Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, bầu trời mênh mông không một gợn mây, gió cũng đã ngừng thổi, khắp đất trời đột ngột yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Từ chân trời, một vầng sáng mông lung dần dần được nâng lên, đem ánh sáng huyền ảo phủ lên lớp tuyết trải đều khắp đại địa. Đây là đêm trăng tím, đêm của yên lặng.
Thế giới này có hai mặt trăng cố định tại một vị trí trên trời, chúng xuất hiện khi mặt trời lặn và mờ dần rồi biến mất khi vầng dương lên, một cái tròn thì cái kia khuyết, chúng thay phiên nhau tròn dần lên trong khi cái kia khuyết dần đi, khi tròn hoàn toàn thì đổi pha cho cái kia, cho nên lượng ánh sáng ban đêm ở đây luôn luôn không đổi, không sáng lắm, nhưng cũng không tối hoàn toàn.
Trăng tím không phải một trong hai mặt trăng này, nó là một vật thể hoàn toàn khác, xuất hiện và di chuyển theo con đường mà mặt trời đi qua hằng ngày.
Nguyễn Giang gượng người ngồi dậy, gian nan đi ra cửa động, lo âu nhìn ra bên ngoài. Từ vị trí của hắn có thể nhìn ra khoảng không ngoài xa, thấp thoáng thấy được phần đỉnh của vầng trăng màu tím khổng lồ đang bắt đầu dâng lên. Trăng tím là thứ đáng sợ nhất ở đây, ánh sáng màu tím của nó ngay cả nam thú nhân cũng không chịu nỗi, cho nên vào đêm này, tất cả mọi người đều sẽ ở trong hang động của mình, không ai dám ra ngoài.
Luci vẫn chưa về, không biết có phải đã gặp chuyện gì hay không. Nguyễn Giang vô cùng lo lắng, rất muốn lập tức chạy ra ngoài đi tìm, nhưng thương tích của hắn quá nặng, mới di chuyển một đoạn ngắn đã đau muốn ngất đi, chỉ có thể ngồi ở cửa động lo lắng suông. Qua một lúc, mắt nhìn ánh sáng tím bên ngoài ngày càng đậm, Nguyễn Giang không thể không lùi trở vào trong hang tránh đi ánh sáng hắt vào, lòng như lửa đốt, hắn không nhịn được gọi JP - "Hệ thống, ông có ở đây không? Luci như thế nào rồi?"
Không có ai trả lời, Nguyễn Giang lại vô lực gọi vài tiếng, cuối cùng chỉ có thể im lặng. Hắn vô cùng hối hận, lý ra lúc ấy nên kiên quyết không cho Luci ra ngoài, cô bé hiện tại chỉ là con non, thế giới này lại nguy hiểm như vậy, chỉ sơ ý một chút là gặp nguy hiểm ngay. Đêm nay là đêm trăng tím, bên ngoài càng nguy hiểm hơn, thể chất của Hahna vốn đã yếu, phơi một chút cũng đủ mất mạng rồi. Nghĩ đến cô bé có thể không quay về nữa, trái tim Nguyễn Giang lại bắt đầu quặn thắt, nước mắt không nhịn được rơi xuống không ngừng. Nguyễn Giang kìm nén, rồi lại không cách nào ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào, đến tận lúc này hắn mới ý thức được, hắn đã không còn là Nguyễn Giang, Nguyễn Giang sẽ không khóc, cho dù năm đó chính mắt nhìn song thân bị giết ngay trước mắt, hắn cũng không hề rơi lệ. Người đang khóc là Moaa, Moaa không có gì khác ngoài đứa con gái này, mất đi con gái, hắn còn sống thì có ích gì?
* * *
Một giờ trước, ở cách hang động gần một cây số, Luci hóa ra thú hình, vắt vẻo ngồi trên đỉnh một ngọn cây chìa ra ngoài vách đá, cách đó một khoảng, hai con vật họ mèo ôm cành cây cố gắng tiếp cận nhỏ. Hahna thú hình là một con vật giống sóc nhưng cái đuôi và bốn bàn chân lại giống mèo, còn có đệm thịt, thân hình chỉ cỡ một nắm tay người lớn, bởi vì đang mùa đông nên bộ lông là màu trắng.
Luci đưa mắt nhìn chỗ gốc cây, nơi đó là bộ váy da thú cùng nắm rễ cây đào được, vừa rồi hóa thú chạy ra đây bỏ lại. Chỗ này là cùng một vách đá với hang động của hai cha con Moaa, chỉ cần dọc theo đỉnh vực đi một lúc nữa là có thể leo từ trên xuống tới cửa hang, không ngờ lại xui xẻo đụng phải động vật săn mồi, tuy rằng không lớn nhưng đối với một con non như Luci cũng đủ nguy hiểm rồi. Hai con mèo vẫn chưa từ bỏ ý định, loay hoay ở gốc cây không đi, Luci chỉ có thể tiếp tục ngồi ở ngọn cây trừng mắt với chúng.
Khi trăng tím từ chân trời bắt đầu dâng lên, hai con thú mới hoảng sợ ngao ngao kêu vài tiếng, như tên bắn chạy vào trong rừng cây trốn, Luci cũng muốn chạy nhưng không biết có phải do cơ thể quá nhỏ sức kháng cự cũng yếu hay không, vừa chạm tới ánh trăng đã lập tức mất đi khả năng hành động, mềm nhũn ngã xuống tại chỗ. Luci nằm trên chạc cây, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run lên nhè nhẹ, trong miệng thỉnh thoảng thoát ra vài tiếng rên rỉ.
Mặt trăng ngày càng dâng lên cao, từ ban đầu lớn như mặt bàn dần nhỏ lại, mà ánh sáng huyền hoặc nó phát ra lại ngày càng đậm màu hơn. Thiên địa đều lâm vào trầm mặc, chỉ có vầng trăng màu tím treo cao như quân vương hung tàn nhất nhìn xuống thế gian, nơi đi qua vạn vật đều khiếp sợ mà im tiếng.
Trên vách đá cheo leo, thân cây nằm ngang chìa ra một khoảng đủ xa để đón trọn ánh trăng gần như cả đêm, thân hình nhỏ bé vẫn nằm tại chỗ, chỉ theo ánh trăng càng gay gắt mà run rẩy càng mạnh thêm, từng tiếng thở dốc nặng nề cứ gấp dần lên. Cuối cùng, khi mặt trăng đã bắt đầu ngả về bên kia bầu trời, ánh trăng cũng chuyển sang màu tím than đáng sợ, thân thể Luci bắt đầu co giật dữ dội, móng vuốt giấu trong đệm thịt cũng vươn ra bấu vào thân cây, thở dốc chuyển sang há miệng hổn hễn từng ngụm. Theo sau đó, thân thể nho nhỏ cũng bắt đầu có biến hóa, chiếc đuôi phủ lông tơ trắng muốt bắt đầu xuất hiện những sợi lông bạc xen lẫn giữa màu trắng, sau đó lan dần về phía đầu, lấm tấm khắp thân thể, đến khi đã phủ một lớp lông bạc quanh chiếc mũi màu nâu đỏ, biến hóa mới dừng lại. Nhưng thay lông xong cũng chỉ mới bắt đầu, Luci không hết đau mà càng run rẩy dữ dội hơn, rên rỉ đã biến thành nghẹn ngào thành tiếng, và, một vầng sáng nhỏ xuất hiện ở gốc đuôi, hấp thu ánh trăng xung quanh, thong thả lớn dần lên, cuối cùng biến thành một chiếc đuôi thứ hai giống hệt cái đuôi vốn có. Đến lúc này mới xem như hoàn thành, Luci rũ rượi nằm ở đó, đã vô thức ngất đi.
Rất nhanh, một đêm đã đi qua, vầng trăng tím bí ẩn cuối cùng cũng hạ mình chìm xuống chân trời, và thái dương quen thuộc ở bầu trời bên kia bắt đầu dâng lên. Luci nằm trên chạc cây còn đang ngủ say, đột ngột bị một âm thanh xé gió đánh thức. Vừa mở mắt ra đã đối diện với một cặp móng vuốt sắc bén đang lao thẳng đến, Luci kinh hồn theo bản năng giãy giụa muốn kháng cự kẻ săn mồi, không biết làm sao lại nghe một tiếng kêu đau đớn, con chim săn mồi vừa định chộp nhỏ đã lảo đảo nghiêng ngã mà rơi xuống vách đá. Luci ôm chặt cành cây, hồn phách còn chưa kịp quay về, trừng mắt nhìn con chim xui xẻo rơi nửa chừng đã bị một con chim khác bắt được, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Luci không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn quanh một chút, xung quanh nhỏ ngoại trừ cái cây dưới chân ra không có vật sống nào khác. Cho nên con chim đó vì sao lại té ngã? Quay qua quay lại nhìn một vòng, tầm mắt bắt được một hình ảnh kỳ quái, nhỏ cứng đờ quay đầu nhìn sau lưng mình, trợn mắt nhìn hai cái đuôi song song dựng ở đó. Luci cứ duy trì tư thế như vậy một lúc, ánh mắt kinh ngạc ban đầu dần chuyển sang trầm tư rồi dần dần sáng lên quang mang hưng phấn. Nhỏ quay đầu nhìn nhìn lớp tuyết phủ trên cành cây xung quanh, cái đuôi bên phải hơi cử động một chút, đám tuyết liền lả tả bay ngược trở lên, lơ lửng một chỗ, cái đuôi lại cử động, đám tuyết cũng theo đó di chuyển, quay một vòng quanh Luci, cái đuôi lại quất mạnh một cái về một bên, đám tuyết cũng theo đó xé gió phóng thẳng về hướng đó.
Luci lúc này mới hài lòng gật gật đầu, cái đuôi này vốn dĩ là có sẵn, Hahna trước đây cũng đã có khả năng làm nước hóa thành bằng tuyết để khống chế, nhưng phạm vi khống chế rất nhỏ, hầu như không có gì dùng. Bây giờ thì khác, cái đuôi thứ hai xuất hiện, cái đuôi thứ nhất cũng được nâng cấp, năng lực tăng lên không chỉ một chút, tuy rằng bộ dạng này chắc cũng không nhiều tác dụng nhưng ít nhất là có tiến bộ. Nghĩ đến đây, Luci lại nhìn sang cái đuôi thứ hai, đôi mắt tròn xoe phát ra quang mang hưng phấn, đồng thời tập trung tinh thần hơi cử động một chút cái đuôi. Theo động tác của đuôi, không khí xung quanh xao động một chút. Luci cử động đuôi mạnh hơn, một cơn gió liền hình thành, và khi nhỏ quất đuôi, đoàn gió lốc lớn cỡ nắm tay trẻ con xuất hiện, mang theo tiếng gió rít cắt qua không khí, bay ra hơn mười mét mới dần nhỏ lại rồi biến mất. Luci vô cùng thỏa mãn há miệng nhéo nhéo kêu vài tiếng, lúc này mới nhanh nhẹn bò trở vào gốc cây, nhìn quanh cảm thấy an toàn mới biến lại hình người, vội vàng tròng váy da vào, nhặt lên nắm rễ cây lên đường về nhà.
Mặt trăng tím vừa rời khỏi, những đám mây khổng lồ biến mất cả đêm đã nhanh chóng quay lại, tầng tầng lớp lớp che khuất bầu trời, chẳng mấy chốc đã đem tuyết rải xuống nhân gian, tiếp tục công tác phủ trắng mặt đất của chúng. Luci đội tuyết leo xuống vách đá, gấp gáp muốn quay về hang động ấm áp của mình. Nhưng mà, vừa chui vào hang động, nhìn thấy trước tiên lại là Nguyễn Giang. Hắn tựa người vào vách động gập ghềnh, đầu nghiêng một bên, sắc mặt tái nhợt, giữa hoàn cảnh tranh tối tranh sáng thật giống một bộ thi thể.
"Maam!" - Luci hoảng loạn ném xuống đồ vật trên tay, cẩn thận đỡ Nguyễn Giang lên, đến khi nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn mới yên tâm thở ra một hơi.
Nguyễn Giang vốn đã có thương tích, lại vừa chịu lạnh vừa lo lắng sợ hãi cả đêm, hiện tại đã sốt đến hôn mê, gọi cũng không tỉnh. Luci đem Nguyễn Giang đặt trở lại trên giường, dùng chăn da tất cả đều đắp lên người hắn, sau đó mới vội vàng nhóm lại bếp lửa. Ánh lửa ấm áp xua đi hơi lạnh và bóng tối, khiến hang động sơ sài có chút hơi thở của sự sống. Cô gái nhỏ lúc này mới xem như bình tâm lại, trước tiên xúc tuyết vào nấu một nồi nước to, đặt ra một bên cho lạnh bớt, lại dùng một cái nồi đá nhỏ, bỏ rễ cây đã rửa sạch vào từ từ nấu. Không khí vốn đã rất lạnh, cho nên nước sôi đặt ra ngoài chẳng mấy chốc đã nguội xuống, Luci kiểm tra cảm thấy nhiệt độ thích hợp mới dùng một miếng da sạch đắp trán cho Nguyễn Giang hạ nhiệt. Lúc này đã có đủ ánh sáng, cho nên vệt nước mắt trên má Nguyễn Giang cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Luci mím môi vuốt nhẹ vệt nước đó, thì thầm - "Xin lỗi, maam, để maam lo lắng rồi."
Lúc Nguyễn Giang lấy lại ý thức một lần nữa, bản thân đã quay lại trên giường, bếp lửa cũng tí tách cháy, trong động ấm áp sáng ngời. Hắn không để ý thân thể chính mình, chỉ vội vàng xoay đầu tìm kiếm, nhìn thấy Luci đang ngủ gục cạnh bếp lửa mới yên tâm thở ra, nằm trở xuống.
Luci nghe âm thanh liền mơ hồ mở mắt, thấy Nguyễn Giang đã tỉnh liền dụi mắt lấy chén múc canh thịt đem qua, vừa đỡ Moaa dậy vừa nói - "Lúc con về nhìn thấy maam nằm ngoài cửa mà hết hồn, maam sốt cả ngày hôm nay rồi, chịu khó ăn một chút để uống thuốc đi."
Nguyễn Giang mỉm cười nhìn Luci, maam là từ mẹ trong ngôn ngữ ở đây, cho dù là nam hay nữ á thú đều được con cái gọi như vậy, từ hôm qua Luci đã luôn gọi hắn bằng từ này, hắn cũng không thấy bài xích. Khẽ cười, hắn mở miệng gọi - "Hahna."
"Dạ?"
Đưa tay xoa đầu cô bé, Nguyễn Giang thì thầm - "Con gái ngoan, con không có việc gì là tốt rồi." - Đây là con gái hắn, hắn chính là Moaa, Nguyễn Giang của Thiên Nguyên giới đã chết rồi, hắn hiện tại chỉ là Moaa mà thôi.
Luci, hay hiện tại chính là Hahna, cười tủm tỉm đưa chén thịt cho hắn, Moaa cầm lấy từ từ ăn, sau đó là uống thuốc. Nước thuốc vừa vào miệng hắn đã vô thức nhăn mặt, thật sự rất đắng.
"Đắng lắm à? Lúc sáng maam đang hôn mê uống nó cũng vô thức nhăn mặt." - Hahna đưa mũi ngửi thử nước thuốc, sau đó le lười đặt chiếc bát bằng xương sọ của loài thú nào đó qua một bên.
Moaa bị đắng đến không muốn nói chuyện, chỗ này lại không có đồ ngọt đỡ đắng, Hahna chỉ có thể vớt nửa củ lil trong nồi thịt hầm cho hắn ngậm, dù sao có còn hơn không. Mất một lúc Moaa mới đem cảm giác nôn nao vì thuốc đắng dằn xuống, mở miệng hỏi - "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Sắp tối rồi, trời lại tiếp tục đổ tuyết." - Hahna một thêm củi vào bếp, một bên nói.
"Đêm qua con gặp chuyện gì? Có bị thương không?" - Moaa vẫn là không yên lòng hỏi ra. Hắn hiện tại nhìn thấy Hahna hết thảy khỏe mạnh ở tại bên mình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
"Con bị hai con mella dí trên vách đá, tụi nó vốn đang săn kuki, nhìn thấy con đi ngang lại quay đầu rượt con." - Hahna oán hờn nói, đem chuyện đêm qua gặp phải đều kể ra, cuối cùng còn biến ra thú hình nhảy lên giường trưng bày cho Moaa xem hai cái đuôi của mình.
Moaa lại trước tiên bị thú hình của Hahna làm cho ngẩn người. Trong ký ức của Moaa thú hình của Hahna đúng là rất đáng yêu, nhưng tuyệt đối không chấn động đến vậy. Một cục lông xù xù, sờ vào vô cùng mềm mại. Dưới ánh lửa, những sợi lông bạc hết sức nổi bật, giống như từng sợi tơ nhỏ điểm xuyết trên tấm lụa trắng tinh, bóng loáng. Cái mũi, viền mắt và lỗ tai đều có màu nâu đỏ, nhỏ xíu, tinh xảo, thêm một đôi mắt tròn xoe màu hổ phách đặc biệt ngây thơ. Hai cái đuôi phủ đầy lông bạc như hai sợi roi lắc qua lắc lại trước mặt, Moaa không nhịn được giơ tay ôm lấy Hahna đưa lên mặt mình cọ cọ một phen, từ đầu đến chân, mỗi chỗ hắn cảm thấy đáng yêu đều hôn qua một lượt. Hahna giãy giụa một chút rồi cũng mặc kệ, đợi Moaa hôn đã rồi mới kinh hồn táng đảm vọt nhảy xuống khỏi giường, biến về hình người mặc đồ vào. Hahna sẽ không xấu hổ, dù sao hai cha con Moaa trước đây vẫn luôn như vậy sống cùng nhau.
Moaa cười ha hả vẫy tay gọi cô bé trở lại cạnh mình hỏi - "Theo lời con kể, khi phơi mình dưới trăng tím cảm giác chính là cả người nóng lên, cuồn cuộn như có cái gì sôi trào khắp người?"
Hahna gật đầu - "Đúng vậy, nói đau cũng không hoàn toàn là đau, nhưng tuyệt đối không dễ chịu."
"Rất giống cảm giác khi maam phơi dưới mặt trời đỏ." - Moaa nói. Mặt trời đỏ cũng giống như trăng tím, mỗi năm sẽ có hai lần xuất hiện, mặt trời đỏ một lần là ở giữa mùa mưa, một lần là cuối mùa tuyết, còn trăng tím là giữa mùa tuyết cùng giữa mùa trái chín. Mặt trời đỏ được xem như là ngày cuồng hoang chung của cả thế giới, bởi vì ánh nắng đỏ sẽ làm thực lực của động vật tăng lên, cho nên ngày hôm đó hầu hết mọi người đều ra ngoài phơi nắng, nhiều bộ lạc cũng tổ chức hiến tế vào ngày này, chỉ có một số người không chịu được ánh nắng đó, không thể ra ngoài, mà Hahna chính là nằm trong số đó.
Trước đây Moaa cũng giống như mọi người cho rằng vì những người đó thể chất quá yếu, cho nên không thể chịu được cảm giác khi phơi nắng. Còn trăng tím thì các thú nhân mạnh nhất cũng không thể nào chịu nổi, cho nên ai cũng không dám ra ngoài phơi, những người vốn bị cho là yếu ớt không chịu nổi mặt trời đỏ lại càng không dám bước ra. Qua chuyện Hahna vừa trải qua, Moaa cảm thấy cần thiết suy nghĩ lại chuyện này.
Hahna lúc này đã leo lên giường nằm cạnh Moaa, cánh tay còn quấn lên hông hắn, hắc hắc cười nói - "Thật ra ngẫm lại cũng rất đơn giản. Những người không phơi được mặt trời đỏ đều là những người không có khả năng chiến đấu, chính là thiên phú giống như con, thuộc về pháp thuật, mà trăng tím chính là dùng để tăng lên loại thiên phú này, chỉ là vì định kiến từ xưa nên không ai biết mà thôi. Loại thiên phú này hiếm thấy, chủ yếu xuất hiện trên người á thú và nữ thú nhân, mà nữ thú nhân thì vô cùng hiếm, á thú lại luôn được bảo vệ rất kỹ, chuyện này mới mãi không ai phát hiện ra."
Moaa gật đầu bổ sung - "Còn một lý do, á thú cho dù có thiên phú pháp thuật cũng không thể nào mạnh như nữ thú nhân, cho dù có vô tình phơi một đêm trăng tím cũng tăng lên không bao nhiêu, sợ là sẽ không để ý." - Đây là sự thật, tinh lực của á thú chủ yếu dùng để sinh sản, cho nên thiên phú thể chất cho dù có cũng rất yếu so với thú nhân, bản thân Moaa là số ít ngoại lệ đặc biệt, nhưng so với chân chính thú nhân vẫn không bằng được.
"Chính là như vậy, á thú mà bị phơi trăng tím chắc chắn là đang trong tình huống không được bảo vệ, cũng sống không được bao lâu. Nói chung là, trăng tím tác dụng lớn nhất trên người nữ thú nhân, nhưng nữ thú nhân quá hiếm, lại thường thường chết non, cho nên không ai biết bí mật này." - Hahna làm tổng kết, nói đến chữ chết non lại đem mặt vùi vào vai Moaa. Thế giới này nữ giới rất ít, chỉ chiếm trên dưới một phần mười dân cư, mà mấy trăm bé gái sinh ra mới xuất hiện một nữ thú nhân, có thể thấy số lượng ít cỡ nào, lại vì lời đồn bị Phụ Thần vứt bỏ mà dễ dàng chết non, sống đến trưởng thành thật sự là quá ít. Mà cho dù sống sót, cũng không ai để người yếu ớt như nữ thú nhân đi ra phơi trăng tím.
Moaa vỗ vỗ Hahna an ủi, nhỏ giọng nói - "Dù sao chúng ta đã tìm ra, sau này mỗi lần trăng tím con lại ra phơi một đêm, thực lực sẽ ngày càng mạnh, chúng ta cũng dễ sinh tồn hơn. Đáng tiếc đêm trăng mùa thu đã qua rồi, phải đợi gần một năm nữa mới tới."
Hahna đột nhiên lại cười hắc hắc, hưng phấn nói - "Con có thể mọc thêm một cái đuôi, vậy cũng có thể mọc thêm cái nữa. Nếu mọc đủ chín cái như yêu hồ, có phải sẽ mạnh bằng hung thú không?"
Moaa chỉ cười đáp - "Con tự bảo vệ chính mình thật tốt là được, hung thú cũng không dễ đạt tới như vậy."
"Nói cũng đúng, con chỉ cần bảo vệ được maam là tốt rồi, mạnh hơn nữa nói không chừng mấy con thú sẽ thấy uy hiếp chạy tới gây sự." - Hahna vô cùng đồng ý gật đầu. Thế giới này vi diệu nhất chính là chỗ này, đám động vật đều như sắp thành tinh đến nơi, thực lực càng mạnh càng thông minh, chúng theo bản năng luôn giữ một điểm cân bằng nhất định, tuyệt đối không cho tộc đàn nào trở nên quá mức vượt trội. Ở chỗ này, nhân loại cũng chỉ là một loài dã thú đặc biệt mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Hahna lại lầm bầm - "Còn phải đợi năm năm nữa mới bắt đầu di dời, đến lúc đó không biết bên kia đã chết bao nhiêu người rồi."
"Con đang nói Địa Cầu sao? Nơi đó thế nào rồi?"
Hahna thở dài - "Thì là sắp tận thế ấy. Trước khi con ra đời thì thế giới đã bắt đầu hỗn loạn rồi, nguyên nhân thì có rất nhiều, thiên tai nhân họa và cả chiến tranh nữa, các chính phủ dần dần mất năng lực khống chế quốc gia mình, sau đó xã hội bắt đầu hỗn loạn, những cuộc bạo loạn chống nhà cầm quyền dần dần lan ra khắp nơi. Hiện tại nơi đó đã không còn trật tự gì đáng nói. Mà thế giới mất trật từ thì thảm họa càng dễ xảy ra, từ lúc con biết đọc chữ đến bây giờ, thế giới đã xảy ra hơn trăm trận thảm họa lớn nhỏ, mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn, một trận thảm họa hủy diệt toàn thế giới chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Moaa đưa tay vỗ vỗ vai Hahna an ủi, trầm giọng nói - "Thiên Nguyên giới cũng không khác gì, các thế lực muốn chạy đua chiến lực nên tranh đoạt tài nguyên rất dữ dội, mà tài nguyên tu luyện thì ngày càng khan hiếm, bọn họ ngay cả địa mạch cũng nhổ lên, khiến cho tai nạn khắp nơi, phàm nhân chết đi vô số. Lúc nghe JP nói chuẩn bị lưu đày toàn bộ loài người ở Thiên Nguyên maam còn cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ nghĩ lại như vậy không khác gì cứu vớt chúng ta. Cường giả bên trên không nói, phàm nhân thật sự là sắp sống không nổi nữa."
Chủ đề qua mức nặng nề, hai người nói một hồi lại rơi vào trầm tư, không khí trong hang động yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gió rít gào ở bên ngoài truyền vào. Qua một lúc, Hahna nhận thấy ánh sáng tối đi mới phát hiện bếp lửa đang yếu bớt, vì vậy bò dậy thêm củi vào, buồn bực nói - "Con muốn tắm một cái quá. Nếu mai trời ngừng tuyết con phải đi kiếm cái gì về làm bồn tắm mới được. Tốt nhất tìm một vật chứa để trước cửa động hứng tuyết, mỗi lần đi xúc tuyết đều rất bất tiện, không phải mùa tuyết cũng có thể hứng nước mưa, so với chạy vào tít bên trong múc nước ngầm tiện lợi hơn nhiều. Còn làm một ít bàn ghế gì đó nữa, xây một cái bếp lò cho tiện nấu nướng. À đúng rồi, chúng ta có thể bẻ cành rod đan giỏ chứa đồ, giống như đám khoai lil với thịt muối này, bỏ vào cho gọn gàng.."
Thấy Hahna càng nói càng hăng hái, Moaa cũng đi theo mỉm cười. Nơi này đúng là cái gì cũng không có, cho nên bọn họ có thể có rất nhiều việc để làm, sinh tồn đúng là gian nan, nhưng lại cũng không cần đối mặt với đủ thứ phiền lòng giữa người với người, Moaa ngược lại còn cảm thấy thư thái. Suy nghĩ dần dần bay đi xa, trong âm thanh lầm bầm lầu bầu của Hahna, tiếng gió rít ngoài cửa động hòa cùng tiếng củi khô nổ vang trong bếp lửa, hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hahna thấy vậy khẽ cười, đem vài khúc củi to đặt vào bếp lửa, chính mình cũng trèo lên giường, kéo da thú đắp kín cả mình và Moaa, trước khi ngủ còn lầm bầm một câu - "Phải kiếm cách làm bàn chải đánh răng trước, đi ngủ không đánh răng quá khó chịu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT