muốn?” Khuôn mặt Tạ Khâm mang vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có, đuôi mày cũng được ánh sáng nhuộm màu:

“Đêm đó người trúng thuốc là nàng, ta rất tỉnh táo.”

Thay vì nói Thẩm Dao phá vỡ ước hẹn quân tử trước thì chi bằng nói chàng vượt qua giới hạn trước.

Ánh mắt chàng vô cùng sáng ngời, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu như ta không muốn thì ai có thể ép được ta? Nếu như Tạ Khâm ta không khống chế được như vậy thì mấy năm nay sợ là hậu viện đã chật kín người rồi.”

Thẩm Dao né tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của chàng, đầu vang tiếng ong ong, đêm hôm ấy nàng đã bò lên người Tạ Khâm, nói về lý thì sắc đẹp ở trước mắt, lại có cái danh phu thê, Tạ Khâm thuận nước đẩy thuyền cũng không có gì lạ, nhưng trong thâm tâm có chút tự ti, tự thấy mình và Tạ Khâm khác nhau một trời một vực nên nàng chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.

Chỉ là lời này của Tạ Khâm không hề mang đến cho Thẩm Dao bao nhiêu sự xúc động.

“Rốt cuộc ngài có ý gì?”

Tạ Khâm nói lời ít mà ý nhiều: “Khế ước mất hiệu lực, chúng ta làm phu thê danh chính ngôn thuận.”

Thẩm Dao sửng sốt, quay mặt đi không tiếp lời.

Tạ Khâm đặt tay nàng vào lòng bàn tay vuốt ve, chậm rãi hỏi:

“Nàng lo lắng điều gì?”

“Nhiều lắm.” Thẩm Dao nheo mắt nhìn chàng, khuôn mặt người đàn ông này tuấn tú, khóe môi cong lên dịu dàng, ánh mắt rõ ràng là vẻ trong trẻo lại kiềm chế, nàng lại không khỏi cảm thấy nóng lên:

“Ngài và Ninh Anh có chuyện gì vậy?”

Đầu óc Tạ Khâm mơ hồ: “Ai cơ?”

Thẩm Dao không vui, giọng nói lên cao hơn không ít: “Chính là cô nãi nãi Ninh gia, sư muội của ngài Ninh Anh.”

Trên mặt Tạ Khâm tràn đầy vẻ khó hiểu: “Ta và nàng ta có thể có quan hệ gì được?” Sắc mặt chợt sầm xuống: “Ai nói bậy bạ gì với nàng à?”

Thẩm Dao phồng má trả lời: “Bên ngoài đều đang đồn, năm đó hai người các ngài là một đôi trời đất tạo nên, bệ hạ suýt nữa tứ hôn cho hai người vân vân và vân vân.”

Tạ Khâm đè ấn đường, suy nghĩ một lúc: “Hình như bệ hạ từng nhắc đến, có điều ta không đồng ý.”

Thẩm Dao kinh ngạc: “Vì sao?”

Nét mặt Tạ Khâm lười biếng nhàn nhạt: “Ta không có tình cảm nam nữ với nàng ta, vì sao phải cưới nàng ta chứ? Lúc trước cũng chỉ vì được lão Thái sư dạy dỗ nên thỉnh thoảng có chỗ khó, nàng ta sẽ xin ta chỉ dạy, ta mới khách sáo trả lời một câu, ta và nàng ta không thân, nàng không cần lo ngại.”

“Có điều,” Giọng điệu chàng thay đổi, ẩn chứa sự vui sướng: “Nếu nàng không vui, sau này ta sẽ không lui tới với bất cứ người phụ nữ nào nữa.”

Thẩm Dao kêu lên một tiếng: “Ai nói ta không vui?”

Vừa nói lời này xong đã nhận được một tiếng cười khẽ của người đàn ông.

Càng bôi càng đen.

Thẩm Dao mặc cho chàng nghĩ thế nào thì nghĩ.

“Ta chỉ là hỏi cho rõ chuyện này thôi, nếu như hai người có tình cũ, ta đương nhiên sẽ nhường, chứ đâu có nói không cho ngài nói chuyện với người phụ nữ khác.”

Nàng cũng không làm được việc không nói chuyện với người đàn ông khác.

Ý cười của Tạ Khâm không giảm, chàng nghiêm túc nói:

“Nàng không cần phải hào phóng như vậy.”

Thẩm Dao: “...”

Không biết nên trả lời chàng thế nào.

Tạ Khâm móc lấy ngón út của nàng, nhỏ giọng hỏi:

“Nói vậy là nàng đồng ý?”

Khuôn mặt Thẩm Dao đỏ lên, cổ họng nghèn nghẹn.

Lúc trước luôn muốn rời khỏi, bây giờ cả người đã bị Tạ Khâm tóm gọn, chàng và Ninh Anh trong sạch, trong bụng lại đúng lúc có thai con của chàng, tất cả dường như đều trở nên danh chính ngôn thuận.

Chỉ là biến cố tới quá đột ngột, trong thoáng chốc nàng vẫn không có cách nào tiếp nhận được.

“Ngài để ta suy nghĩ một chút đi.”

Tạ Khâm nhéo lòng bàn tay nàng, giọng điệu thành thật đáng tin: “Nàng đã mang thai con của ta, dù ở chân trời góc biển thì nàng cũng không trốn khỏi lòng bàn tay ta được đâu, ngoại trừ làm thê tử của ta, nàng không còn lựa chọn khác.”

Thẩm Dao: “...”

Qua lần mua thuốc này, có thể thấy được sự khống chế của Tạ Khâm đối với nàng đến mức độ nào, nàng làm việc bí mật như thế vẫn bị người của chàng phát hiện được, Tạ Khâm đã nói vậy, có lẽ nàng mọc cánh cũng khó thoát, chỉ là Thẩm Dao ít nhiều vẫn có chút phản kháng, không muốn chàng đắc ý như vậy:

“Ngài muốn làm phu quân của ta cũng không dễ dàng đâu, vẫn nhớ lời ta nói lúc trước chứ?”

Tạ Khâm gật đầu: “Nhớ không sót chữ nào, có cần lặp lại không?”

Thẩm Dao suýt nữa nghẹn lời, tức giận trừng mắt liếc chàng một cái.

Tạ Khâm cười: “Còn lo lắng chuyện gì khác nữa không?”

“Bên phía Thái tử làm sao bây giờ?” Đây là chuyện khiến Thẩm Dao đau đầu nhất, sở dĩ nàng cứ lải nhải muốn đi là vì không muốn liên lụy đến Tạ Khâm và Tạ gia, nếu như chàng cưới Ninh Anh thì sau này cứ nói do ý bệ hạ không thể làm trái, như vậy là hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình với Thái tử, mà bây giờ chàng nhận định nàng, có nghĩa là đã mang thêm một gánh nặng trên người.

Tạ Khâm thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, Thẩm Dao vẫn chưa quen thân mật với chàng thế này, hai tay xoắn lại với nhau.

Tạ Khâm tựa vào mái tóc nàng:

“Thái tử xảy ra chuyện rồi, hắn bị bắt vì mua bán với nước địch, mấy ngày nay ta đang thẩm tra vụ án này, ta quyết tâm cưới nàng thì không có ý định giữ lại mạng cho hắn, nàng tin ta đi, hắn không uy hiếp ta và nàng được đâu, nàng yên tâm làm thê tử của ta nhé?”

Lời này đã cho Thẩm Dao một liều thuốc an thần, nàng dán khuôn mặt vào bên cổ chàng, có thể ngửi thấy tất cả mùi hương trên người chàng, có hương tùng thanh bẩm sinh, xen lẫn một chút mồ hôi, thậm chí còn có hơi ẩm của mưa gió, tất cả hòa quyện vào nhau lại khiến người ta vô cùng an tâm.

Mặc dù Thẩm Dao không gật đầu nhưng cũng không phản bác.

Tạ Khâm cho rằng nàng đã chấp nhận.

“Tứ Tứ, ta còn phải đến Hình bộ một chuyến…” Giống như người trượng phu đang yêu cầu thê tử phê chuẩn hành trình.

Đây là lần đầu tiên Tạ Khâm gọi tên mụ của nàng, gò má Thẩm Dao nóng lên, nàng luôn cảm thấy chàng đang dỗ trẻ con, cả người nổi da gà, đẩy chàng về phía sau:

“Đi đi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play