Thuyết Hoan phẫn nộ chộp lấy cần cổ của Đại Ngưu mà siết lại khiến khí quản của hắn bị bóp nghẹt, trong phút chốc chỉ có thể ú ớ kêu lên mấy tiếng khó nghe.
"Ngươi đã bán nàng đến chỗ nào rồi? Nếu không nói ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi!"
Nàng không đùa, lực dùng lên xương cổ của Đại Ngưu quả thật như muốn đem nó bóp ra thành bột vụn. Mà tên Đại Ngưu này hèn hạ có thừa, hắn khua tay múa chân ý muốn cầu xin một con đường sống. Đến khi được Thuyết Hoan thả tay mới quỳ thụp xuống cố nuốt từng ngụm khí, thành thật khai nhận.
Rằng, hắn vì thiếu nợ cờ bạc nên bất đắc dĩ phải đem A Muội gán cho Tuế Tình Lâu trong thành Hàng Châu, đêm qua người cũng bị mang đi rồi.
Ừ thì hẳn là 'bất đắc dĩ'.
"Ta đã nói thế nào? Ngươi muốn thì cứ chạy nhưng mạng chó này của ngươi ta nhất định đến lấy."
Dứt lời, Thuyết Hoan liền kéo tay An Tư đến tiểu quán hôm nọ, nàng tạm thời gửi gắm An Tư cho bà chủ mang dáng bộ có phần lả lơi tùy hứng kia, đe doạ một câu.
"Nếu nàng ấy ở đây xảy ra chuyện, khi ta về sẽ mang ngươi cùng cái quán này ra tính sổ."
"Xem miệng lưỡi độc địa chưa kìa, đi đi đi đi, người ta biết rồi mà."
Bà chủ nọ vẫy vẫy chiếc khăn lụa trong tay, càng thêm tùy ý khoác vai An Tư nháy mắt với nàng một cái.
"Tiểu nữ tặc, đợi ta, trước lúc hoàng hôn ta và A Muội sẽ trở về."
An Tư vô cùng bất an nhưng vẫn mím môi gật đầu, sau đó chỉ có thể dõi mắt nhìn theo bóng lưng Thuyết Hoan cưỡi trên lưng hoàng mã mượn từ tiểu quán chạy như bay về phía cổng thành Hàng Châu.
...
Mỗi một canh giờ trôi qua là mỗi một lúc An Tư đứng ngồi không yên, chẳng phải vì nàng đang ở giữa những người không quen biết mà bởi do nàng không yên tâm khi Thuyết Hoan đi tìm A Muội một mình. Mặc dù nàng ấy từng là vương tử, từng cầm quân đánh trận, nhưng nỗi lo lắng mà An Tư đang mang là nỗi lo lắng của bất cứ người thê tử nào.
Sao? Thê tử ư? An Tư là thê tử của Thuyết Hoan ư?
Phải rồi nhỉ? Cả hai đã bái đường thành thân, Thuyết Hoan cũng đã là nữ nhân của nàng, vậy thì bây giờ An Tư là thê tử của Hoan nhi cũng chẳng có gì sai.
Nỗi bồn chồn của vị tiểu thê tử này kéo dài đến gần tản chiều, quả thật như lời Thuyết Hoan đã nói, nàng và A Muội thật sự trở về trước lúc hoàng hôn buông.
Thuyết Hoan và A Muội ngồi trên lưng ngựa trở về thôn nhỏ, vừa trông thấy nàng từ xa xa An Tư đã vội chạy ra mừng đón bất chấp bà chủ quán đang vẫy tay gọi với theo đầy bất lực.
Việc đầu tiên khi trở về thôn là Thuyết Hoan giao A Muội cho An Tư trông giữ, còn mình thì thẳng bước đi tìm Đại Ngưu như lời đã hẹn đến lấy mạng. Những người trong thôn ai nấy vừa sợ lại vừa tò mò rón rén chạy theo lén xem náo nhiệt, mà náo nhiệt này đúng thật là náo nhiệt trong náo nhiệt, trước giờ thôn nhỏ chưa từng xảy ra sự việc nào giống với hôm nay.
Bởi lẽ...
"Trời ơi, giết người rồi, giết người thật rồi!"
Một thôn dân bàng hoàng hô lên.
Bọn họ có lẽ vẫn luôn nghĩ Thuyết Hoan hù doạ Đại Ngưu, có ngờ đâu nàng là thật sự ra tay đoạt mạng hắn.
Trái ngược với biểu cảm kinh hoàng tột độ của thôn dân, Thuyết Hoan mặt lạnh như đồng thong thả bước ra khỏi khoảng sân nhỏ nhà Đại Ngưu, bỏ lại đằng sau là cái xác đã bị gãy quặp chiếc cổ của hắn.
Đại Ngưu không bỏ chạy, không biết vì sao hắn không bỏ chạy, hay chính hắn cũng nghĩ Thuyết Hoan cùng lắm đánh đập một trận rồi xong?
Một vài gã thiếu niên chứng kiến tất cả thì bèn cầm gậy gộc xông ra chặn đường Thuyết Hoan, một trong số chúng lớn tiếng bảo rằng.
"Ả diện này giết chết Đại Ngưu rồi, mau áp giải ả lên quan phủ!!"
Nghe vậy, Thuyết Hoan chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Lúc Đại Ngưu hành hạ A Muội, thậm chí bán nàng vào kỹ viện, tại sao không thấy các ngươi đòi giải hắn lên quan nhỉ?"
Những gã nọ cứng họng, thôn dân cũng không có lời nào phản bác. Nhưng thói đời là vậy, có những chuyện không thể nào thẳng đường mà đi.
Và quả thật đám thôn dân này đã không để Thuyết Hoan rời khỏi, bọn chúng vây thành một vòng giữ nàng đứng giữa, một kẻ lại chạy đi mời quan phủ đến. Thuyết Hoan khoanh tay nhìn toàn cảnh tượng mà không khỏi cảm thấy nực cười, muốn tiếp tục xem trò hề này sẽ diễn đến đâu.
Bấy giờ bà chủ quán cũng dẫn A Muội và An Tư đến chỗ Thuyết Hoan, A Muội trong thấy gia phụ chỉ còn là cái xác lạnh thì không nhịn được rơi nước mắt, nhưng trong lòng nàng ngoại trừ xót xa thì vẫn có nửa phần thanh thản. Bởi lẽ, A Muội tuy nhỏ tuổi nhưng không ngô nghê đến mức chẳng biết được Tuế Tình Lâu phụ thân bán nàng vào sẽ dọn ra con đường nhơ nhuốc thế nào cho cuộc đời nàng.
Là Thuyết Hoan đã cứu nàng ra khỏi đó, mặc dù phải đại náo một trận nhưng vị cô nương kỳ lạ ấy đã không bỏ mặc nàng, vẫn luôn cứu nàng.
Nhưng giờ đây, vị cô nương ấy vì nàng mà gặp rắc rối lớn rồi...
...
Thành Hàng Châu, tại công đường.
"Quỳ xuống!"
Thuyết Hoan đứng giữa công đường, trước mặt là tri phủ Hàng Châu, kẻ này mày rậm mắt xếch, trông qua nửa phần dữ tợn lại kèm nửa phần xảo quyệt, không giống một thanh liêm có thể khiến bách tính yên tâm dựa vào. Mà sau lưng nàng bấy giờ không chỉ có An Tư cùng A Muội mà còn cả những thôn dân ban nãy đã ép nàng phải đi đến công đường, bọn họ đều đang chỉ trỏ xì xầm về nàng.
Đối diện với khí thế áp bức trên công đường, Thuyết Hoan vẫn dửng dưng như thường. Nàng lưng eo thẳng tắp đứng đó không khác nào một ngọn núi chẳng gì suy suyễn được.
Bị ngó lơ, tên tri phủ cả giận, hắn lại lần nữa đập bàn hét lên.
"Tiện dân, mau quỳ xuống!"
Đáp lại, Thuyết Hoan trao cho hắn một ánh nhìn chết người. Nếu đôi mắt là lưỡi kiếm, vậy chắc chắn vừa rồi cổ họng tri phủ đã bị cắt ra.
"Nếu ta quỳ, ngươi nhận không nổi đâu."
Thuyết Hoan nhàn nhạt cất giọng.
Nghĩ rằng mình bị khinh bạc, tri phủ bèn hô lớn gọi đám nha sai đến trấn áp nàng. Nhưng có một điều mà kể cả hắn cũng không ngờ được đó là nữ nhân này thế trụ vững như bàn thạch, chỉ một cái xoay người liền đem hai tên nha sai đánh ngã.
"Tiện dân, ngươi mang tội còn ra tay với mệnh quan triều đình, đây là muốn tạo phản!?"
"Tội? Dám hỏi tri phủ, ta tội gì?"
Thuyết Hoan phủi tay áo nhìn thẳng vào mắt tri phủ khiến hắn đột nhiên cảm thấy khí tức của người này làm lạnh cả sóng lưng.
"Ngươi giết người, nhân chứng vật chứng có đủ, há lại không có tội?"
"Haha..."
"Ngươi cười cái gì?"
Thuyết Hoan nhếch môi.
"Hắn làm phụ thân lại không chăm lo cho nữ nhi của mình, đánh đập hành hạ nàng đủ đường, ta đã cảnh cáo mấy lần. Nay còn dám đem con gái bán vào kỹ viện trả nợ cờ bạc, loại người không bằng cầm thú như hắn sống thêm chỉ uổng đời."
"Ngươi! Nhưng Đại Nguyên còn có vương pháp, ngươi tự ý hạ sát tức là không xem vương pháp ra gì."
Tri phủ nọ tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.
Trong một khoảnh khắc, nữ nhân đứng giữa công đường kia thốt lên một câu nhẹ bẫng nhưng đủ khiến tất cả mọi người có mặt đều bị chấn động.
"Ta chính là vương pháp."
Chỉ thấy tri phủ bất giác ú ớ không nói thành lời, trước nay hắn chưa từng đối mặt với kẻ nào ngông cuồng đến mức này, đã vậy bây giờ còn là một nữ nhân. Ngẫm nghĩ càng thêm bức bối, oai nghi bấy lâu không lẽ dễ dàng bị sụp đổ bởi một ả điên? Dẫu gì hắn cũng là tri phủ Hàng Châu, há lại khiến bản thân mất mặt?
Tri phủ đập bàn liên tục như muốn khiến cho nó bị đập vỡ ra, hô to kêu gọi tất cả nha sai nhất tề xông lên bắt trói Thuyết Hoan, công đường phút chốc náo loạn vô cùng.
Bị vây ở giữa, nha sai gươm trần tuốt vỏ lăm le sát khí, Thuyết Hoan trước sau vẫn chẳng động dung. Dù cho nàng bây giờ đã là hổ xuống đồng bằng, rồng sa bãi cạn thì vẫn là hổ là rồng, dễ dầu gì hạng cá tôm có thể chạm đến.
Sau vài chiêu thức, Thuyết Hoan đã đem toàn bộ nha sai vừa mới xông lên đánh cho nằm bẹp dưới đất. Tri phủ vừa sợ vừa tức, mặt mày lúc này đã biến thành một màu xanh tàu lá.
"Ngươi là quan phụ mẫu lại không lắng nghe lòng dân, lúc A Muội bị Đại Ngưu đánh đập và bán vào kỹ viện, quan phủ như ngươi đang ở đâu? Bây giờ lại mở miệng buộc tội ta, ngươi không xứng với mão ô sai trên đầu."
Chợt, A Muội tách khỏi vòng tay An Tư chạy lên công đường quỳ mợp xuống thưa rằng.
"Xin đại nhân đừng bắt vị cô nương này, nàng là ân nhân đã cứu ta. Giết gia phụ...âu là do bất đắc dĩ, nếu có bắt xin hãy bắt A Muội, cầu người hãy tha cho ân nhân của ta."
Thuyết Hoan nhìn hài nữ quỳ bên cạnh mình mà trong lòng cảm thấy có chút dịu dàng, quả là một tiểu nha đầu có tình có nghĩa trên đời hiếm gặp.
Bấy giờ An Tư cũng chạy tới ôm lấy A Muội, tuy nàng không hiểu gì nhưng nhìn qua tình hình nãy giờ cũng biết sự thể bất lợi ra sao. Khó tránh bối rối, hướng ánh mắt nhìn sang Thuyết Hoan, mà Thuyết Hoan cũng nhìn lại nàng nở ra một nụ cười nhu tình, dường như ý bảo tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Khi tri phủ còn đang khó xử vì mớ hỗn độn trước mặt, hắn chưa biết phải phân xử thế nào thì bỗng đâu có thanh âm của một nam nhân thình lình vang lên xoá tan bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
"Là kẻ nào dám náo loạn công đường, gặp hoàng vương A Lý Bất Ca còn không mau quỳ bái!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT