Lúc đám thú nhân mang thịt đã làm sạch trở về, nhóm ở lại đã đốt bảy bếp lửa lên, ánh lửa bập bùng sáng bừng cả một góc rừng. Đám sói con đã được hộ tống đến nơi, đang vây quanh Hahna đùa giỡn. Hahna ngồi trên cái cây bị nghiêng mà Bab đã giẫm lên mượn lực lúc nãy, đang dùng một loại dây leo nở đầy hoa tím làm vòng hoa, trên cổ Bum đã đeo một cái vòng như vậy. Bum đang ngồi xổm trên đùi Hahna nhe răng xua đuổi mấy con sói dám đưa mõm tới gần mình.

Rein đã mở một bao hành lý ra để lấy gia vị ướp thịt, vừa nãy thấy sắp làm sạch thịt xong thì hắn quay lại bên này chuẩn bị giá nướng và gia vị, những lúc nấu nướng thì Rein chính là trung tâm, mọi người đều theo hắn chỉ huy mà làm việc.

Moaa đang dùng cái nồi xương sọ giã vỏ cây, là loại vỏ rất cay tìm được trên thảo nguyên, hương vị của nó làm hắn hắt hơi liên tục. Bab vừa thấy vậy liền chạy đến giành việc, vừa làm vừa thầm thì kể cho Moaa nghe về bộ lạc Kuriki mà hắn biết được từ chỗ Kant. Moaa nghe xong suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh có muốn chúng ta gia nhập bộ lạc bọn họ không?"

"Tôi thấy chúng ta nên gia nhập, có bộ lạc dù sao cũng tốt hơn, Hahna cũng có thêm bạn chơi cùng." Bab đáp, ngước mắt nhìn sang chỗ Hahna, cô nhóc đang được một đám thú nhân trẻ tuổi vây quanh hỏi han làm quen.

Moaa cũng nhìn theo, bất giác mỉm cười.

"Cậu cũng có thể sống thoải mái hơn." Bab lại nhỏ giọng nói một câu.

Moaa gật đầu cười với hắn, nói: "Tôi hỏi ý kiến những người khác đã."

Những người khác dĩ nhiên cũng không phản đối, Shan đã hoàn toàn hòa nhập với nhóm thanh niên, Dor cũng được hắn kéo theo gia nhập cuộc trò chuyện, Rin và Rein đối với cuộc sống trong bộ lạc càng quen thuộc, mà Hahna thì Moaa đi đâu cô nhóc sẽ theo đó.

Cho nên đợi thịt đã được Rein chia cho các thú nhân phân ra đặt lên giá nướng, Moaa đi tới chỗ Kant nói chuyện gia nhập bộ lạc.

Kant không có lý do gì từ chối, nói đúng hơn là từ lúc Moaa cho hắn biết sói vương muốn thu nạp cả bộ lạc của hắn vào đàn mình thì hắn đã xem nhóm người này là người một nhà rồi, không chỉ hắn mà các thú nhân khác của bộ lạc cũng nghĩ như vậy. Đều là thuộc hạ của sói vương, không ở cùng nhau thì ở đâu?

"Vậy lát nữa tôi đi nói với sói vương." Moaa mỉm cười nói, cuối cùng cũng tìm được một nơi dừng chân, hắn cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm.

Khi thịt nướng sắp xong thì sói vương về đến, nó hình như vừa trải qua một trận chiến không nhỏ, bộ lông bờm xờm và có vài vết thương nhẹ, ngược lại thì tinh thần rất phấn chấn, về đến nơi còn đứng ở giữa đàn tru một tràng dài. Mấy con gadnim hoang thú đi theo phía sau, tha một con mồi lớn về ném xuống trước mặt nó. Đó hẳn là một con báo hung thú, những chấm đen trên lông đều viền một vòng màu đỏ lửa.

Cả đàn, bao gồm sói lớn sói nhỏ và nhân loại đều xôn xao lên.

"Hung thú?" Kant nuốt khan một cái hỏi Bab. Hắn cũng không phải không biết con hung thú đó, lãnh địa của nó ở cách bộ lạc Kuriki không xa, nhưng thấy nó thế nhưng bị giết làm hắn không dám tin mới hỏi như vậy.

Nhóm Moaa cũng là lần đầu tiên thấy một con hung thú bị giết, cái lần ở hồ Ruin không tính vì lúc ấy con hổ yort vẫn còn sống, chỉ bị iunta kéo đi thôi. Cả bọn đều tò mò vươn cổ lên ngóng cái xác, nhưng không ai dám vọng động.

Sói vương phấn chấn tru một hồi mới dừng lại, hất đầu gọi nhóm Moaa tới xử lý con mồi mới, nó biết bọn họ rất thích lột da của con mồi xuống làm quần áo, đặc biệt là những bộ lông nhiều hoa văn thế này.

Moaa và Rin nhìn nhau, vui sướng chạy tới, Hahna hắc hắc cười nhảy lên ôm cổ sói vương cọ, cọ xong sói vương thì đổi sang cọ Gadnu.

Alta rất cảm khái nói: "Đó là ngài hung thú ở bên kia suối Wakk đúng không? Lần đầu tớ thấy một hung thú chết đấy."

"Đừng nói chúng ta, maam và daan tớ cũng chưa kể bọn họ nhìn thấy hung thú chết bao giờ đâu." Tayi đáp.

"Bộ da này rất quý nhỉ, đem tới chợ phiên có thể đổi được một nửa số muối cho bộ lạc đi?" Một thú nhân khác nói.

Dor và Shan liếc nhìn người vừa nói, không ngạc nhiên khi thấy đó là người lúc nãy nhìn Shan không mấy thân thiện. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Shan nhún nhún vai, ở đâu cũng sẽ có một hai người như thế, không kỳ quái.

Đương nhiên người như vậy ở đây chỉ có một mà thôi, các thú nhân khác xung quanh đều quay đầu nhìn hắn, hầu hết đều mờ mịt khó hiểu, chỉ có Tayi bực bội nói: "Thôi đi Xoea, tấm da đó là ngài hung thú tặng cho nhà anh Moaa, không phải của bộ lạc."

"Xoea!"

Thú nhân Xoea còn muốn cãi lại nhưng thủ lĩnh Kant ngồi ở bếp lửa bên cạnh lên tiếng cảnh cáo, hắn đành ngậm miệng.

Kant rất bất đắc dĩ, thằng nhóc Xoea này rất được việc nhưng lại luôn ỷ mình thông minh mà giở trò khôn vặt, hắn dạy dỗ bao nhiêu lần đều không quá hiệu quả.

Bab từng làm thủ lĩnh cũng biết những trường hợp thế này rất khó xử, vỗ vỗ vai Kant an ủi.

Moaa và Rin lột da một con thú bình thường thì dư sức nhưng hung thú lại là chuyện khác, hắn vẫy tay gọi Bab qua hỗ trợ, Bab lật đật đứng dậy chạy qua làm Kant và mấy thú nhân đứng tuổi xung quanh cười ra tiếng. Rein cũng muốn qua giúp Rin nhưng thịt nướng bên này còn cần hắn chỉ huy nên đành bất lực, Dor thấy vậy cười cười đẩy Shan đi qua giúp.

Thịt hung thú chứa rất nhiều năng lượng đỏ, cho nên sói vương đợi nhóm Moaa lột da nó xong thì để Bab và Kant giúp phân cho mỗi thành viên một ít dựa theo cấp bậc, đến cả mấy con non của đàn nimpas cũng được một miếng thịt vụn, đối với chúng thì bằng đó cũng phải tốn cả nửa tuần trăng để tiêu hóa rồi. Rin và Hahna không cần năng lượng đỏ nên từ chối chia phần. Tuy rằng năng lượng đỏ trong thịt rất ôn hòa nên hai người cũng ăn được, chỉ là không thể hấp thu, ăn cũng lãng phí.

Thịt hung thú thì mọi người đều ăn sống để đảm bảo hấp thu hết năng lượng đỏ trong đó, cho dù Moaa cũng nhờ Bab cắt thịt thành từng miếng mỏng để ăn. Ăn kiểu này thật là trải nghiệm không thoải mái gì, thịt hung thú dĩ nhiên rất dai, nhưng để tăng cường thực lực, bọn họ đều cố gắng.

Sói vương chỉ ăn một chút thịt hung thú bằng phần của những con gadnim bình thường, mà nó còn nhường một nửa cho Gadnu. Thực lực của nó đã gần như đứng ở đỉnh của hung thú, tuổi cũng đã lớn, ăn nhiều hay ít đi một chút không có gì khác biệt. Nó muốn dành cơ hội nhiều hơn cho những thế hệ tiếp theo, chúng đủ mạnh mới là đảm bảo cho tương lai cả đàn, nhất là Gadnu, nó còn rất trẻ lại sắp đột phá hung thú, là đảm bảo cho đàn hơn một trăm năm thịnh vượng tiếp theo.

Ăn xong thịt con hung thú thì trời cũng nhá nhem, Rein chỉ huy các thú nhân phân thịt nướng ra cho đàn gadnim, để một phần lại cho chính mình, còn dư lại thì cho đàn nimpas. Đàn nimpas rất đông nên mỗi con cũng chỉ được một miếng, nhưng chúng ăn rất vui vẻ, loại thịt được làm chín tỉ mỉ như vậy thì tất cả sói, dù là gadnim hay nimpas đều thích cả.

Trong lúc ăn, Moaa nói chuyện muốn vào bộ lạc Kuriki ở với sói vương, nó không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý. Nó biết nhân loại bình thường đều sống thành đàn như vậy, nhóm Moaa muốn đến ở cùng đồng loại là rất bình thường, nó có thể hiểu.

Vì vậy đợi tất cả đều ăn no xong, sói vương bảo Gadnu dẫn một nhóm gadnim đưa đám nhân loại về chỗ ở, nó thì mang theo cả đàn tìm hang ổ mới, còn đàn nimpas thì được lệnh đi tuần tra lãnh địa.

Lúc này trời đã tối hẳn, bình thường các thú nhân rất hiếm đi lại ngoài rừng vào tời điểm này nhưng hôm nay có nhóm gadnim hộ tống nên không ai lo lắng. Bộ lạc Kuriki cách nơi đó không xa, đi chừng một giờ thì đã đến nơi.

Bộ lạc Kuriki nằm trong một khe núi lớn, vách đá hai bên đều cao trên ngàn mét và khá dốc. Khu vực này nằm dưới chân một dãy núi nhỏ, có mạch nước ngầm phong phú cho nên cũng có nhiều hang động tự nhiên giống chỗ ở cũ của Moaa. Khe núi có một đầu là mở ra bên ngoài, một đầu khác là một thác nước chắn lại. Cái khe này hẳn là do dòng nước của cái thác đó chảy qua nhiều năm mà thành, sau đó dòng thác có chỗ thoát mới bên dưới, nơi này liền khô lại thành hẻm núi. Chỗ này thật sự rất thích hợp làm nơi cư trú, có hang động, có nguồn nước, địa hình lại hiểm trở, chỉ cần chặn lối vào thì cả bộ lạc đều an toàn. Chính nhờ chỗ ở như vậy nên bộ lạc Kuriki mới có thể sống sót dù rất ít người.

"Chỗ ở còn rất nhiều, các cậu cứ chọn cái hang nào còn trống mà ở." Đến đầu hẻm núi các thú nhân đều đổi lại hình người để đi vào, Kant vừa đi vừa nói với Moaa và Bab.

"Cám ơn thủ lĩnh." Moaa mỉm cười nhã nhặn đáp.

Kant ngượng ngùng xuề xòa cười, lần đầu hắn gặp phải một á thú có phong thái như vậy, mỗi lần nói chuyện với Moaa đều làm hắn tay chân luống cuống. Thầm liếc nhìn Bab đang vác một đống hành lý đi bên cạnh, trong lòng Kant cũng buồn cười, Bab lúc này trừ Moaa ra chắc không thấy được gì khác.

Bọn họ lúc này ở đầu hẻm núi, từ xa Moaa đã nhìn thấy ở một chỗ mà khoảng cách hai bên vách đá chỉ khoảng một trượng có một bức tường cao hơn ba trượng do đá chất chồng lên nhau tạo thành chắn ngang hẻm núi, trên đỉnh bức tường có một người đang ngồi, thấy đội thú nhân đã về thì nhảy xuống chạy tới.

"Thủ lĩnh, bên đàn sói có chuyện gì xảy ra sao? Lúc trưa mọi người nghe tiếng sói tru liên tiếp nên rất lo lắng." Thú nhân vừa tò mò nhìn mấy người Moaa vừa hỏi Kant.

"Bây giờ thì không sao rồi, đừng lo." Kant trấn an thú nhân đó, còn dặn dò: "Gọi cả bộ lạc ra bãi đất trống, chú có việc muốn tuyên bố."

Thú nhân đó cười một cái với Moaa rồi thoăn thoắt trèo lên bức tường vào trong.

"Đó là Klap, cậu ấy có đôi tai rất thính và mắt có thể nhìn được trong đêm nên thường làm nhiệm vụ canh gác cho bộ lạc." Bab giới thiệu một tiếng cho mấy người Moaa, sau đó leo lên bức tường trước.

Moaa và Bab nhìn nhau, đều thấy được vẻ ngạc nhiên trên mặt đối phương. Thường thì thú nhân đều phát triển theo hướng thể chất để săn bắt con mồi, còn loại năng lực dựa vào giác quan như này lại hay thấy ở các á thú, nhưng vì các á thú phải sinh sản và chăm sóc con cái nên năng lực của họ khá hạn chế, các thú nhân cũng không dám dẫn theo họ ra ngoài rừng đi săn. Moaa thầm cảm khái, không nghĩ tới ở một bộ lạc nhỏ như Kuriki lại gặp được loại thú nhân thú vị như Klap.

Lúc leo lên bức tường Moaa mới biết nó được đắp ngoài dốc trong thoải, đi vào trong khó nhưng từ bên trong đi ra lại rất dễ, đây là để khi có dã thú muốn tấn công vào bên trong có thể dễ dàng đánh ra. Tuy rằng như vậy an toàn nhưng việc đi lại rất khó khăn, nhất là khi muốn mang vật gì lớn vào trong bộ lạc. Nhóm Moaa phải leo lên bức tường đứng mỗi người cách một đoạn để chuyền đồ vật của mình vào. Gadnu leo vào cũng rất vất vả, nhóm gadnim còn lại nhìn bức tường xong liền quyết định chạy về đàn.

"Đợi có thời gian chúng ta xem có làm một cái cửa hay gì đó tiện lợi hơn không, như thế này vất vả quá." Rin nói với Moaa.

Đứng sau bức tường đá nhìn vào trong, hẻm núi tương đối rộng rãi, chỗ rộng nhất có hơn hai mươi mét, mà dọc hai bên vách đá có nhiều cửa hang, hang là tự nhiên hình thành nhưng cửa hang lại là do sức người mở ra.

"Lúc bọn tớ đến đây chỉ có một cửa hang rất nhỏ, sau đó tư tế phát hiện hang động có mấy nơi ăn ra sát vách đá bên ngoài cho nên bảo mọi người đập chỗ đó ra làm cửa mới." Tayi nói với Shan.

Shan khẽ gật đầu, hang động ở đây hình thành tương tự với hang động cũ của Moaa, chỉ là quy mô lớn hơn nhiều. Đối với người hiện đại như hắn sống trong hang thật ra không thoải mái lắm, nhưng hắn biết ở thế giới này xây nhà là chuyện không có khả năng, ít nhất trước mắt là không thể nào làm được. Dã thú ở đây rất nhạy cảm với những thứ không thuộc tự nhiên, mà một căn nhà thì rất dễ thu hút sự chú ý của chúng.

Trong lúc nhóm Moaa quan sát hẻm núi, người của bộ lạc Kuriki đã lục tục đi ra khỏi hang động của mình, tập hợp đến khoảng sân rộng giữa hẻm núi. Tính luôn cả đội thú nhân thì Kuriki tổng cộng chỉ chừng năm chục người, một nửa là thú nhân thành niên, á thú mười sáu người, trong đó sáu nữ và mười nam, còn có vài người lớn tuổi và bốn đứa trẻ đều là thú nhân.

Có một cô bé vội vàng tách khỏi đám người chạy đến ôm chầm Kant gọi daan, hẳn là nữ thú nhân Shami. Shami lớn hơn Hahna gần một tuổi nhưng vì lớn lên trong bộ lạc nên cao hơn Hahna gần một cái đầu, cũng có da có thịt hơn, da rất trắng, gương mặt tròn trĩnh cùng mái tóc màu vàng nhạt rất đáng yêu.

Thấy nhóm người mới tới cũng có nữ thú nhân, Shami tò mò nhìn qua, Hahna liền cười với nhỏ, mở miệng trước: "Cậu là Shami phải không?"

Shami bẽn lẽn gật đầu. Hahna chỉ có thể tự giới thiệu: "Tớ là Hahna."

"Hahna." Shami nhỏ giọng chào một tiếng.

Shami tính tình rất nhút nhát, cái này rất bình thường, Hahna dám chắc tất cả nữ thú nhân nếu còn sống đến tuổi này tính tình đều là như vậy, cho dù xung quanh không ai kỳ thị nhưng bản thân họ tự hiểu chính mình là gánh nặng của người nhà, muốn rộng rãi cũng không được.

Hahna hiện tại đã đổi hồn nên không hề áp lực, ngoắc ngoắc Shami tới gần mình, sau đó thì thầm nói cho nhỏ nghe chuyện về năng lượng tím, còn lấy trong túi ra một viên đá mặt trăng bằng hòn bi ve tặng cho Shami.

Shami nâng viên đá tím đang bọc trong một lớp mạng nhện trên tay, kinh ngạc đến không biết làm sao phản ứng.

Những người khác không chú ý đến câu chuyện giữa hai nữ thú nhân, đều đang bận nhìn Gadnu hoặc nghe những người mới về tới kể lại chuyện xảy ra ngoài rừng hôm nay. Từng tiếng hô kinh ngạc cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, đến nỗi khi người cuối cùng là tư tế Dorin ra đến nơi tập hợp, hầu hết mọi người đều đã biết thủ lĩnh gọi mình ra đây làm gì.

Tư tế Dorin rất lớn tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc một bộ váy da dài qua đầu gối, trên tay cầm một cây gậy gỗ, đầu gậy buộc một ít lông chim màu sắc rực rỡ, vài cái răng hoang thú và mấy viên đá quý xinh đẹp, trên cổ bà cũng mang mấy vòng đá quý. Tư tế dù sao cũng là bộ mặt của một bộ lạc, mỗi khi tìm được thứ gì xinh đẹp mọi người đều sẽ mang cho tư tế sử dụng nên các tư tế thường đeo rất nhiều trang sức như thế.

Kant thấy mọi người đã đông đủ liền giới thiệu nhóm Moaa một lần, sau cùng tuyên bố bọn họ từ hôm nay là thành viên của bộ lạc Kuriki.

Người Kuriki dĩ nhiên không có thói quen vỗ tay, thay vào đó các á thú xoay quanh mấy người Moaa nhảy một vũ điệu đơn giản xem như lời chào mừng, trong khi những người còn lại ở vòng ngoài hoan hô ầm ĩ.

Trời đã tối nên Kant chỉ để mọi người gặp nhau một lát liền giải tán, sau đó dẫn nhóm Moaa đi chọn chỗ ở mới. Trước đó đã nói qua, trừ khi là thân thích, người ở đây không có thói quen ngủ lại ở hang động của người khác.

Hẻm núi không dài, cho nên Kant chỉ tốn chừng hai mươi phút đã dẫn mấy người mới tới xem hết những hang động còn trống. Sau khi bàn bạc sơ qua, cả bọn chọn cái hang độc lập ở gần thác nước cuối hẻm núi. Cửa hang ở lưng chừng vách đá, cách mặt đất khoảng bốn năm mét, bên ngoài mọc đầy dây leo, nếu không phải Kant chỉ cho xem Moaa cũng không nghĩ ở đây có một hang động.

Diện tích mặt đất bên trong khá lớn, đại khái chừng gần ba trăm mét vuông. Trần động cũng khá cao, nơi cao nhất có thể đến mười hai mét. Tuy rằng hang lớn nhưng cửa động cũng rất lớn, gần như kéo dài hết chiều ngang, nóc động cũng không che hết mặt đất, có một đoạn chừng bốn mét ngoài cùng là lộ thiên, nếu không có dây leo che sẽ hoàn toàn lộ ra dưới không trung, bên trong có mấy cái ngách, đi sâu vào chỉ có bốn căn phòng nhỏ, lớn nhất cũng chỉ mười mấy mét vuông. Loại hang động này vào mùa đông không thể chắn gió, mùa mưa cũng không che nổi mưa, cho nên dù lớn nhưng không ai muốn dùng.

Nhóm Moaa chọn chỗ này là vì Shan và Hahna nói muốn tự xây nhà theo sở thích của mình, chỗ rộng như thế này rất thích hợp, hơn nữa cái hang có nền khá bằng phẳng đỡ rất nhiều công sức chỉnh sửa, khoảng cách thác nước cũng gần, lấy nước sẽ dễ dàng hơn.

Xác định mấy người Moaa thật sự muốn ở chỗ này rồi, Kant cũng không nhiều lời, dặn dò vài câu có chuyện gì thì tới tìm mình hoặc tư tế rồi đi về, á thú nhà hắn còn đang đợi bên ngoài.

"Có nhiều việc cần làm lắm đây."

Shan lấy con dao lớn chặt bớt đám dây leo ngoài cửa hang, hưng phấn nói với Dor.

"Đúng vậy, chúng ta nên tìm vật liệu làm một tấm vách bên ngoài trước, sắp vào mùa mưa rồi." Dor cười gật đầu, hắn đang cùng Bab dọn mấy hòn đá lớn chắn lối vào.

Rein thì cùng Gadnu dọn hành lý vào trong cũng góp lời: "Làm một cái bếp nữa, hang động này không thông gió, chắc phải làm bếp ngoài trời."

"Chúng ta có thể làm ống khói mà, cho nên xây bếp trong nhà cũng được, mùa tuyết mới ấm áp." Đây là Hahna nói, trong đầu cô bé đã nghĩ đến làm một cánh quạt hút khói, có thể dùng sức gió bên ngoài kéo nó quay, còn phải làm cái chốt để thay đổi khi gió chuyển hướng, cảm giác có chút khó, từ từ suy nghĩ vậy.

Moaa thì đang xếp một vòng đá để làm bếp lửa tạm, nghe vậy cười nói: "Làm cái chỗ ngủ trước, nếu không đêm nay chúng ta phải ngủ dưới đất đấy."

"Em không muốn ngủ dưới đất ở đây đâu, nền rất ẩm." Rin đã đánh lửa thành công, đang đốt một loại lá cây có mùi hăng hăng để đuổi côn trùng, thứ này là do Kant mới vừa cho bọn họ, có thể đuổi được hầu hết côn trùng quanh đây.

Mọi người đều cười rộ lên: "Rồi, làm chỗ ngủ trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play