Khoảng cách từ Kuriki đến Seaa thực sự khá gần, cuối cùng Rein cũng bị Rin thuyết phục. Để an toàn thì Moaa còn bảo Rein dẫn Gadnu theo, bởi vì thú hình của hắn là gadnim nên giao tiếp với gadnim là không thành vấn đề, không có hắn đi cùng cũng không sao. Sau đó Gadnu lại chạy ra ngoài gọi nhóm của nó, cuối cùng buổi chiều khi Sam xuất phát, phía sau hắn không chỉ có thú nhân, á thú mà còn một đàn gadnim bảy con tháp tùng. Hahna rất muốn đi theo nhưng thân phận nữ thú nhân nhạy cảm dễ xảy ra chuyện nên Sam để cô bé ở lại.
Trời vẫn còn mưa nhưng không lớn, đi trong rừng cũng không cảm thấy khác biệt gì. Rin đã được Rein gói lại kín mít, không chỉ chống nước mưa mà còn chống lạnh nữa, mùa mưa ở đây trời ẩm ướt nhiều mưa chứ không nóng, sau cơn mưa trời còn lạnh hơn so với mùa hoa.
Lúc nhóm bọn họ đến bộ lạc Seaa trời đã tối hẳn, nhưng trong bộ lạc vẫn còn đốt lửa trại sáng ngời. Bộ lạc Seaa chọn sống trong một thung lũng nhỏ bao quanh bởi ba ngọn núi đá lớn, xung quanh đều là dốc đứng, chỉ có hai khe núi dẫn vào bên trong. Trước đây thủ lĩnh Kant từng định chọn chỗ này làm nơi ở cho bộ lạc Kuriki, nhưng sau đó lại tìm thấy hẻm núi hiện tại cho nên nơi này vẫn để đó, lúc bộ lạc Seaa di dời Kant mới nhớ tới nên dặn Bab nói việc này với tộc trưởng của Seaa.
Giữa thung lũng trong bộ lạc có mấy cây cổ thụ rất lớn, vòm lá của chúng che kín một nửa không gian. Mà lúc này, dưới tán cổ thụ, không biết ai bày mà người tộc Seaa đã làm một mái che lớn bằng nhánh và lá cây, đủ để tạo ra một khoảng sân rộng cho cả bộ lạc tụ tập. Giữa sân đang đốt một đống lửa lớn để nướng thịt, và hầu hết người trong bộ lạc đều có mặt ở đó, nhìn sơ cũng được hơn trăm người.
Người của bộ lạc Seaa đều thích ba anh em Sam, đặc biệt là sau khi ba người liều mình dẫn đi hung thú để họ di dời, cho nên nghe thú nhân canh gác báo ba người về tới, nhiều người chạy ra tận cửa hẻm núi đón.
"Sam, các cậu cuối cùng cũng trở về rồi."
"Các cậu làm gì ở Kuriki lâu thế?"
"Sam!"
"Lind, Jim, hai cậu cũng không có việc gì đi?"
Sam đang giữ hình thú nên không lên tiếng được, Lind và Jim ngồi trên lưng hắn đều vui vẻ đáp lời mọi người, dù rằng sống cùng những người này không lâu nhưng bọn họ vẫn rất có hảo cảm. Khi cả đoàn đến gần khu lửa trại, mọi người mới chú ý đến đôi Rin Rein và đàn gadnim theo sau ba người, đặc biệt là Rin.
Rin từ nhỏ ở trong bộ lạc vẫn được chăm sóc rất tốt, cho nên so với Moaa hắn khỏe mạnh hơn, cao và thanh mảnh hơn một chút. Hắn vốn dĩ ngoại hình đã ưa nhìn, ăn mặc cũng là gọn gàng ngăn nắp, cho nên lúc Rin ở trên lưng Rein nhảy xuống, hầu như ánh mắt toàn bộ lạc Seaa đều đổ dồn vào hắn, sau đó lại đồng loạt chuyển đến trên người một á thú khác ngồi gần đống lửa trại.
Jim và Lind nhìn á thú đó, sau đó liếc mắt nhìn nhau, nếu không nhìn nhầm thì trên người của hắn mặc là vải chứ không phải da thú.
"Nhìn trang phục thì hẳn là người ở thời trung cổ." Jim nhỏ giọng bình luận.
"Và chắc chắn trước đây hắn là nam." Rin nghiến răng nói.
Jim nhìn Lind, yếu ớt nói: "Rồi rồi, là em với anh Sam liên lụy anh bị đổi giới tính, đừng tức giận."
Á thú đó cũng đang giương mắt đánh giá bọn họ, thấy mọi người đều quay đầu nhìn mình thì nhếch môi cười, nói: "Các anh là Sam, Lind và Jim đi? Từ lúc vào bộ lạc đến giờ tôi chỉ nghe nhắc đến mà chưa nhìn thấy các anh bao giờ, còn tưởng các anh chuẩn bị rời bỏ Seaa rồi chứ."
"Bọn họ chỉ ở lại Kuriki vài ngày thôi, ngươi lấy đâu ra ý nghĩ kỳ quặc đó thế?" Rin không do dự lập tức đáp lại.
"Người này là ai?" Á thú nheo mắt hỏi.
"Đây là Rin và Rein của bộ lạc Kuriki, còn có Gadnu và đồng bọn của anh ta. Chúng tôi thấy tư tế gọi về gấp sợ bên này lại xảy ra chuyện nên họ đi theo xem có giúp được gì không." Lind giải thích với tư tế Tanu và tộc trưởng Tau, hai người đứng tách riêng khỏi những người khác, sau lưng chỉ có mấy đứa con của của mình.
Jim nhìn khuôn mặt lo lắng của mấy người phía sau đó, chỉ Tera hỏi họ: "Người này là ai?"
Không đợi những người khác lên tiếng, á thú lại bất mãn, cười lạnh nói: "Tư tế gọi các anh về gấp làm gì? Dè chừng tôi?"
"Tư tế làm gì còn cần giải thích với ngươi?" Rin nhìn á thú đó từ trên xuống dưới một lần, bĩu môi hỏi.
Á thú nheo mắt nhìn Rin: "Chuyện của bộ lạc Seaa không mượn người ngoài xen vào đi?"
Rin bật cười: "Ồ, vậy sao lúc Seaa gặp nạn không bảo Kuriki đừng xen vào nhỉ?"
"Cho nên hiện tại bộ lạc Kuriki chuẩn bị tham dự quản lý Seaa?" Á thú đó cũng không vừa, lập tức vặn vấn đề sang hướng khác.
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, một vài người của bộ lạc Seaa đã đứng lên cau mày nhìn Rin. Tanu và Tau đều giữ im lặng, chỉ ra hiệu với Sam trở về nhà rồi nói.
Một á thú đứng gần á thú mới tới kia đột nhiên lên tiếng: "Tư tế làm vậy là ý gì? Có chuyện gì không thể cho chúng tôi nghe?"
"Nếu là chuyện của bộ lạc, bọn tôi cũng có quyền nghe đi?" Một thú nhân khác cũng phụ họa.
"Làm sao anh biết chuyện tư tế muốn nói với tôi là chuyện của bộ lạc, nó có thể là chuyện riêng của chúng tôi mà, mắc gì phải công khai cho mấy người?" Jim lập tức bộp lại.
Thú nhân đó cứng họng, nhưng á thú dẫn đầu bọn họ lại không dễ từ bỏ như vậy, hắn cười lạnh hỏi: "Chuyện riêng của các anh? Các anh còn chưa có hang động riêng ở chỗ này, lấy đâu ra chuyện riêng ở đây? Tư tế muốn thế nào cứ việc ở trước mặt mọi người nói ra, không cần che che giấu giấu làm chuyện không muốn cho ai khác biết. Hai vị tìm người của Kuriki đến đây là định làm gì?"
"Đúng vậy, tư tế và thủ lĩnh muốn làm gì cứ nói ra cho chúng tôi nghe nữa."
"Hai người rốt cuộc định làm gì chúng tôi?"
Mấy người đứng quanh á thú kia lên tiếng ủng hộ, mà rất nhiều thành viên khác cũng ngờ vực nhìn nhóm người và gadnim của Kuriki.
Mấy người Lind đều ngạc nhiên nhìn nhau, tình hình này là sao? Tạo phản?
Sam nhìn á thú mới tới một cái, lui ra phía sau đàn gadnim đổi lại hình người. Đợi hắn đi ra liền bước lên phía trước, gật đầu với tư tế và tộc trưởng, sau đó đối diện với á thú hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ta là Tera." Á thú đáp.
Sam gật đầu, hất đầu về hai người vừa lên tiếng, hỏi: "Đây là do ngươi giật dây?"
Cách dùng từ ẩn dụ như vậy ở nơi này còn chưa có, người của bộ lạc Seaa đều không hiểu hắn nói giật dây nghĩa là sao, á thú Tera cũng cười cười đáp: "Ngươi nói cái gì thế? Ta nghe không hiểu."
Sam bỏ qua hắn, nhìn toàn thể bộ lạc Seaa nói: "Lúc tôi nhận được tin của tư tế, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu là bộ lạc xảy ra chuyện, chứ không phải tư tế xảy ra chuyện. Tôi tin rằng ai trong chúng ta, trước khi á thú Tera này đến, nhận được tin tức như vậy đều sẽ có cùng ý nghĩ với mình. Tại sao? Vì chúng ta đều biết tư tế và thủ lĩnh luôn lo lắng cho bộ lạc, hai người họ suy nghĩ và hành động đều vì lợi ích chung của bộ lạc. Vậy tôi hỏi mọi người, sự ngờ vực này là như thế nào? Có nhân loại nào lại đi ngờ vực thủ lĩnh và tư tế của bộ lạc mình không?"
Một số người cau mày suy nghĩ, nhưng phần lớn vẫn cảm thấy mình không sai, thú nhân vừa rồi lên tiếng cãi lại: "Đó là vì trước đây chúng tôi ngu ngốc. Tư tế không cần đi săn, vì cái gì ông ấy luôn được phần con mồi tốt nhất? Cùng đi săn như nhau, vì sao tộc trưởng luôn được chia phần nhiều hơn tất cả? Đây là bất công."
Sam cười một tiếng, Tera là dùng lý luận này lừa gạt cả tộc Seaa? Phải nói bọn họ ngây thơ hay tham lam đây?
Jim phì cười hỏi lại thú nhân đó: "Nếu anh bất bình tộc trưởng được phần nhiều hơn, vậy đổi lại cho anh làm tộc trưởng, anh có làm được không?"
Thú nhân lúng túng im miệng, hắn không phải nghĩ mình làm không được, nhưng thú nhân mạnh hơn hắn trong bộ lạc còn rất nhiều, hắn dám nói được những người đó sẽ không để yên cho hắn.
"Jo!" Jim gọi tên thú nhân đó: "Tôi nhớ từng nghe maam anh kể, lúc anh ra đời maam anh khó sinh, nếu không phải có tư tế chăm sóc anh và maam có lẽ đã không sống nổi. Bây giờ anh trả ơn như vậy sao?"
Tera hừ cười một tiếng thay Jo trả lời: "Đừng mãi bám víu chút ân huệ nhỏ đó, ông ta được cung phụng những thứ tốt nhất bộ lạc, chăm sóc người bệnh không phải là hiển nhiên sao?"
Rin xùy một tiếng: "Ông ấy được cung phụng những thứ tốt nhất vì ông ấy xứng đáng được như vậy, ngươi nghĩ tư tế ai muốn làm cũng được sao? Nếu ông ấy chịu trách nhiệm khó khăn hơn, nhận được thù lao lớn hơn không phải hiển nhiên sao? Ở đâu ra bất công?"
Tera liếc nhìn Rin, trong mắt mang theo sát khí, mà Rin cũng không sợ, trừng lại hắn.
"Không cần so đo tốt nhất và không tốt nhất, hãy so đo tính mạng của cậu và maam cậu ấy. Jo, cậu từ bỏ lòng biết ơn chỉ vì lý do như vậy sao?" Sam vẫn không đôi co với Tera mà tiếp tục đặt chú ý vào những thành viên của bộ lạc.
Jo cau mày, không vui đáp: "Sao tôi phải nhớ ơn ông ta? Đó là trách nhiệm của tư tế."
"Cũng đâu phải lúc nào ông ta cũng cứu được người. Á thú nhà tôi mùa xuân trước cũng khó sinh, ông ta đâu có cứu được. Nếu lúc ấy có Tera ở đây thì hắn đã không chết." Một thú nhân khác tức giận lên tiếng.
"Đúng vậy, tôi từng bị mất hai đứa con, chúng bị bệnh ông ta cũng không làm gì được, để mặc cho chúng chết đi." Một á thú nghẹn ngào nói.
"Thủ lĩnh cũng vậy, đâu phải lúc nào ông ta cũng chỉ huy tốt, daan tôi chết là vì ông ta chỉ huy sai lầm lúc đi săn đấy."
"Lần trước hung thú đến ông ta cũng không có biện pháp, lúc mấy cậu đi dẫn dụ hung thú ông ta đáng lý ra phải đi theo."
* * *
Từng lời buộc tội vang lên, tư tế và tộc trưởng vẫn trầm mặc, có lẽ thời gian này trải qua quá nhiều lần như vậy, hai người đều chết lặng, mấy đứa con muốn cãi lại cũng bị hai người ngăn cản.
Sắc mặt Sam càng nghe càng lạnh lùng, những con người chân chất thân thiện mà hắn quen thuộc lúc này đã thay đổi, lộ ra một bộ mặt hoàn toàn khác. Con người vốn dĩ không xấu xa, cho đến khi dục vọng của họ bị ai đó khơi lên. Sam nheo mắt nhìn Tera, con rắn độc lúc này nhếch mép mỉm cười đầy hài lòng.
"Đủ rồi!" Sam lớn tiếng hét, những người vừa rồi còn nhao nhao kể tội tư tế và thủ lĩnh nhất thời bị chấn nhiếp đều im miệng.
"Sao thế? Bất mãn còn không cho người ta nói à?" Tera nhẹ nhàng hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao2.
Tình Anh Duyên Em3.
Anh Cũng Có Ngày Này4.
Còn Lâu Mới Thích=====================================
Sam bật cười: "Ngươi làm tốt lắm, rất tốt. Ta chỉ thắc mắc, ngươi muốn một bộ lạc như thế này để làm gì?"
Tera lạnh lùng nhìn lại tư tế Tannu, chậm rãi nói: "Ta chỉ là cảm thấy những kẻ vin vào thần thánh tùy tiện áp đặt người khác, bản thân thì đương nhiên hưởng thụ đặc quyền đều đáng bị trừng phạt mà thôi."
"Vin vào thần thánh?" Lind và Jim nghi hoặc nhìn nhau, mặc dù cũng có những người như cậu của Rin dùng thủ đoạn nào đó để tranh thủ chức vị, nhưng số đó chắc chắn không nhiều, người ở đây hầu hết vẫn rất thành thật, cho dù tư tế thông minh hơn người thường thì cũng thế. Đối với tư tế quan trọng nhất là kiến thức, từ trị bệnh, tính toán thời gian đi săn thích hợp, quản lý bộ lạc đến chuyện nhỏ như ghi nhớ tuổi của từng thành viên đều cần lượng kiến thức nhất định, so với thủ lĩnh chỉ cần quản lý thú nhân thì khó khăn hơn nhiều. Cho nên thứ quyết định uy tín của tư tế là kiến thức người đó có, chứ nào có liên quan đến thần thánh. Hoạt động tín ngưỡng duy nhất ở đây là lễ tế Ydang mỗi năm một lần, và tế phẩm chủ yếu cũng là do tư tế và thủ lĩnh chuẩn bị, những thành viên khác có tham dự nhưng không bắt buộc, cho nên không có chuyện tư tế vin vào thần thánh chèn ép người khác. Nhưng hiện tại nói những điều này cũng vô dụng, bộ lạc Seaa đều đã nhận định tư tế và thủ lĩnh không xứng chức, Sam có giải thích thế nào họ cũng không nghe.
Sam tiếp tục nhìn Tera thật sâu, dằn xuống phẫn nộ trong lòng nói với toàn bộ lạc Seaa: "Nếu các ngươi không cần tư tế và tộc trưởng, vậy chúng ta sẽ đưa bọn họ đến gia nhập Kuriki, Seaa và Kuriki sau này không còn quan hệ gì nữa, có việc gì cũng đừng tìm chúng ta."
Cả bộ lạc Seaa đều cả kinh, ba anh em Sam lợi hại đến đâu ai cũng biết, mất đi bọn họ là tổn thất cực lớn với bộ lạc.
"Đây là đe dọa chúng ta? Ngươi nghĩ chúng ta sẽ cần các ngươi giúp đỡ sao?" Tera cười lạnh hỏi lại.
Sam không trả lời hắn, đi đến vỗ vai tộc trưởng Tau: "Đừng để ý, chuyện này không phải lỗi của chú. Chúng ta đi thôi. Chú trở về dọn đồ đạc đi."
"Dọn đồ?" Tera gằng giọng: "Tài sản của hai người này đều là cướp đoạt công sức của toàn bộ lạc Seaa mới có, muốn đi có thể tùy ý, nhưng đồ vật phải để lại."
"Nực cười!" Rin không nhịn được lên tiếng: "Tài sản của ai không phải từ bộ lạc phân chia? Thủ lĩnh và tư tế đều dựa theo quy tắc xưa nay nhận được thứ thuộc về mình, ở đâu ra cướp đoạt? Hành vi này của ngươi mới là cướp đoạt đấy!"
"Nếu tính theo phân chia công bằng, bọn họ có thể có được nhiều thứ như vậy sao?" Đây là Jo nói, hắn vẫn rất để ý 'sự công bằng'.
Rin cười lạnh, hắn vốn dĩ cũng xuất thân từ một xã hội lấy bộ lạc làm nền tảng, quy tắc của bộ lạc dù nơi nào cũng không khác nhiều: "Ở đâu ra chuyện thủ lĩnh chia phần bằng với người thường? Thú nhân cũng có người mạnh kẻ yếu, đóng góp có thể giống nhau sao?"
"Vậy ngươi khẳng định hắn là người mạnh nhất sao? Hai người họ đóng góp cho bộ lạc nhiều nhất sao?" Một thú nhân khác nói.
"Bọn họ mạnh nhất hay không không quan trọng, quan trọng là họ chịu trách nhiệm nhiều nhất." Sam lên tiếng, giơ tay ngăn Rin lại và nhìn Tera hỏi: "Ngươi không cho chúng ta mang tài sản đi?"
Tera chỉ khẽ cười, nhưng đống lửa trước mặt hắn lại đột nhiên phụt cao, và rất nhiều đốm lửa tách ra bay lên, sau đó xếp thành một mũi nhọn chỉ về phía Sam. Bộ lạc Seaa nhìn cảnh này đều không tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại ánh mắt tất cả đều là hưng phấn.
"Sợ ngươi chắc!" Rin xuy một tiếng, cũng lập tức tụ tập một rừng tên nước đối lại, trời vừa mưa xong, rừng cây xung quanh đều là nước, hắn tuyệt không yếu thế.
Cả tộc Seaa đều há hốc mồm nhìn Rin, á thú lợi hại như vậy bọn họ gặp một Tera đã cảm thấy rất khó tin, thế nhưng lúc này lại còn xuất hiện người thứ hai không kém.
Lind, Jim, Rein và cả đám Gadnu đều bước lên đứng ngang với Sam, chỉ cần hắn ra lệnh bọn họ sẵn sàng đánh một trận. Bên tộc Seaa thấy vậy, nhiều thú nhân cũng đổi hình thú nhảy ra giằng co.
"Suy nghĩ cho kỹ, Tera, chúng ta còn một bộ lạc Kuriki và một đàn gadnim nữa đấy. À, đầu đàn của gadnim là một con hung thú nhé." Rin cười cười nói.
Tera mím môi: "Muốn dọa ta? Các ngươi có thể thử."
"Thôi được rồi, Sam." Tộc trưởng Tau giơ tay ngăn Sam lại, thở dài nói: "Đừng đánh nhau, chú chỉ lấy vài món có ý nghĩa thôi, những thứ khác cũng không quan trọng nữa."
"Chú chỉ cần mang theo dây cỏ đã bện trước đây là đủ." Tư tế cũng nói.