"Làm thinh." Bị Thẩm Tử Vi chất vấn một hồi, Diệp Kiều với phương châm lý không cứng nhưng giọng phải cứng: "Rảnh rỗi đi trộm túi không gian. Ban ngày giả khùng giả điên, ban đêm giả ma giả quỷ đi ăn trộm. Mi hiểu mấy ngày nay ta sống như thế nào chưa?"

Thẩm Tử Vi: "..."

Biết có căn rồi, không cần căng vậy đâu!

Chôm chỉa túi không gian mà làm màu thấy ghê.

Nhưng Diệp Kiều có lấy túi không gian hay không cũng không làm gì được nàng. Nàng không lấy, mấy đệ tử chân truyền khác cũng không dùng được, vì cả lũ bị trói nhốt hết rồi.

Thẩm Tử Vi: "Ta còn một câu hỏi cuối cùng. tại sao mi lại dùng được linh cung của Bích Thủy Tông?"

Là kiếm tu nhưng thích cầm gậy đánh nhau, đã vậy còn biết sử dụng linh cung? Kiếm tu không lo học kiếm thuật, cứ học mấy thứ linh tinh chẳng đâu vào đâu.

Diệp Kiều chớp mắt nhìn hắn, khiêm tốn: "Con người ta thuộc kiểu gì cũng biết nhưng không giỏi cái gì."

Khóe miệng Thẩm Tử Vi giật giật: "Đã hiểu."

Diệp Kiều biết vẽ bùa, lại biết luyện đan, tuy không rõ trình độ đến đâu nhưng chắc chắn cũng thuộc diện khá.

Kể từ khi bước chân vào bí cảnh thứ tư, không ai đồng hành cùng nàng trong không gian rộng lớn này. Đoạn thời gian không người tán dóc cùng ấy, nàng rất cô đơn và lạc lõng. Nàng quơ quơ linh cung trên tay, mặt hướng về Đá Lưu Ảnh nói với khán giả bên ngoài: "Lát nữa sẽ cho mọi người biết thế nào là miền Tây Bắc, bắn sao Lang." (*)

Không ít tu sĩ bật cười.

"Diệp Kiều, chỉ cần thím cứu được bọn họ ra ngoài. thím chính là cha mị!" Có fan của tông môn khác kích động gào lên.

"Các đại năng của năm đại tông môn phải điều tra Vân Thước cho kỹ. Nàng ta rất có vấn đề! Dù gì Nguyệt Thanh Tông cũng là danh môn chính phái, Tống Hàn Thanh còn trượng nghĩa hơn cả nàng ta!"

Tống Hàn Thanh vốn nham hiểm, khi vào bí cảnh rèn luyện cũng hay xem thường các tán tu. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn vẫn có sự trọng nghĩa nên có của đệ tử chính đạo!

"Con gái, tuổi còn nhỏ nên nhát gan. Xét về tình, vẫn có thể tha thứ."

"Thế Miểu Miểu thì sao? Nàng ấy cũng con gái, cũng còn nhỏ, dù sợ hãi cũng có nói gì không nên nói đâu?"

"Có khả năng là vì xuất thân từ thế gian nên phẩm chất còn kém. Dù sao cũng đệ tử chân truyền thu nhận giữa chừng."

Đệ tử chân truyền thu nhận giữa chừng ngoại trừ Diệp Kiều còn có Vân Thước. Nhưng Diệp Kiều vốn ở Nguyệt Thanh Tông từ nhỏ đến lớn, cũng xem như đệ tử tông môn chính thức. Người thật sự đến từ thế gian chỉ có Vân Thước.

Mỗi đệ tử chân truyền đều được đưa vào tông môn khi tuổi còn bé. Và mỗi đệ tử đều được truyền thừa tư tưởng: chức trách lớn, trọng trách cao; quên mình vì chúng sinh.

Giới tu chân và tông môn cung cấp tài nguyên cho bọn hắn, sau này bọn hắn phải gánh vác trọng trách để không làm mọi người thất vọng.

Cũng vì thế, các đệ tử chân truyền luôn được mọi người xưng tụng là tương lai của giới tu chân.

Âm thanh các tu sĩ không lớn nhưng người đang ngồi trên khán đài của đại tông môn đều là các bậc tiền bối cảnh giới Hóa Thần, và bọn họ đều nghe rõ những lời nói đó. Các trưởng lão thấy xấu hổ giùm Nguyệt Thanh Tông: "Đệ tử kiểu này có cũng như không!"

Tuy các tu sĩ nói hơi nặng lời nhưng không phải không có lý. Đại tông môn bọn họ không cần thứ đệ tử bán đứng đồng đội vào lúc mấu chốt.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông đay nghiến: "Dù gì con bé kia cũng có linh căn cực phẩm. Nhịn một chút đi."

Linh căn cực phẩm rất hiếm thấy ở giới tu chân, muốn kiếm được một người như thế chẳng khác gì mò kim đáy bể. Khi bồi dưỡng một hạt giống như vậy cũng hao tốn nhiều tâm sức và tài nguyên, không thể nói bỏ là bỏ được. Biết đâu cố gắng đào tạo có thể uốn nắn lại tư tưởng đúng đắn!

Vẻ mặt Vân Ngân cũng không đẹp đẽ gì cho cam: "Sau khi về tông môn, lão sẽ dạy dỗ lại con bé."

Từ khi tham gia đại hội, Vân Thước liên tục khiến lão bẽ mặt và bị chế giễu nhiều lần, mặt mũi tông môn cũng bị người ta dẫm đạp.

Vân Ngân là một lão sĩ diện, cũng vì thế mà lúc trước mới cướp linh thực của đệ tử khác đưa cho Vân Thước.

Chỉ cần nghe sơ tiếng nghị luận của các tu sĩ xung quanh, mặt lão đã đen như đít nồi.

"Nguyệt Thanh Tông kiểu này... tương lai nếu bái sư, chúng ta phải suy xét kỹ lưỡng. Có một đệ tử chân truyền như Vân Thước, biết đâu một ngày nào đó nàng ta vào bí cảnh lại bán đứng chúng ta khi cần thiết!"

"Bán đứng, bán ngồi, bán hết. Chắc đối với nàng ta, bạn bè có tác dụng bán khi cần?"

"Mị còn định lần sau sẽ đầu quân cho Nguyệt Thanh Tông, nhưng hiện tại xem ra, Trường Minh Tông ổn áp hơn nhiều."

Đến tận bây giờ, Vân Ngân chưa từng xem xét cho Diệp Kiều vị trí đệ tử chân truyền. Tuy con bé ấy có thiên phú cao, lại là thiên tài tam tu nhưng thứ giới tu chân xem trọng nhất là linh căn. Linh căn thấp sẽ khiến cảnh giới trì trệ, khó đột phá.

Đến bây giờ Diệp Kiều vẫn còn chững lại cảnh giới Trúc Cơ. Và hiển nhiên, lão sẽ không để loại này trở thành đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông.

Điều khiến Vân Ngân cảm thấy hối hận là lúc trước -khi Diệp Kiều xuống núi, lão phải cho người ngăn cản. Dù thế nào cũng không để con bé đầu quân cho Trường Minh Tông! Rõ ràng ngay từ đầu con bé đã là đệ tử của tông môn lão!

"Mi điên à?" Khi Vân Thước mở miệng khai ra Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh tức ói máu: "Đám Diệp Kiều bị bắt thì có lợi gì cho mi?"

Tuy hắn cảm thấy, với tính cách thấy biến-sủi lẹ của Diệp Kiều, hẳn nàng ta đã chạy trốn từ lâu nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, biết đâu nàng ta vẫn chưa ra khỏi bí cảnh?

Vân Thước cãi lại: "Nói ra cũng đâu có mất gì?"

Nói đến đây, nước mắt đong đầy khóe mi, chỉ chực chờ rơi xuống. Nàng mím môi: "Hơn nữa, muội lớn lên từ thế gian, không giống như các huynh từ nhỏ đã ở tiên môn, được cung cấp tài nguyên phong phú. Trời sinh linh căn của muội đã có vấn đề..."

Sở Hành Chi ngồi gần đó tức đỏ mặt. Bán đứng đồng đội là lý do lý trấu nhiều dữ! Nhiều đệ tử chân truyền dù bị đánh cũng không khuất phục, nàng ta thì hay rồi, không đánh mà khai! Thế có xứng là đệ tử chân truyền không?!

Hắn đang bị trói tay nhưng chân thì không!

Thiếu niên đạp mạnh khiến nàng ta ngã lăn ra đất. Con người Vân Thước co lại nhìn hắn. Hắn cười lạnh: "Linh căn mi có vấn đề, còn ta thì thần kinh có vấn đề nè! Mẹ kiếp, Vân Thước, mi làm thế mà thấy được hả?"

______

(*) "miền Tây Bắc, bắn sao Lang" một câu được trích trong bài Giang thành tử - Đi săn ở Mật châu của nhà thơ Tô Đông Pha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play