“Ta phản đối!!! Cuộc hôn nhân này ta không chấp nhận, cậu là cái thá gì mà lấy con gái ta, mẹ kiếp gọi ba cậu đến đây, tôi sẽ nắm cổ áo ông ta, sao ông ta lại dạy ra đứa con trời đánh này @#%^$@#&F.”
Vô số lời chửi tục mà Mộng Dao Y không nghĩ ba cô cả đời không bao giờ nói lại tuôn trào đổ lên đầu Ôn Hạo Hiên vào lúc này.
Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ xót xa, đau lòng hộ Ôn Hạo Hiên có lẽ sẽ vì hắn mà cãi ngang với ba nhưng không biết vì sao nhìn hắn khúm núm khép nép không dám ho he gì trước ‘ba vợ’ cô lại có chút xấu tính mà vui vẻ.
Ôn Hạo Hiên sắc mặt trắng bệch, toát hết mồ hôi hột, hắn không nghĩ ải của phụ huynh lại khó khăn thế, lần trước dù không quá đồng tình hôn nhân của bọn họ nhưng không đến mức chửi như lên đồng như bây giờ. Nếu Mộng Dao Y đổi ý nghe theo ba mẹ khiến cuộc hôn nhân này quay đầu thì hắn phải làm sao???
“Con xin lỗi vì đã không ra mắt hai cô chú trước, việc tụi con tự ý đi đăng ký kết hôn đều tại con quá gấp gáp, nhưng không có nghĩa tình cảm của con với Y Y là vội vàng, chóng vánh. Con yêu cô ấy hơn bất cứ ai, là người duy nhất trong kiếp này con muốn lấy làm vợ, xin chú…ba mẹ hãy đặt niềm tin vào con một lần, con hứa sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!”
Ôn Hạo Hiên khẩn thiết nói, chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu cầu xin thôi.
“Cậu nghĩ dùng mấy câu quê mùa đó sẽ khiến ta cảm động rồi tin tưởng gả con gái đi à? Cậu cũng dùng những lời như thế để dụ dỗ Y Y phải không? Chưa ra mắt, chưa theo đuổi, chưa yêu đương, chưa đính chính quan hệ, khi cậu đưa con gái tôi đi kí đơn kết hôn cậu đã hỏi qua hai ông bà già này chưa? Cậu là thổ phỉ à?” Hai người nam nhân to xác cứ thế mà ‘cãi qua cãi lại’ mãi chưa có hồi kết.
Mộng Dao Y sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để được nghe Ôn Hạo Hiên nguyện thề, dù chỉ là sáo rỗng hay dối trá cũng được. Kể cả khi chuyển kiếp cô không thể phủ nhận trái tim của cô luôn đặt trên người hắn. Cô đã từng yêu đang yêu và sẽ mãi yêu, hối hận, tổn thương gì cứ ở xếp sau đi!
“Ba mẹ, người cầu hôn anh ấy là con, cả đời này con không tưởng tượng được mình có thể yêu ai khác ngoài anh ấy, con chỉ có một suy nghĩ đó thôi, dù tương lai, kết quả có ra sao con sẽ cố gắng giữ mình thật hạnh phúc vui vẻ cho nên xin ba mẹ hãy chấp thuận hành động ích kỷ này của con!”
Đứa con gái bất hiếu như con trước sau đều khiến ba mẹ lo lắng, Mộng Dao Y gồng mình để không rơi nước mắt, thay vì dáng vẻ yếu đuối, uỷ khuất cô mong muốn ba mẹ sẽ thấy cô cười thật hạnh phúc, sống một cuộc sống ngẩng cao đầu và hãnh diện hơn.
Mẹ Mộng từ đầu đến cuối đều bất lực trước con gái, ba Mộng tức giận nhưng đều lôi Ôn Hạo Hiên ra làm bia đỡ.
“Thằng chết tiệt nhà cậu, cầu hôn mà cũng để con gái tôi chủ động, cậu có đáng mặt đàn ông không? Cậu kêu tôi phải an tâm giao con gái tôi cho cậu như nào đây?”
Ba Mộng không hề nể nang mà chọi cái gạt tàn vào trán Ôn Hạo Hiên, một bên đổ máu, cuộc cãi vã mới miễn cưỡng dừng lại.
oOo
“Đau không?”
Mộng Dao Y tặc lưỡi, nhẹ nhàng bôi thuốc, nhìn mà cảm thấy đau thay.
Sao ba cô lại làm đến mức này chứ?
“Nếu lấy được em thì bị ba vợ đánh, anh cũng vui vẻ chịu đựng!”
Câu nói an ủi bông đùa của Ôn Hạo Hiên càng không khiến Mộng Dao Y thoải mái hơn.
“Đừng cảm thấy ấm ức thay anh, sau tất cả mọi chuyện thì bị đánh chút xíu cũng lời cho anh rồi, cưới xin chúng ta có gấp rút nhưng anh sẽ chuẩn bị thật chu đáo lễ cưới cho em!”
Đám cưới của cả hai người phải thật xa hoa, thật lộng lẫy tốt nhất là phải hoành tráng hơn ở kiếp trước, nên để báo chí đưa tin về lễ thành hôn của họ suốt hai tháng mới thoả.
“Hiên…”
“Hửm?”
Mộng Dao Y cắn môi, lát sau mới khó khăn mở lời: “Em không muốn tổ chức đám cưới!”
Cô có còn thấy thoải mái và hồ hởi khi tự tay tổ chức lễ kết hôn của mình lần nữa không? Câu trả lời là không!
Trong đầu Mộng Dao Y đang tìm lý do thoái thác, chung quy có cô gái nào mà không muốn có đám cưới thế kỷ, bước vào lễ đường cùng người mình yêu, hạnh phúc thoả mãn nhận sự chúc phúc của mọi người chứ?
Nhưng nghĩ đến điều đó khiến cô cảm thấy nặng đầu và áp lực hơn vô cùng, chỉ tội cho Ôn Hạo Hiên chắc chắn hắn sẽ bị ba vợ phàn nàn tức tối về vấn đề này thôi.
“Được, em không muốn, anh cũng sẽ không làm!”
Mộng Dao Y ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia, biểu cảm của hắn không có lấy sự ngạc nhiên hay thắc mắc. Vừa lúc nãy còn rất hứng thú nhắc đến đám cưới mà.
“Anh không hỏi em tại sao à?”
Ở tiền kiếp hắn không biết đám cưới có ý nghĩa lớn như nào với cô, nhưng giờ thì hắn đã hiểu, nó là nghi lễ thiêng liêng, là sự thông báo, chấp nhận và chứng kiến của gia đình bạn bè, xã hội, mở đầu cho cuộc sống hôn nhân của hai người. Một buổi lễ hạnh phúc trơn tru là khẳng định sự gắn kết cô dâu chú rể được xây dựng bằng tình yêu hạnh phúc.
Ôn Hạo Hiên rất muốn được chắp vá những ký ức, kỷ niệm mà cô đã phải chịu tổn thương và tủi nhục.
Hắn mong mỏi và ôm ấp về những ngày tháng hạnh phúc, bình dị cùng với cô, hi vọng vào cuộc sống hai người sẽ rẽ sang trang mới.
“Nếu em có vướng mắc thì anh sẵn lòng lắng nghe, nếu em không muốn nói anh cũng không gặng hỏi, chỉ cần em quyết định cuối cùng anh sẽ toàn ý nghe theo! Anh không phải là người không có chính kiến, nhưng anh muốn được đối tốt với em Y Y, em là người con gái tuyệt vời nhất, là người anh không muốn phải phật lòng hay chịu uỷ khuất nào!”
Nói cho anh biết thứ em muốn, thứ mà em cần, anh sẽ đem hết thảy những thứ đó về trước mắt em. Anh muốn cho em thấy việc anh yêu em, ham muốn em nhiều biết chừng nào. Trái tim của anh đập như muốn nổ tung chỉ vì những thứ liên quan đến em!
Đôi mắt đen láy kia đong đầy quyến luyến và tình si không chút ngăn cản nhìn sâu vào tâm hồn cô.
Đến khi bộ não tiếp thu hết lời nói của hắn, Mộng Dao Y không khống chế nổi mà xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đỏ toàn phần lan đến tai xuống đến cổ, hình ảnh đáng yêu ngượng nghịu như vậy đều thu vào tầm mắt của đối phương.
Trong lòng Ôn Hạo Hiên không khỏi nở hoa, hắn dè dặt ôm lấy Mộng Dao Y, mọi buồn phiền và gánh nặng trước giờ, nhờ vào hơi ấm và mùi hương của cô đều xua tan hết.
Giờ phút này, Chúa đã cho phép hắn mơ tưởng những ngày tháng hạnh phúc với cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT