Vòi hoa sen tuôn nước lạnh xuống từng trận một, xối lên trên chân của cô.
Hạ An cứng đờ nhận ra được gì đó, khó mà chống đỡ được ánh mắt của anh, không ngừng lui ra sau: "Dư Thần..."
Không còn đường nào để trốn.
Dư Thần cầm lấy cổ tay của cô, Hạ An có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh rất rõ ràng, một đường lan tràn lên khóe môi của cô.
Mà bên kia là gạch đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, cô hơi nhíu mày, tựa như một cành hoa hồng yếu đuối, cuối cùng vẫn bị bẻ gãy ở dưới hơi nước trong hoa văn trắng đen.
…..
Đêm đó, trời gần sáng Hạ An mới được nghỉ ngơi, cả người mệt mỏi, toàn thân cũng rã rời.
Đã lâu rồi cô không thấy Dư Thần như vậy, cô suýt nữa đã quên rằng một số lúc anh đáng sợ như nào.
Nhưng mà anh thật sự có rất nhiều thời gian rảnh rồi, thay ga trải giường xong rồi mới ngủ.
Ngày tiếp theo khi Hạ An tỉnh lại, thậm chí còn chẳng muốn mở chăn ra kiểm tra cũng biết trên người là trạng thái bi thảm như thế nào.
Nhưng mà Dư Thần này cũng có điểm tốt, mặc kệ là mỗi khi xong việc có hỗn loạn như thế nào, sau khi tỉnh giấc thì cũng đều được anh dọn dẹp xong hết rồi.
Ví dụ như lúc này, anh đang ngồi ở trước bàn đọc báo, áo quần trên người sạch sẽ ngăn nắp, dù có là ai cũng sẽ không tưởng tượng được mấy tiếng trước trên mặt anh là biểu cảm như thế nào.
Hạ An đấm đấm bắp đùi, không có cách nào kiềm chế mà mở miệng nói: "Dậy sớm vậy sao?"
Dư Thần xoay người lại: "Làm sao vậy?"
Cô cắn răng dân tặng anh một nụ cười mỉm: "Em còn tưởng rằng tối hôm qua anh làm việc đến nửa đêm, hôm nay không đi làm chứ?"
Anh cong môi, hiểu rõ nói: "Ý em đây là chê anh không đủ sức hả?"
Nghe vậy Hạ An lập tức đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì tiến về phía trường quay phim phía trước, chỉ lo anh lại bắt cô đứng tại chỗ, cố gắng hết sức biểu diễn cho anh xem.
.....
Hạ An vừa mới tới trường quay phim thì cảm thấy có chút náo nhiệt, cứ như là có người nào tới trước rồi, cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, bên cạnh máy quay phim đã có người quay đầu lại, cô ngẩn ra.
Là biên kịch Mặc Đồng.
Mặc Đồng hướng đến phía cô mỉm cười, nói: "Tới rồi sao?"
Trong giọng nói ngược lại có hơi chút quen thuộc, cô gật đầu, mỉm cười: "Cô Mặc sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy?"
"Tôi làm việc cùng với nhóm biên kịch, dĩ nhiên là đến đây rồi.
Trước đó đều nói rằng tôi sẽ tiến tổ, cô không thấy được tin tức sao?"
"Thấy rồi nhưng mà đều nói rằng ngài đến để sửa kịch bản cho tôi, tôi cũng không quá tin tưởng.
Vốn dĩ chuẩn bị đợi đến lúc không bận lắm thì lại đến gặp cô…"
Cô còn chưa nói hết lời, Mặc Đồng cười, ngắt lời cô:
"Đúng là tôi qua đây để chỉnh sửa kịch bản cho cô đây.
Lúc ban đầu quả thật là không ôm chút chờ mong gì về giá trị, cảm thấy cô diễn cũng sẽ không quá tốt nhưng mà xem mấy chương trình của cô, lại lật xem những vai diễn trước kia của cô.
Hiện tại lại cảm thấy cô chính là Hoa Linh xé sách bước ra.”
Thật sự là Hạ An chưa từng suy nghĩ đến bản thân sẽ được sẽ nghe lời khen này từ chính Mặc Đồng.
Hoa Linh chính là một nhân vật phụ quả cảm, ngây thơ lại lương thiện, mỗi khi vote thì luôn có lượt vote đứng trước nữ chính, lúc cô đọc sách vào hồi Cao trung cũng thích nhất là nhân vật này.
Ánh trăng sáng trong lòng của nhiều người như vậy mà tác giả của nguyên tác lại nói với cô rằng, cô chính là ứng cử viên thích hợp nhất trong lòng tác giả.
"Thực ra khi kết thúc trận chung kết vừa rồi, tôi cũng muốn gặp cô một lần nhưng mà cô còn đang đóng phim cho nên cũng không tiện quấy rầy."
Mặc Đồng trìu mến mà nắm lấy tay cô: "Thật sự cô rất xinh đẹp, tiết mục biểu diễn kia cũng rất kinh diễm, không trách được khán giả đều bỏ phiếu cho cô hết, đúng là có nguyên nhân cả."
Mặc Đồng nay đã hơn năm mươi tuổi, IP cũng thường được chuyển thể, cũng gặp qua không ít các người đẹp rồi nhưng giờ phút này nhìn thấy Hạ An thì vẫn không có cách nào có thể dời mắt khỏi gương mặt của cô.
Đối với một số ít diễn viên mà nói thì từ lúc sinh ra đã có gương mặt vui vẻ chiều lòng người cho khán giả đã là một loại thiên phú.
Lúc này nhiều người cũng đã không còn ý nghĩa nữa, lời nói này của Mặc Đồng đã lật đổ hết cách thành kiến về Hạ An, trái tim của Hạ An chảy qua một cỗ cảm xúc ấm áp.
Mặc Đồng lấy điện thoại ra, hơi hơi cong mắt cười: "Vậy chúng ta thêm Wechat nhé?".