Sau khi rời khỏi hẻm núi ấy nàng mới nhận ra đây chính là Khang Ái Sơn năm nào, quả là kỳ cổ. Nhiều năm trước tại đây phải rủ bỏ thân phận nữ nhi, nhiều năm sau cũng chính tại đây lại tự mình phơi bày thân phận, đã vậy còn cùng một nữ tử khác hẹn ước kết duyên, vòng xoay luân hồi nhân quả thật khiến người ta cảm thán.
Trên đường cuốc bộ để An Tư dìu về, nàng hơn nửa phần đã đoán ra được nếu chiếc nhẫn rơi lạc ở tẩm điện thì hãn phụ chắc chắn sẽ tìm được, nếu vậy toàn bộ bại lộ, với tính cách của hãn vương Hốt Tất Liệt nhất định không dễ dàng bỏ qua cho kẻ phản trắc.
Nàng ưu tư trĩu nặng, không phải lo sống chết riêng mình, chỉ là cảm thấy vô cùng có lỗi với Toa Đô và Ô Mã Nhi, càng phụ lòng Hạnh cô cô, vô năng bảo hộ An Tư. Biết bao suy nghĩ dập dồn, nàng tự nhủ một ải này dẫu thiên đao vạn kích vẫn sẽ tự mình gánh vác, nghĩ ra kế sách chu toàn nhất đưa những người vô tội về điểm an toàn.
...
Âm thầm trở về lều trướng của mình gặp lại Tiểu Thi và hai mỹ nữ kia, cảnh tượng đầu tiên khi bước vào trông thấy cư nhiên lại chính là cả ba đang nằm ôm nhau trên giường, miệng thì thầm to nhỏ đấu khẩu bằng Việt ngữ, quái gở vô cùng, thật hết nói nổi.
Hội ngộ tiểu chủ, Tiểu Thi mừng đến rơi lệ, còn hai mỹ nữ kia vừa nhìn thấy nàng liền lập tức chạy tới, ở hai bên trái phải nũng nịu, nói mấy câu đại loại như: "Ngài đi đâu suốt đêm bỏ lại tỷ muội thiếp cô độc chết được!", "Người ta đau lòng lắm đó có biết không hở?", "Từ nay nhất định không được bỏ rơi tỷ muội thiếp nữa nha!", Vâng vâng và vâng vâng...
Nàng cười khổ, đã quên mất còn có hai người này, biết tính làm sao đây?
Đang lúc nghĩ cách đuổi khéo họ đi thì chợt sóng lưng có một luồng hàn khí lan đến, tựa hồ lạnh đến thấu xương, theo phản xạ quay đầu nhìn lại thì vừa vặn chạm đến ánh mắt băng lãnh của An Tư đang chăm chăm về mình.
Gương mặt nàng ấy biểu lộ rõ ràng mấy chữ "Còn không mau giải quyết nhanh gọn thì ta sẽ dỗi suốt nguyên ngày!"
Đáp lại, nàng khẽ nhướn mày, quang mang thể hiện ý tứ rằng "Dỗi được bao lâu thì dỗi thử ta xem?"
Quả nhiên An Tư buồn bã xụ mặt, được rồi được rồi, không đùa giỡn nữa, đại sự làm trọng. Nàng nghiêm túc nói với hai mỹ nữ kia lời trong lòng mình.
- Hai nàng đúng là xinh đẹp động lòng người, cũng chưa hề có ý xem thường, nhưng bổn vương đã có ái nhân trong tâm, thật sự khó hoà giai ngẫu. Hiện tại hoạ nạn đương đầu, không muốn làm liên lụy cả hai, bổn vương sẽ đưa cho hai nàng ngân lượng làm lộ phí, cũng đủ để làm kế sinh nhai trong một thời gian dài. Ta sẽ sai người dẫn đưa hai nàng đến nơi an toàn, hồng nhan nữ tử đừng để rơi vào chốn yên hoa mua vui cho người lần nữa, mọi sự bảo trọng.
Hai mỹ nữ trầm ngâm nhìn nhau rồi lại nhìn nàng, lát sau mỹ nữ Trung Nguyên mới mỉm cười cất lời.
- Trấn nam vương không hổ thiếu niên anh hùng, là bậc quân tử chí khí, không khinh rẻ tỷ muội ta phong trần. Thành thật mà nói cũng không muốn cùng ngài trao tình, chỉ là lời khả hãn ban truyền không thể chống cự. Phận nữ nhi dẫu sao vẫn khó tự chủ thoát khỏi gông xiềng của nam nhân, nay ngài đã cho phép tỷ muội ta rời khỏi nơi này...Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử vô cùng cảm kích, mãi chẳng quên ơn.
- Thì ra tên hai nàng là Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử, tốt, hảo danh tự! Giờ thì mau đi tìm người giữ ngựa ở trại đệ tam, hắn không phải tên giữ ngựa bình thường đâu. Nói với hắn rằng cửu hoàng điện hạ muốn hắn cấp ngựa, đưa hai nàng đi tới Trung Nguyên, tín hiệu là..."Hùng ưng trong mưa"
Tiểu Thi thoáng nghĩ ngợi "Thì ra tên họ là Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử sao...?"
Sau khi thi lễ đa tạ thì hai mỹ nữ dự định thu dọn hành trang rời đi, nhưng chợt Ngoạ Tuyết Tử-mỹ nữ Mông Cổ ngập ngừng lên tiếng hỏi.
- Thưa điện hạ...tiểu nữ có một thỉnh cầu...
Nàng vừa ngã người để An Tư bôi thuốc vào vết thương lại vừa thắc mắc đáp.
- Nàng cứ nói đi.
Ngoạ Tuyết Tử ngại ngùng nhưng vẫn quyết định thốt ra ý muốn.
- Xin điện hạ cho phép...tiểu cung nữ ấy cũng đi cùng chúng ta...
Dứt lời thì chỉ tay về phía Tiểu Thi, doạ cho Tiểu Thi một phen ngỡ ngàng.
- Tiểu Thi sao? Nàng ấy là nô tỳ thân cận của An Tư công chúa, không phải của ta, việc này nàng tốt nhất nên hỏi An Tư và nhất là Tiểu Thi xem nàng ấy có chịu đi cùng hay không.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Thi chờ đợi câu trả lời.
- Gì...gì vậy...? Sao tự dưng mọi người lại nhìn ta? Còn ngươi...hồ ly tinh kia...sao ngươi nói gì kì vậy!? Sao lại kêu ta đi cùng các ngươi?
Tiểu Thi bối rối đến đỏ cả mặt, vốn đâu có gì mờ ám, sao phải thẹn đến hoá cọc như vậy? Hay là có tật giật mình chăng?
An Tư nhẹ giọng.
- Muội đừng kêu một cô nương là hồ ly tinh chứ, nói vậy không tốt đâu. Ta không ích kỷ chuyên quyền ép muội theo ý mình, nên phiêu bạt giang hồ cùng họ hay vẫn ở lại cùng ta là theo ý muội thôi.
Lam Tuyền buông xuống tay nải, đi tới chỗ Tiểu Thi, còn thân mật khoác tay nàng ấy.
- Tiểu nha đầu, chủ nhân của ngươi đã cho phép rồi, đi cùng chúng ta đi, không lẽ ngươi muốn sống kiếp nô tỳ cả đời hay sao?
Ngoạ Tuyết Tử tươi cười thêm vào.
- Đi cùng chúng ta nha! Ta sẽ đưa nha đầu ngươi đi chơi khắp đại giang nam bắc, rong ruổi giang hồ.
...Tiểu Thi thiếu nữ ngô nghê không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình, hai hồ ly tinh này chỉ sau một đêm lại thành ra thân thiết với mình từ lúc nào vậy?
- Ta thân với các ngươi đến mức này từ khi nào? Sao không biết vậy? Ta không đi, ta muốn ở lại với công chúa, không thèm đi với hai ả hồ ly tinh lẳng lơ các ngươi!
Lúc nói ra những lời này, Tiểu Thi không hề ý thức được nó gây tổn thương bao nhiêu, một tiếng hồ ly tinh, hai tiếng cũng hồ ly tinh, đối với nữ nhân mà nói là sự sỉ nhục rất lớn.
Tuy không nắm chắc được phần thắng, nhưng giang hồ nhi nữ vốn là vậy mà, nhất là nữ tử phong trần, vẫn luôn luôn thẳng thắn với cảm giác của mình, ta muốn ngươi đi cùng thì nhất định sẽ nói muốn ngươi đi cùng, dù ngươi từ chối ta vẫn sẽ nói.
Nhưng phản ứng và những lời có phần mỉa mai của Tiểu Thi khiến cho Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử phút chốc sầu não, đành nhìn nhau rồi thu xếp hành trang rời đi.
Trước lúc rời khỏi còn không quên từ biệt nàng cùng An Tư, và...
Lam Tuyền không giấu được sự lưu luyến.
- Tiểu nha đầu hãy bảo trọng...tạm biệt...
Ngoạ Tuyết Tử cũng có phần vấn vương.
- Đừng để ai bắt nạt khi dễ đấy, chỉ có chúng ta mới được bắt nạt ngươi thôi...bảo trọng!
Thành thật nhất chính là lòng người, dối lừa nhất cũng chính là lòng người. Rõ ràng nội tâm Tiểu Thi kịch liệt xúc động, không hiểu vì sao đối với hai nữ nhân này vừa ghét bỏ nhưng cũng lại cảm thương. Có điều vì nguyên do nào đó có chút không thoả đáng, nàng lại đem tất cả tâm tình chôn xuống đáy sâu, cả lời tạm biệt đàng hoàng cũng không nói được.
Tiểu Thi lại bày ra vẻ mặt gắt gỏng.
- Các ngươi nhiều lời quá, đi nhanh dùm ta đi!
Rõ ràng thâm tâm không muốn người ta đi, rõ ràng đấu khẩu rất hợp, nên tiếp tục ở lại đấu khẩu đi chứ? Nhưng mà...
Lam Tuyền, Ngoạ Tuyết Tử cười buồn, cuối cùng cũng thật sự rời đi.
...
Chẳng bao lâu sau, Ô Mã Nhi và Toa Đô xuất hiện, bộ ba tái ngộ dĩ nhiên hoạt đắc vô cùng, nhưng nàng cùng An Tư đều cảm thấy có gì đó rất gượng gạo ngăn giữa Ô Mã Nhi và Toa Đô, hai người này mất tự nhiên hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi hỏi thăm sơ qua tình hình thương thế của nhau, mọi người khá là ngạc nhiên vì cả ba vẫn còn sống sót sau những vết thương chí mạng.
Được một lúc, Ô Mã Nhi mới thấp giọng.
- Nội gián trong Thiên điện của ta báo lại rằng khả hãn đã tìm được bạch sắc giới chỉ của ngài đánh rơi rồi!
- Ngươi dám đem nội gián của mình vào Thiên điện!
- Ài! Quan tướng nào chẳng có một hai người thân cận đặt để cạnh vua.
Nói đoạn, tất cả đều bất an, vậy là Hốt Tất Liệt đã biết mọi sự, vậy sao đến giờ còn chưa kéo quân đến bắt nàng về quy án? Mà còn Hạnh cô cô đâu rồi? Phải! Hạnh cô cô đâu rồi!?
Nàng cả kinh, Ô Mã Nhi và Toa Đô mới kể lại sự việc đêm qua Hạnh cô đột nhiên xuất hiện làm phân tâm đại hãn vương nên họ mới thừa cơ chạy thoát, hẳn là hiện giờ còn đang ở chỗ Hốt Tất Liệt.
- Không xong rồi, ta phải đi cứu Hạnh cô cô!
Toa Đô ngăn lại, hắn nói.
- Vương tử yên tâm đi, mối quan hệ giữa hai người họ không bình thường đâu, hãn vương xem ra rất trân quý cô ấy, Hạnh cô lúc này còn an toàn hơn cả chúng ta đấy.
Nghĩ lại cũng đúng, trước nay nàng luôn cảm thấy giữa Hạnh cô cô và hãn phụ có mối quan hệ không đơn thuần chút nào.
- Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi tai kiếp này, cái gì cũng đã sáng tỏ cả rồi, không thể lừa được hãn vương nữa đâu.
Ô Mã Nhi suy tính.
Tất cả phút chốc đã chìm trong thinh lặng, ai nấy đều đang suy nghĩ kế sách đối phó.
Có lẽ tất cả bọn họ đều không nhận ra bản thân đã thay đổi đến mức nào, chiến loạn có thể đẩy con người ra xa nhau và cũng có thể làm khắng khít thêm tình tri kỷ.
Nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, Ô Mã Nhi vẫn luôn muốn đối địch cùng nàng, từng gọi nàng là thỏ đế hèn nhát, từng coi thường, cũng từng khinh bạc. Nhưng rồi không biết không hay từ khi hắn nhận ra nàng là một công chúa thì đã trở nên yêu thương, không tiếc rẻ thân mình bảo hộ, hy sinh tính mạng vì nàng mà xông pha phản lại chủ nhân tôn quý nhất.
Và Toa Đô, hắn tuy không nóng nảy thể hiện ra mặt như Ô Mã Nhi, nhưng từ sâu nội tâm vẫn âm thầm kiêu ngạo bản thân túc trí đa mưu. Xem nàng là tiểu hoàng tử được thừa hưởng vinh quang là nhờ sinh ra trong hoàng tộc, bằng không sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng rồi giờ đây cũng chính hắn dù sợ đánh mất tiền đồ, dù sợ uổng phí sinh mạng nhưng vẫn quay lại, kề vai tác chiến, nhận thay nàng một đường thương cắm thẳng vào ngực mà không hề nao núng.
Cả chuyện Ô Mã Nhi và An Tư, hắn nói nàng ấy là ngoại bang dị chủng, sỉ nhục giống nòi dân tộc của nàng ấy, căm hận An Tư bước đến cướp đi tất cả chú ý tâm tư của nàng, đã tìm đủ mọi cách làm khó An Tư, thậm chí còn từng cho người bắt cóc cưỡng bức nàng ấy. Nhưng cũng chính hắn, chính hắn là kẻ đã xông vào ngăn cản hành động đồi bại của hãn vương, chính hắn chịu làm phật lòng chủ nhân để cứu một nữ tử còn không chung dòng tộc.
Tiểu Thi và nàng cũng không khác biệt gì, khi ban đầu nơi hoàng thành Thăng Long, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy nàng chướng mắt, không ngại cọc cằn gắt gỏng với nàng biết bao lần, cả ngay khi biết nàng là trấn nam vương thì tuyệt nhiên cũng không hề thay đổi ánh nhìn chán ghét, có điều đã thu liễm hơn chút thôi. Nhưng giờ đây Tiểu Thi lại đang cùng ngồi xuống giúp nàng nghĩ cách đối phó đại hoạ sắp tới, cũng không còn ghét bỏ nàng nữa.
Năm người, ngồi lại thành một vòng tròn, cùng nhau tìm kiếm kế sách vì một mục tiêu chung, và vì cả tình bạn, tình yêu. Giờ khắc này, không còn Mông Cổ hay Đại Việt, không còn ngoại bang hay dị chủng, tất cả đều chỉ là những con người rất đỗi bình thường, bên cạnh nhau không khác một gia đình.
Xem nào, hóa ra Mông Cổ và Đại Việt cũng có thể trở thành bạn bè gia đình đấy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT