*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau hôm đó cô bắt đầu đi tìm cho mình những từ ngữ để khiến câu hát của cô như câu thơ, khiến mọi người hiểu về từng câu hát và làm cho mọi người cảm nhận được cảm xúc của nhân vật và tạo cho những người có hoàn cảnh giống nhân vật một cảm giác quen thuộc, có thể nói đó là cái cảm giác của chính cô.

Cô bắt đầu chú tâm vào những lời hát, cô quên cả việc để ý xem những hành động thất thường của Lục Nam là có ý gì.Sau vài ngày cô vẫn suy nghĩ về cái giai điệu, cô không biết nên làm cho nó giai điệu nào thì phù hợp.Tay cô lướt qua từng phím đàn,ngón tay dài, thanh mảnh,mềm mại và uyển chuyển.



Buổi trưa khi Lục Nam bất ngờ tới do địa chỉ mà chị anh đưa cho anh bảo rằng An An đang ở đây. Anh bước vô cổng, căn nhà trông vừa giản dị vừa sang trọng, bước vào cửa nhà đã thấy được không gian độc lập của từng căn phòng, căn nhà nhìn từ bên ngoài thì rất nhỏ nhưng bên trong lại rộng lớn, vừa bước vô anh đã nghe thấy tiếng đàn du dương, anh ngẩn người hồi lâu chìm đắm vô giai điệu rồi chợt nhận ra cách thức đàn rất quen thuộc, êm dịu và du dương như thần tượng của anh vậy, anh vội bước tới trước cửa phòng phát ra âm thanh, anh phát hiện ra trong phòng còn có tiếng nói, tiếng nói này khá quen với anh.

Anh gõ cửa.

- An An …? Em mở cửa cho anh được không?

Cô nghe thấy tiếng anh, tiếng đàn cũng ngưng hẳn, cô không có ý dấu diếm, cũng không có ý công khai thân phận cho anh chỉ muốn anh có thể tự mình tìm hiểu. Cô mở cửa, ánh mắt không vui cũng không tức giận mà nhìn anh giây sau lại đi vào phòng ngồi.

- Có chuyện gì sao?

- Em biết đàn à?

Cô không trả lời thay vào đó là lướt tay lên phím đàn và đàn 1 đoạn ngắn.

- Em…

Cô nghĩ anh đã nhận ra, nhưng góa ra cô đã coi trọng trí thông minh của người chồng này.

- …là fan của Tần đại sư sao?

Cô bất lực không nói gì rồi nhắc lại câu hỏi.

- Anh thấy em đàn rất giống cô ấy, anh rất thích nghe nhạc của cô ấy.

Cô nghe thấy anh nói vậy cũng mỉm cười nhẹ,cô đáp.

- Anh thấy có ai đàn giống cô ấy sao?

- Hình như chỉ có em và 1 người bạn của anh.

- Người bạn đó là ai vậy?

- Thật ra không phải giống hoàn toàn, có thể là chỉ giống những nổi buồn mà anh nghe được hay những bản nhạc của cậu ấy cũng khá giống với cách mà Tần thần đơn phương vậy thậm chí là còn hơn cả thế, cậu ấy có trình độ ngang ngửa với Tần thần.

- Vậy sao?

- Cậu ấy cũng sắp về nước rồi, nếu muốn anh có thể đưa em đi gặp cậu ấy.

- Được.

- Coi bộ nói về việc này thì em cũng không lảng tránh nhỉ.Hai người đều là người yêu âm nhạc, chắc sẽ làm quen nhanh thôi.

- Nếu không còn việc gì thì anh có thể đi được rồi.

- Có chuyện anh muốn nói với em.

- Chuyện gì?

- Mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ, anh sẽ gửi đồ cho em, em chỉ cần mặc nó lúc đó anh sẽ tới đón em.

- Được, anh đi được rồi.

Anh quay người rời đi.Cô lặng lẽ đóng cửa lại,quay vào trong và tiếp tục việc viết nhạc.

Sau khi anh đi thì Lục Yên cũng tới, trên tay cầm 2 túi đồ ăn vật và nước ngọt, có cả rượu vang. Mải mê làm việc nên cô không để ý tiếng động bên ngoài,một lúc cô nghe tiếng gõ cửa, tưởng Lục Nam để quên gì mà quay lại lấy, cô cau mày mở cửa. Thấy Lục Yên cô thả lỏng cơ mặt rồi nói.

- Sao đại tiểu thư, ảnh hậu, vợ quốc dân lại tự đi mua đồ ăn vặt qua đây thế?

- Aiza chỉ là muốn cảm nhận chút việc mua đồ ăn không xem giá thôi, vừa rồi thấy cậu cau mày, Lục Nam làm gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play