Buổi chiều phải chụp ảnh cho tạp chí.
Nhờ có ekip phối hợp, bản thân cô cũng chuyên nghiệp, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, kết thúc công việc sớm hơn hẳn mười phút.
Khi mọi thứ xong xuôi là hơn năm giờ chiều, Hạ An xem lịch trình không thấy gì, cô hỏi: "Kế tiếp còn công việc nào không chị?"
"Chị còn nhưng em hết rồi.
Bảo tài xế đưa em về nhé?"
"Cũng không qua nhà Dư Thần được, mấy chị chưa đặt phòng khách sạn cho em à?"
"Muốn thì chị có thể đặt cho em bất cứ lúc nào." Chị Nguyệt nhìn cô: "Chẳng qua bây giờ du lịch đang ở thời kỳ đỉnh điểm, phải đặt qua app công cộng, giữ bí mật hơi khó, dù có đặt được thì không chừng cũng có khuyết điểm ở những mặt khác."
"Chắc chắn không thể nào đặt được phòng kiểu một người ở riêng một tầng, đi từ trên xuống có thang máy chuyên dụng, ngay cả bãi đỗ xe riêng tư của chưa chắc có.
Tuy nhiên, chị sẽ dựa theo tiêu chuẩn nghệ sĩ để thu xếp cho em, nếu em chịu thì..."
Hạ An suy nghĩ giây lát: "Vậy thôi tạm thời em về chỗ ảnh cho rồi."
"À phải, chị bận chuyện gì thế? Với nghệ sĩ khác à?"
"Bận bàn hợp đồng quảng cáo cho em, mẫu điện thoại di động mới của Fay ấy." Chị Nguyệt cúi đầu đánh chữ: "Nhà tài trợ chính của chương trình Tinh Không Du Việt ấy, trước đó họ liên hệ chị, bàn hoài chưa xong."
Ban đầu Hạ An tham gia tiết mục cũng là vì chuyện này, không ngờ một tháng trước, bên phía thương hiệu đã bắt đầu tiếp xúc với người phát ngôn mới rồi.
Trong lòng đột ngột nảy lên, Hạ An ngồi sát chị Nguyệt và hỏi: "Sao liên hệ lâu vậy chị? Còn gì đáng ngại sao?"
"Cũng ổn, họ khá là nghiêng về phía em.
Bởi vì trong tiết mục, em có biểu hiện tốt mà, sau chương trình vẫn tiếp tục nổi."
"Có điều ekip của hai nữ nghệ sĩ khác cũng muốn nhận hợp đồng quảng cáo này.
Bởi vì phía nhà tài trợ đã chuẩn bị xong toàn bộ công tác tuyên truyền quảng bá, đồng thời còn quay một MV đong đầy cảm xúc như phim điện ảnh, cho nên ekip của hai nghệ sĩ kia nói là giảm phí hợp đồng quảng cáo cũng được."
Hạ An định lên tiếng thì chị Nguyệt ngăn cô lại: "Em không cần hạ giá cũng có thể bàn được, yên tâm đi, nếu không có vấn đề thì hôm nay có thể ký, chúng ta phải giữ giá của mình chứ, em hiểu không?"
Hạ An bị chị Nguyệt làm cho bật cười, cô nhướn mày nói: "Dạ, em biết rồi."
Sau khi về đến nhà, cô ngồi đợi một lát.
Khoảng hai tiếng sau, chị Nguyệt gửi icon cảm xúc cho cô.
[Nói chung là ổn rồi.]
Cuối cùng tảng đá trong lòng đã buông xuống, Hạ An nhìn đồng hồ và căn phòng yên tĩnh.
Giờ này vẫn chưa về, xem ra hôm nay Dư Thần không về rồi.
Hạ An chống cằm, cảm thấy nhàm chán, cô bèn mở khung chat với Ninh Vân, định gọi cô ấy đăng nhập vào game, chơi vài ván Vương Giả Vinh Diệu hoặc Pubg.
.....
Ở một nơi khác, trong phòng riêng của biệt thự Tầm Thanh.
Dư Thần dựa lưng vào ghế sofa, anh hơi nghiêng đầu: "Sao lại qua đây?"
"Nhớ cậu ấy mà." Lương Tô vỗ vai anh: "Biết hai vợ chồng cậu bề bộn nhiều việc, quay chương trình xong mới được nghỉ ngơi, đúng lúc tôi và Ninh Vân được nghỉ ngày Tết nên qua tìm hai người chơi.
À phải, Hạ An ở gần đây đúng không? Kết thúc công việc chưa? Gọi cô ấy đến luôn."
"Cậu hỏi thử xem."
Ninh Vân ngồi đối diện, vui vẻ cầm điện thoại lên: "Để tớ hỏi cho, nếu không chờ được thì đợi khi nào cậu ấy xong việc lại qua, bọn tớ cũng ở kế bên đây mà."
Ninh Vân mở khung chat với Hạ An, suy nghĩ giây lát, không biết nên nói thế nào với bạn thân, cô ấy bèn giơ di động lên trước mặt Dư Thần: "Nói thế nào đây? Có cần nói bọn mình đã đến không? Hay là cho cậu ấy một sự ngạc nhiên?"
Dư Thần nhìn khung chat của hai người, lịch sử trò chuyện dừng lại ở chiều hôm qua, Ninh Vân share ảnh trai đẹp cho Hạ An, Hạ An đáp lại là không tệ.
Sực nhớ ra điều gì, Ninh Vân vội vã thanh minh: "Đây là chia sẻ bình thường thôi, thưởng thức cái đẹp ấy mà, có lợi cho việc điều tiết cảm xúc theo hướng tích cực."
Nói xong, cô ấy lại thấy mình vẽ vời thêm chuyện, hai người này cũng đâu phải vợ chồng thật sự, xem ảnh trai đẹp xíu cũng có sao đâu?
Nghĩ vậy, Ninh Vân tự gật liên tục:Dù sao cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cậu ấy đàng hoàng lắm."
Chưa nói dứt câu thì di động hiện thông báo, Hạ An gửi tin nhắn qua.
Đầu tiên là một bức ảnh, Hạ An nằm duỗi chân ra chụp, chỉ có thể nhìn thấy chân hơi giơ lên, trong phòng thì yên tĩnh, không một bóng người.
Ngay sau đó là một tin nhắn văn bản.
Dâu nhỏ: [Ông xã hông có ở nhà, đêm nay mình chơi gì nè?]
Sau hai tiếng ding dong ngắn ngủi, không khí trong phòng trở nên trì trệ.
Lương Tô đứng ở bên cạnh Dư Thần lộ ra vẻ mặt hơi phức tạp, lại mang theo vẻ hưng phấn xem kịch hay, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Ninh Vân không thể xem được nội dung, vì vậy lên tiếng hỏi Lương Tô: "Sao thế, cô ấy đăng cái gì thế?"
Lúc Lương Tô đang định lên tiếng, Dư Thần ở bên cạnh nhướn mi lên.
"Cô ấy nói…
Chồng không có ở nhà, đêm nay chúng ta chơi gì."
Dư Thần vẫn giữ vẻ mặt lơ đãng như cũ, vẫn duy trì động tác vùi mình trên ghế sô pha.
Tuy nhiên không biết có phải bởi vì chột dạ hay không, Ninh Vân cảm thấy có hơi lạnh.
Rõ ràng bình thường bọn họ đều đùa giỡn mấy trò chơi thông thường nhưng Hạ An cũng chỉ ngẫu nhiên tham gia chơi một chút.
Ninh Vân đang định nói gì đó, lúc này Dư Thần đã cất tiếng: "Gọi video call cho cô ấy đi."
Nói xong, cũng không chờ Ninh Vân đồng ý, anh đã thành thạo gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, khuôn mặt của Hạ An nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.
"Sao lại gọi cho tớ vậy? Lên tiếng đi."
Tốc độ mạng phía bên cô khá nhanh, thế nên khuôn mặt của cô xuất hiện trước.
Qua vài giây, màn hình bị ai đó kéo lên, mặt của Dư Thần xuất hiện ở đầu bên kia.
Hạ An thấy hơi kỳ lạ, ấn ra ngoài xem, thấy tên trên hộp thư đúng là tên của Ninh Vân.
Vì vậy Ninh Vân đang ở cùng Dư Thần? Anh cũng đã nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi tới rồi?
Trước khi nhận được thông tin cụ thể, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Ngay sau đó, Ninh Vân đã đứng dậy, trên màn hình một inch kia xuất hiện ba gương mặt.
Nhưng Hạ An ở bên kia lại không có động tĩnh gì, vẫn duy trì tư thế cũ, giống như bị đơ vậy.
"Sao thế?"
Dư Thần nói trúng tim đen, cũng không ngoài suy nghĩ.
"Cô ấy đang giả bộ bị đơ thôi."
Thấy mình không thể giả vờ tiếp nữa, vài giây sau, lúc này cô mới khôi phục lại từ trạng thái bị đơ, tỏ vẻ như vừa tỉnh mộng nói: "Cái gì? Mới vừa rồi bên tớ bị lag, mọi người nói gì tớ không nghe được."
Ninh Vân cũng không vạch trần cô, trước khi Dư Thần mở miệng, vội vàng nói: "Tớ và Lương Tô tới đây chơi, hiện giờ đang ở biệt thự Tầm Thanh, cậu có qua đây không?"
"Được, chờ tớ chút."
Nói xong, cô sợ Dư Thần sẽ tính sổ với mình, thế là Hạ An nhanh chóng cúp điện thoại.
Hơn chín rưỡi, sau khi cô cải trang một phen, thuận lợi đi tới ghế lô.
Vẻ mặt Ninh Vân kinh ngạc nhìn cô cởi áo khoác, tháo mũ, khẩu trang và tóc giả màu hồng nhạt xuống, hoảng hốt nói: "Cậu tới đây diễn vai xã hội đen đấy à?"
Hạ An tiếc nuối vò tóc: "Không có cách nào khác, hot quá nên phải trốn paparazzi."
"Đúng rồi, sao mọi người lại đột nhiên qua đây?"
"Tới tìm mọi người chơi đó, vừa lúc tớ và Lương Tô có thể nghỉ ngơi.
Bốn người chúng ta có cơ hội tụ tập cũng không dễ, lại không thể đi ra bên ngoài ngắm cảnh, chỉ có thể ở trong nhà chơi thôi.
Chơi bài Blackjack được không?"
"Lại chơi bài à? Nhàm chán thế?"
"Hay là chơi mạt chược?"
Cô cân nhắc: "Chơi mạt chược cũng không vui…"
Nói xong, Dư Thần đang ngồi trên sô pha cuối cùng cũng mở miệng, chậm rãi ngước mắt nhìn lên: "Vậy chơi gì thì vui."
Hạ An nhìn về phía anh, nghe người đàn ông không nhanh không chậm nói từng chữ rõ ràng: "Mấy anh đẹp trai trong WeChat của hai người?"
Cô kinh hãi quay đầu nhìn Ninh Vân: "Cậu thật sự tìm tới đây à? Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Cuộc đối thoại để chọc tức anh kết thúc, Hạ An dừng lại đúng lúc, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh, vỗ nhẹ: "Nào, chúng ta chơi blackjack trước."
Kết quả là cô thắng liên tiếp mấy ván liền, Ninh Vân hùng hổ đòi đổi luật chơi.
Cả đêm đã thay đến ba bốn lần, cuối cùng Hạ An vẫn thắng nhiều nhất, tiền cũng sắp không chồng lên được nữa rồi.
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo, khiêu khích một mạch cả ba người bọn họ: "Mọi người không được như vậy, chẳng thú vị gì cả."
Kết quả trong lượt tiếp theo lại bị Dư Thần ra tay độc ác, khiến cô thua mất gần một nửa.
Anh rút bài ra hỏi: "Như vậy có thú vị không?"
Sau đó bọn họ lại chơi ăn gà, mãi đến tận hơn hai giờ sáng mới kết thúc.
Khi Hạ An trở lại khách sạn, cô buồn ngủ tới mức muốn bất tỉnh nhân sự, sau khi đá văng giày, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dư Thần đã đặt phòng riêng cho Lương Tô và Ninh Vân ở tầng dưới, cô không cần quan tâm.
Bởi vậy, Hạ An ngủ thẳng cho đến rạng sáng, sáng hôm nay lại không có lịch trình, tới hơn chín giờ cô mới gửi tin nhắn cho Ninh Vân.
Dâu nhỏ: [Cậu dậy chưa? Cậu đã ăn gì rồi?]
Ninh Vân: [Tớ ăn ở nhà ăn dưới tầng một rồi, bún và bánh ngọt ăn cũng rất ngon.]
Dâu nhỏ: [Ăn lúc nào thế, sao không gọi tớ.
Tớ còn sợ cậu chưa dậy.]
Ninh Vân gửi một biểu tượng cảm xúc rất thiếu đạo đức: [Tớ còn tưởng tối hôm qua cậu mệt như vậy, không dậy nổi.]
Hạ An cảm thấy có hơi kỳ lạ: [Không phải bọn mình về cùng nhau sao, cũng không mệt lắm, chỉ hơi buồn ngủ thôi.]
[Tối qua cậu không phải tăng ca à?]
[Tớ tăng ca cái gì?]
[Tớ có nghe thấy tiếng động, lúc hơn hai giờ ấy.]
[?]
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia một lúc mới nhận ra cái Ninh Vân đang nói chẳng phải đề tài đứng đắn gì.
[Có thể là ở phòng khác, cậu nghe nhầm rồi, tớ về phòng là ngủ luôn.]
[Thật à?]
[Tớ lừa cậu làm gì? Hơn nữa cậu ở tầng dưới, tớ có muốn làm gì cũng sẽ không gây ra tiếng động.
Muốn tớ mất hết mặt mũi đấy à?]
Không biết trong đầu Ninh Vân đang nghĩ tới điều gì: [Chuyện kia không phát ra tiếng cũng hơi khó nha.]
Hạ An lại nghĩ tới lúc ở New Zealand, xương bàn tay của cô nắm chặt lấy gạch men, cùng với những ngón tay đàn ông che miệng cô lại.
Nó khắc sâu tới mức như đang hiện lên rõ ràng trong mắt cô, trong lòng cô tự nói, cũng có hơi nhưng cũng không khó lắm.
Một lúc sau, Ninh Vân mang theo bữa sáng đến phòng tìm cô.
Sáng nay Dư Thần có chút việc bận, vì vậy trong phòng chỉ có hai người bọn họ và Lương Tô.
Cô và Ninh Vân ngồi trên chăn nói chuyện phiếm, Lương Tô ngồi bên cạnh chơi game, mỗi người đều có việc bận của mình.
Ninh Vân đột nhiên nghĩ tới điều gì, đá người Lương Tô: "Này, tháng sau sinh nhật Tần Hạo đó, tôi phải bay qua Hàng Thành, cậu có đi không?"
Hạ An thắc mắc: "Là ai?"
"Chỉ là bạn học cùng lớp cấp ba thôi, ở lớp bên cạnh, cậu không nhớ sao? Thỉnh thoảng có đi chơi chung với chúng ta, hồi lớp 11 còn từng tỏ tình với cậu đó."
Hạ An hồi tưởng một lúc mới nhớ lại: "Cao gầy, người tóc húi cua đấy à?"
"Đúng vậy, mặc dù sau này hai người không thân nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng có liên hệ với chúng tớ.
Năm ngoái còn từng gặp nhau một lần." Ninh Vân cười: "Khi nói về cậu, anh ta còn cảm thán bạn học ngày trước đã biến thành nữ minh tinh rồi."
Hạ An không nhớ rõ chi tiết về người này, chỉ nhớ dường như anh ta từng bày tỏ với cô.
Nhưng khi đó cô bị hãm sâu vào vòng xoáy với Hạ Phàm.
Từ yêu đối với cô mà nói là một bí mật, còn đối với bạn bè mà nói, khi đâm xuyên qua lớp giấy cửa sổ kia, không khác gì hai loại quan hệ bất hòa với người yêu.
Điều cô còn nhớ rõ ràng là khi cô nhìn thấy anh ta từ xa trong phòng thiết bị, lập tức giấu đầu dưới xà kép, còn bị Dư Thần trêu chọc: "Người ta tỏ tình mà sao cậu chạy nhanh thế?"
Khi đó cô đang bị treo dưới xà kép, vì để chứng tỏ lập trường của mình, cô ngẩng đầu lên nói: "Nếu cậu là người tỏ tình, tôi còn chạy nhanh hơn thế này."
Trong một khoảng thời gian dài, tình yêu là gánh nặng vô tận đối với cô.
Cô ấy không nghĩ, không muốn và không thể chấp nhận điều đó.
Thiếu niên Dư Thần mười sáu, mười bảy tuổi quay đầu nhìn đi chỗ khác, cho cô một câu trả lời yên tâm.
"Yên tâm, ngày đó sẽ không xảy ra."
Sau đó bọn họ bình yên đi tới ngày hôm nay
Ninh Vân và Lương Tô ở bên cạnh đã bắt đầu lên kế hoạch, tôi một lời anh một câu.
Trong cơn hoảng hốt Hạ An dường như đã trở lại thời học sinh với đống bài kiểm tra đầy trời, cuộc sống trung học mờ mịt và khó khăn của cô.
May mắn thay, lúc đó cô còn có bọn họ, cô mới có thể hưởng chút vui vẻ ngọt ngào dưới áp lực cao, thêm một chút màu sắc tươi sáng cho dòng thời gian đen tối.
Nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng cạch cạch nhỏ.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, Dư Thần còn mặc nguyên bộ quần áo hàng hiệu đi sự kiện vừa nãy.
Khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh dừng lại: "Cô cười cái gì vậy?"
Hạ An bịa ra: "Không có gì, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện trong giờ toán vì ăn vụng mì cay nên Lương Tô bị đuổi ra khỏi lớp.”
"Chết tiệt, sao cậu không nhớ chuyện tôi đã giành được vị trí đầu tiên cuộc thi chạy trong đại hội thể thao.
Hạ An, cậu nhớ lại mấy chuyện như vậy làm gì."
"Tôi cũng nhớ rõ." Ninh Vân giơ tay lên: "Tôi hỏi cậu ta có nguyên mẫu nào không, cậu ta nói mông, khiến tôi cmn cười muốn hói cả đầu, có chết cũng không quên được."
Lúc Dư Thần trở về đã là giữa trưa, nửa giờ sau nhà bếp đưa đồ ăn tới.
Ninh Vân ngồi đối diện cô, Dư Thần ngồi bên trái, bốn người ngồi thành bốn góc.
Kỳ diệu như được trở lại năm lớp 11 năm ấy, Dư Thần vẫn chưa chuyển trường, cô cũng không chuyển về khoa nghệ thuật lần nữa.
Mỗi lần cô quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa cao hơn một chút của cô sẽ hất tung ly nước của anh.
Đã nói rất nhiều lần rồi nhưng anh vẫn không sửa, dường như nếu không để cái ly ở đó thì sẽ không uống nước được, hại cô lần nào cũng phải vươn tay giữ nó cho vững.
Cô nhớ lúc thảo luận nhóm, khi cô quay ngang, mắt cá chân sẽ chạm vào đôi chân dài đang duỗi ra của Dư Thần.
Hai người sẽ không ai chịu nhường ai, thảo luận năm phút đồng hồ, đôi chân ở bên dưới cũng phải phân cao thấp hết một giờ.
Nhớ lại lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên, làm rất nhiều chuyện xấu xa.
Lúc ấy, lúc anh nổi hứng buộc hai chiếc quai đeo cặp sách của cô lại với nhau, mỗi lần tan học cô đều phải mất ba phút mới cởi ra được.
Nghĩ đến cảnh người khác lúc nghỉ trưa đều khoanh tay trên bàn, tay gối lên trên, còn anh lại là gối đầu lên mu bàn tay trái, tay phải duỗi thẳng.
Mỗi lần cô đi lấy nước đều đụng phải, những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh sẽ nắm lấy góc áo của cô, dường như muốn kéo dài thời gian của cô để trả thù.
Nhiều chuyện như vậy, lúc đó còn đấu tranh với anh tới lui.
Bây giờ nghĩ lại, quả thực cũng đã được nếm trải một chút vui vẻ của tuổi trẻ.
Nếu không có Dư Thần, khi cô nhớ lại thời học sinh của mình, có lẽ chỉ cảm thấy không có gì nhiều để kể lại.
Quả nhiên con người đều cần có bạn mới sống được, cô nhìn Ninh Vân và Lương Tô, nghĩ như vậy.
Về phần Dư Thần, cô dừng lại một lát, cảm thấy hiện giờ chắc hẳn anh đã ở một mức cao hơn bọn họ một chút.
Vào buổi chiều, Ninh Vân và Lương Tô rời đi, xuất phát trở về nhà đón lễ mừng năm mới.
Sau khi Hạ An hoàn thành ghi hình cuộc phỏng vấn của của hai kênh giải trí, vào khoảng tám giờ cô đã đắp mặt nạ, đúng giờ nằm lên giường.
Cô co chân lại, đặt máy tính bảng lên chân, xem bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng nhất gần đây.
Sau khi xem được một nửa tập phim, phía trên cùng hiện lên tin nhắn Wechat từ phía chị Nguyệt.
Hai văn bản tài liệu và một bản sắp xếp lịch trình.
Chị Nguyệt: [Kế hoạch quay phim của Hạ An x Fay.pdf]
Chị Nguyệt: [Kịch bản(sẽ được sửa).doc]
Chị Nguyệt: [Xong rồi.
Thứ sáu tuần sau sẽ quay phim.
Em xem kịch bản có vấn đề gì không? Bản chính thức sẽ gửi cho chị sau vài ngày.]
Dâu nhỏ: [Đã quyết định rồi?]
Chị Nguyệt: [Yes.]
Việc đầu tiên cô muốn làm cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, cô vươn vai nằm xuống giường, cảm giác cả người như được bọc trong một lớp kẹo đường xốp.
Cô duỗi người như một con mèo đang ngủ.
Cô duỗi được nửa người, lúc này Dư Thần vừa tắm xong, anh vén chăn trèo lên giường, kéo tấm chăn đơn đang che bụng của cô ra, bộ áo ngủ của cô cũng bị vén lên theo động tác của anh, vòng eo trắng nõn lộ ra trong không khí.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Dư Thần đã biết cô sẽ nói ra những lời trách mắng gì.
Sau đó trong giây tiếp theo, câu mắng chửi liền bị cô nuốt vào bụng.
Hạ An ngẩng đầu lên, cọ gáy cô lên trên gối: "Quên đi, hôm nay tâm trạng em tốt, không so đo với anh."
Dường như anh cảm thấy rất buồn cười: "Sao tâm trạng em tốt thế."
"Vừa đàm phán xong một cái đại ngôn, em rất thích phong cách của phim ngắn này của bọn họ."
Có lẽ nó có thể sẽ trở thành bàn đạp để em nhận được vai nữ chính của Lưu Linh.
Đương nhiên, cô không nói câu sau, dù sao một chiếc bánh ngon như vậy, có nhiều nữ diễn viên cạnh tranh như vậy, cũng chưa đâu vào đâu cả.
Nếu nói được nhưng làm không ra gì cũng rất xấu hổ.
Trước hết lấy được đại ngôn của bộ phim này, sau đó nghĩ đến chuyện lấy vai nữ chính Lưu Linh.
Hạ An đang nằm trên giường, hai chân co lên đung đưa qua lại, cô mở bản pdf chị Nguyệt gửi cho, đọc một hồi cô mới kinh ngạc nói: "Nam diễn viên chính này mới 19 tuổi?"
Dư Thần nhìn phía cô, cô vẫn còn đang cảm thán vì bất ngờ: "Tuổi tác của diễn viên nam bây giờ nhỏ như thế sao?"
Ngừng một chút, anh lại nghĩ: "Ồ, năm đó em đóng phim cũng tầm tuổi này mà."
Hạ An đoán: "Có lẽ đối với một diễn viên, độ tuổi này rất hấp dẫn, tính thích nghi cũng rất mạnh."
Dư Thần không nói gì, sau khi Hạ An đọc ppt và kịch bản cảm thấy không có vấn đề gì lớn nên cô chọn một số chi tiết nhỏ đưa lại cho chị Nguyệt.
Lúc này cô mới tháo mặt nạ ra và đi ngủ.
Tuần tiếp theo trôi qua thuận lợi, cô và Dư Thần đều bận rộn với công việc riêng, quay phim, tài liệu, hoạt động thương hiệu, phỏng vấn và quảng bá tuyên truyền cho Du lịch đêm tối.
Cuối cùng tới thứ sáu, cô ấy đến Vân Châu để quay bộ điện ảnh nhỏ.
Mặc dù là một bộ phim ngắn dài hai mươi phút nhưng mức độ cô xem trọng cũng không thấp.
Cô đều chuẩn bị trước khi quay chụp giống như trước kia, ghi nhớ lời thoại, cũng viết rất nhiều ghi chú những đoạn phát huy được.
Trong Vân Châu nghệ sĩ điện ảnh và truyền hình rất nhiều, quanh năm chật kín người, dọc đường cô bắt gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc, vẫy tay nói chuyện phiếm với từng người một.
Chẳng mấy chốc, ngày quay phim cũng đến, cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế mềm ở trường quay, mặc một chiếc áo khoác lông, vừa chờ đợi vừa xem diễn.
Ba phút sau, nam diễn viên chính cũng đến, Hạ An đứng dậy chào cậu ta rồi bắt đầu trò chuyện về nội dung kịch bản.
Khi đến phân cảnh quan trọng, cô phát hiện cả hai vẫn còn đang đứng, lúc đang định hỏi cậu ta có muốn ngồi hay không.
Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía sau.
Khung cảnh bên trong đột nhiên trở nên ồn ào, xung quanh dần dần vang lên những tiếng thở dài, Hạ An quay đầu nhìn.
Khi khuôn mặt của Dư Thần lọt vào tầm mắt cô, cô vẫn cho rằng đó là ảo giác.
Mãi cho đến khi nhân viên công tác phía sau anh cũng lần lượt xuống xe, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác cotton dài màu đen, hai tay đút túi quần, chiếc kéo mở để lộ chiếc áo sơ mi kẻ sọc, người trước mặt hòa vào trong làn sương mỏng mùa đông.
Hạ An có chút kỳ quái nhíu mày, đạo diễn trên phim trường là bạn cũ của anh, hai người đứng sang một bên tán gẫu chừng mười phút.
Cuối cùng khi tìm được cơ hội, Hạ An cầm kịch bản lên che mặt, nhỏ giọng nói với anh: "Anh đến đây làm gì đấy?"
Dư Thần kéo khóa, sau đó bình tĩnh nói: "Đi dạo.".