"Tiểu tử thúi đáng chết, dám ăn vụng thịt khô của đệ đệ, xem ta có đánh chết ngươi hay không."
"Nương, ngài đừng đánh, đại tỷ nhi sai rồi, đại tỷ nhi nhận sai rồi, đừng đánh nữa mà."
"Nãi nãi, con sai rồi, con không dám nữa, cầu xin ngài tha cho con đi."
"Ngươi còn dám chạy, đúng là đồ tiểu súc sinh đáng thiên đao vạn quả, ngươi còn dám chạy? Đúng là đồ ăn hại, biết vậy ta nên bóp chết ngươi lúc mới sinh."
"Nương, ngài còn đánh đại tỷ nhi nữa thì dứt khoát đánh chết ta đi, nó là sinh mạng của ta, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy."
Nãi nãi, đường tỷ và đại bá mẫu lại cãi nhau, nguyên nhân cũng vì đại tỷ nhi, thân là đường tỷ mà đi ăn vụng một miếng thịt khô của Lý Lạc.
Lý Lạc tới thế giới này đã một tháng. Trong một tháng này, hắn đã làm được hai việc trọng đại. Việc thứ nhất: tuyệt thực tự tử nhưng không thành. Đại phu dùng thuốc vớt lại cái mệnh của hắn, thân nhân nguyên chủ dùng nước cơm mớm mà không màng ý nguyện của hắn. Việc thứ hai: Nhảy cầu tự tử, nhưng cũng bất thành. Hắn chân trước vừa nhảy xuống, chân sau đã bị người cứu lên, kết quả là bị cảm lạnh mê mê tỉnh tỉnh.
Lý Lạc tới từ thế kỷ 21. Không lâu sau khi tốt nghiệp trường y, hắn trở thành bác sĩ thực tập trong một bệnh viện. Cha hắn là quân nhân, mẹ là nhà thiết kế. Hắn là sự kết hợp hoàn hảo giữa quan nhị đại và phú nhị đại, tạo ra tuỳ hứng thần hào tam đại. Nghiên cứu y học.
Lý Lạc bị giết, nhưng chết do tai nhạn. Hôm đó, một bác sĩ trong bệnh viện phẫu thuật không thành công, gia đình bệnh nhân không thể chấp nhận sự thật, cầm đao tới bệnh viện gây rối. Hắn là người ngoài cuộc, nhưng kết quả lại bị người ta giết nhầm. Một giấc ngủ dậy, hắn đã tới thế giới này.
Nguyên chủ là một hài tử năm tuổi tên Lý Lạc, nghĩa là lạc rơi, cùng tên nhưng khác tự. Trong nhà có bốn thế hệ sống chung với nhau. Tằng nãi nãi giả cà, mỗi ngày phụ giúp làm ít việc nhà. Nãi nãi là đương gia trong nhà, đôi má gầy hóp nhưng cặp mắt rất tinh anh và khôn khéo. Đại bá đã qua đời, cùng ngày với gia gia, nghe nói gia gia chết vì dịch bệnh. Năm đó dịch bệnh đã giết chết rất nhiều người trong thôn. Nhị bá là người què, lúc đang làm ruộng thì bị thương, chặt đứt một chân. Đại cô cô đã xuất giá, gả tới thôn hơi xa, đi bằng xe bò cũng mất khoảng thời gian khá dài. Phụ thân hắn xếp thứ tư, từng tham gia quân ngũ nhưng không bao giờ trở về, quân đội từng tới gửi tiền an ủi, nói cách khác chính là hy sinh.
Phía dưới còn có một tiểu thúc ngốc nghếch, năm nay mười tám tuổi, di chứng bệnh dịch để lại, tuy không bị dịch bệnh mang đi nhưng cũng bị nó hành tới mức ngớ ngẩn.
Ngoài ta còn có một tiểu cô mười lăm tuổi. Do điều kiện trong nhà mà vẫn không có người nào tới hỏi han.
Đại bá mẫu thành quả phụ có một nữ nhi với đại bá, năm nay tám tuổi. Đại bá mẫu là người hiền huệ, thành thật.
Tính tình nhị bá mẫu có hơi ngang tàng, tuy rằng nhị bá phụ thành kẻ què, nhưng rốt cuộc vẫn là nam đinh duy nhất trong nhà, cho nên nàng tự tin hơn đại bá mẫu nhiều, nàng có một nữ nhi năm nay bảy tuổi.
Nãi nãi thường xuyên mắng nàng là gà mái không biết đẻ trứng.
Mẫu thân là nhi nữ của một tú tài nghèo, biết một ít chữ. Tú tài ngoại gia gia không đi đậu cử nhân, nhưng nghĩ mình là người thanh cao, tự nhận là người đọc sách thánh hiền, không chịu làm phu tử tư thục, cho nên ngoại gia gia nghèo rớt mồng tơi. Còn phụ thân là một thanh niên lớn tuổi tham gia quân ngũ, là kẻ vũ phu quê mùa một cục, mặc dù tham gia quân ngũ có quân lương, nhưng mấy năm không về, nữ nhi nhà bình thường ai mà chịu gả cho y. Cho nên, mẫu thân gả qua.
Toàn bộ nhà Lý Lạc có mười hai thành viên, Lý Lạc là độc đinh bình thường duy nhất trong nhà.
Lý Lạc từ nhỏ thông minh lanh lợi. Nãi nãi tuy có chút khắc nghiệt, nhưng yêu thương đứa cháu này tới tận xương tủy. Vấn đề là, hài tử mới năm tuổi sao lại chết? Có một lần, mẫu thân ôm nguyên chủ trở về nhà ngoại gia gia. Nguyên chủ nghe thấy tú tài ngoại gia gia niệm thư, hắn trí nhớ tốt, về nhà đứng trước mặt nãi nãi niệm vài câu. Vì thế nãi nãi hào hứng lên ý niệm muốn bồi dưỡng tôn tử thành người đọc sách. Đọc sách chính là con đường duy nhất thoát nghèo. Tú tài ngoại gia gia tuy rằng không muốn vào tư thục làm phu tử, nhưng ngoại tôn tử thông minh thế này, ông đương nhiên nguyện ý khai sáng, dạy hắn niệm thư.
Nhưng ngoại gia gia còn có cữu cữu, cữu cữu có nhi tử. Nguyên chủ bị nó ghen ghét đầy ngã, đầu đập xuống đất chảy máu, sau đó vì mất máu quá nhiều mà chết.