Sau khi bị mất trí nhớ, ảnh đế gọi điện thoại cho tôi.
"Em... em là vợ anh đúng không?"
"Anh bị t a i n ạ n xe, trong điện thoại chỉ lưu số của em, tên ghi chú là bà xã."
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng họp mặc kệ ánh mắt của mọi người.
Chỉ sợ chậm một chút, Quý Nghiên sẽ nhớ ra: Hai ngày trước anh vừa mới từ chối lời tỏ tình của tôi.
1.
Tôi đang sứt đầu mẻ trán bàn kế hoạch ở công ty thì điện thoại di động rung lên không ngừng.
Là một dãy số lạ.
Tôi nghĩ đó là cuộc gọi quảng cáo hoặc l ừ a đ ả o nên không nghe máy, nhưng nó vẫn rung lên không ngừng.
Bực mình nhấc máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Bà xã..."
"Anh bị t a i n ạ n xe, mất trí nhớ rồi, trong máy chỉ lưu số điện thoại của, ghi chú là bà xã."
"Em... là vợ anh đúng không?"
Tôi đoán Quý Nghiên đang tham gia chương trình nào đó, không rảnh vòng vo với anh, tôi trực tiếp từ chối:
"Quý Nghiên, tôi rất bận."
"Anh muốn tạo hiệu ứng chương trình thì tìm người khác đi."
Quý Nghiên thở gấp, tiếng động ở đầu dây bên kia giống như có thứ gì đó bị đổ vỡ.
Tôi cảm thấy bối rối, tôi gọi anh vài tiếng nhưng không được đáp lại.
Một lúc lâu sau, một giọng nữ vang lên, "Xin chào, đây là bệnh viện nhân dân huyện Y, tôi là y tá ở đây."
"Bệnh nhân bị t a i n ạ n mất trí nhớ, chúng tôi không tìm được thông tin người nhà của người bệnh."
"Nếu cô quen bệnh nhân này, có thể đến ký và thanh toán viện phí không?"
Quý Nghiên xảy ra chuyện thật sao?
Tôi muốn đến bệnh viện đó, bảo thư kí của mình đặt máy bay chuyến sớm nhất, đứng dậy rời đi, bỏ lại một đống người trong phòng họp.
Tôi muốn nhìn xem cái người vừa từ chối lời tỏ tình của tôi đầu tuần đang muốn giở trò gì?
2,
Thời gian ngồi trên máy bay thật sự rất khó khăn.
Mở mắt ra là cả một bầu trời xám xịt, nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên đôi mắt lạnh lùng của Quý Nghiên hai ngày trước.
Đôi môi mỏng mở ra khép lại, nói ra những lời đâm thẳng vào trái tim tôi.
"Lâm Vãn Ngư, tôi hiện tại ngại yêu."
"Em không cần vì tôi mà lãng phí thời gian."
Mặc kệ từng cánh hoa hồng trải trên đất rực rỡ như ngọn lửa, Quý Nghiên cũng chẳng quan tâm, coi như không nhìn thấy rồi chạy đi.
Tôi đuổi theo anh, lại nhìn thấy một cô gái đang chờ anh ở ngoài, cô ấy nhiệt tình khoác lấy tay anh, nhẹ nhàng nói:
"Anh Nghiên, em còn tưởng anh sẽ đồng ý."
"Dù sao hai người thật sự rất..."
Cô ấy còn chưa nói xong, Quý Nghiên đã ngắt lời.
"Làm người phải biết rõ vị trí của mình ở đâu."
"Xứng hay không trong lòng phải tự biết."
Tôi sững sờ, không còn tâm trạng đuổi theo để hỏi rõ nữa.
Từ khi nào mà ảnh đế lại coi thường một doanh nhân như tôi rồi?
3,
Đến khi bước vào bệnh viện tôi cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn qua ô cửa kính, tôi thấy đầu Quý Nghiên được băng bó giống hệt cái bánh bao.
Khuôn mặt tuấn tú của anh được băng bởi lớp băng gạc, chỉ lộ ra một đôi mắt ửng đó giống như một chú thỏ bị bắt nạt.
Anh ôm gối ngồi trong góc giường, cả người run lên, nhìn cứ như sợ hãi cả thế giới.
Trái tim đang nổi cơn thịnh nộ của tôi run nhẹ.
Đường đường là tam kim ảnh đế chói lọi, tại sao lại trở thành như vậy.
(*) Tam kim ảnh đế: nam diễn viên suất sắc nhất ở 3 lễ trao giải lớn Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.
Tôi mở cửa bước vào phòng, va phải một cô y tá.
Trên tay cô ấy là một tập hồ sơ, cảnh giác nhìn tôi, "Cô là ai? Sao lại có thể tự ý đi vào phòng bệnh?"
Tôi ngây người một lúc, nhìn thằng vào đôi mắt Quý Nghiên, thử anh.
"Tôi là vợ anh ấy."
"Cô ấy là vợ tôi."
Hai giọng nói đồng thời vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn Quý Nghiên, anh chạy đến bên tôi, tỏ vẻ đáng thương mếu máo nói:
"Bà xã, đầu anh đau quá."
Sau đó, tôi kéo ghế đến ngồi trước giường Quý Nghiên, nhìn đôi môi tái nhợt và băng gạc trên đầu anh.
Tôi quơ quơ tay trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Không nhớ gì thật sao?"
Quý Nghiên vùi đầu vào tay tôi, sợ hãi nói:
"Xin lỗi, anh không nhớ được gì."
"Em có thể nói cho anh biết anh là ai không? Chúng ta quen biết nhau như thế nào?"
Nhìn người đàn ông yếu ớt trước mắt này, lòng tôi như tan nát.
Tôi đang nghĩ xem nên có nên lừa anh ấy không?
Dù sao hai ngày trước cái miệng của anh ấy vừa nói ra những lời tổn thương tôi.
"Anh tên là Quý Niên, 28 tuổi, là một lập trình viên, ba mẹ anh đã qua đời từ vài năm trước vì t a i n ạ n xe, anh không còn người thân nào khác."
"Em là Lâm Vãn Ngư, là đàn em khi ở đại học của anh, chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi."
Quý Nghiên mấp máy, giống như muốn hỏi điều gì đó, cuối cùng anh ấy hỏi một câu mà tôi không ngờ tới.
"Chúng ta cãi nhau đúng không? Tại sao anh lại ở bên ngoài một mình?"
Tôi khó hiểu trước mạch não kì lạ của Quý Nghiên, nhưng vẫn bịa thêm một lời nói dối.
"Đúng vậy."
"Tuần trước anh vừa bị đuổi việc, em muốn anh nghỉ ngơi một thời gian, nhưng anh lại nói em ích kỉ muốn anh ở nhà làm việc nội trợ."
"Anh còn nói trong đầu em lúc nào cũng chỉ có tiền, không nghĩ đến cảm giác của anh, vì vậy anh đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi."
Quý Nghiên sững sờ, thở dài nói: "Anh là đồ ngốc đúng không?"
"Cuộc sống thoải mái như vậy mà không muốn, còn làm em giận nữa."
Tôi đi/ên cuồng gật đầu, "Em cũng nghĩ vậy."
Ngoài chấn động não hơi nặng ra thì còn lại đều là vết thương ngoài da.
Bác sĩ bảo chỉ cần theo dõi vài ngày rồi đóng đủ viện phí là có thể xuất viện.
Quý Nghiên nhìn tôi thản nhiên thanh toán 20 vạn tiền viện phí, sau đó anh ôm tôi từ sau lưng, đặt cằm lên vai tôi, cảm động nói:
"Anh của trước kia đúng là có mắt không tròng."
4,
Tôi đưa Quý Nghiên đến biệt thự ở ngoại thành của mình.
Hai ngày nay, tôi thuê người lắp camera khắp nơi trong nhà, chặn hết tín hiệu mạng, giống như bản thân mình đang kim ốc tàng kiều, thật kí/c/h t/h/í/ch.
Tiếc là thân thể Quý Nghiên bây giờ không chịu được kí/c/h th/í/ch.
Anh vừa bước vào cửa đã chạy vọt vào nhà vệ sinh, nôn mửa trong bóng tối, thậm chí lúc đứng dậy còn suýt thì ngã xuống.
May mà tôi nhanh tay nhanh mắt, nếu không thì gương mặt kia chắc chắn đã cắm thẳng vào bồn cầu rồi.
"Anh có ổn không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng của Quý Nghiên, tôi không kìm lòng được, hỏi anh.
Anh khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta ở phòng nào? Anh muốn đi ngủ."
Tôi dìu Quý Nghiên vào phòng, sau đó tìm một bộ quần áo ngủ đặt trên giường.
Anh ấy bị mất trí thật!
Bởi vì tôi vừa quay đầu lại đã thấy anh đang cởi áo.
"Vãn Ngư, tay anh đau, em cởi đồ giúp anh được không?"
Cởi xong tôi lại nghi ngờ vết thương của Quý Nghiên là thật hay giả, tại sao lúc cởi đồ không thấy anh kêu đau!
Nhưng tất nhiên là được tiện nghi thì vẫn phải chiếm một chút.
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng cào vào lưng Quý Nghiên, trong chốc lát cả người anh căng cứng, run nhẹ lên, vành tai cũng trở nên ửng đỏ.
Cái gì tốt thì cứ chiếm.
Quý Nghiên leo lên giường chui vào chăn, tôi chỉnh lại chăn giúp anh rồi nhấc chân rời đi.
Chưa ra khỏi cửa đã bị anh gọi lại, "Vợ yêu, chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"
Không biết có phải anh cố ý không.
Hai nút áo trên cùng không cài, lộ ra đường cong của xương quai xanh và một phần nhỏ của bộ ngực rắn chắc.
"Ừng ực~"
Bên tai tôi vang lên tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Quả nhiên khi đó tôi yêu Quý Nghiên từ cái nhìn đầu tiên là do thấy sắc nảy lòng tham.
5,
Quý Nghiên giống hệt con mèo nhìn tôi chằm chằm, mái tóc mềm mãi xõa ra, còn có một chỏm tóc dựng thẳng lên trông ngốc ngốc, không còn chút dáng vẻ lạnh lùng nào của ngày trước.
Tôi không kìm được, lòng mềm nhũn, đưa bàn tay lên xoa xoa đầu anh.
"Ngoan, anh ngủ trước đi, em đi tắm đã."
Thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, tôi bước vào phòng tắm, mở điện thoại xem camera giám sát.
Trong màn hình, Quý Nghiên có vẻ hơi khó chịu, anh lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, trùm chăn kín đầu, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Tôi thở dài, lấy nước lạnh rửa mặt.
Tôi vẫn nghi ngờ vụ t a i n ạ n của Quý Nghiên.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Vừa từ chối tôi đã mất trí nhớ?
Thôi không sao, cái tôi không thiếu nhất chính là thời gian.
Sau khi tắm xong, tôi do dự mãi, cuối cùng quyết định sang phòng bên cạnh.
Nửa đêm đang ngủ say, bỗng có một thân thể ấm áp nằm bên cạnh.
Trong nhà có nuôi một em Samoyed mũm mĩm, tên là Sầu Riêng.
Tôi đoán là nó leo lên giường để quậy phá, cho nên tôi đá vào mông nó một cước.
Sau khi nghe một tiếng "ầm", tôi lẩm bẩm nói:
"Riêng Riêng, chưa tắm không được lên giường!"
Sau đó tôi quay người ngủ tiếp.
Chi tiết này tôi không để trong lòng chút nào.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước chân xuống giường đã thấy Quý Nghiên cuộn tròn như quả bóng nằm trên tấm thảm cạnh giường.
Anh ấy rất cao, phải cuộn tròn lại chắc là vì tấm thảm quá nhỏ, trông rất tội nghiệp.
Tôi hoảng sợ, lay anh ấy dậy, "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Anh dụi dụi mắt mê man, lúc sau mới trả lời tôi:
"Bà xã, em nói không tắm không được lên giường mà!"
Lúc này tôi mới nhớ ra Quý Nghiên là người Hồ Nam.
Anh ấy không phân biệt được "N" và "L". (*)
(*) 榴莲 [liulian] - sầu riêng, 季年 [jinian] - Quý Niên (tên người)
Tôi l/ừ/a đảo đổi tên anh thành Quý Niên, chắc anh nghe Riêng Riêng thành Niên Niên rồi.
Tôi vừa đau lòng vừa buồn cười, đỡ anh đứng dậy.
"Sao anh không ngủ ở phòng ngủ chính? Tìm em làm gì?"
Quý Nghiên cứ như người không xương bám chặt lấy tôi.
"Vợ ơi, chân anh tê hết rồi!"
"Ôm!"
Tôi nghi ngờ thứ bị tổn thương trong vụ tai nạn xe là nhân phẩm của anh chứ không phải xương hay da gì đó.
Vài ngày trước còn bày ra bộ mặt lạnh như băng, sao bây giờ lại biết làm nũng như vậy rồi?
Tôi đỡ Quý Nghiên lên giường, chỉ vài bước thôi mà đã mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Nhưng người đàn ông này đang ôm cổ tôi, chỉ kéo nhẹ một cái tôi đã ngã lên vào lòng anh.
"Bà xã, sao hôm qua em không ngủ cùng anh?"
"Có phải em..."
Quý Nghiên xích lại gần, trong mắt lóe lên một tia sáng giống như vừa phát hiện ra một điều gì đó.
Tôi thót tim, vểnh tai chờ anh nói nốt nửa sai.
Nhưng anh cố ý kéo dài âm kết, bàn tay ở eo tôi nắm chặt hơn, khiến tôi có cảm giác tê tê.
Tôi vô thức lùi về sau.
Anh giơ tay búng nhẹ vào trán tôi, kết thúc bầu không khí mơ hồ này.
Sau đó hỏi tôi:
"Em vẫn giận anh sao?"
"Anh không nhớ rõ chuyện trước kia, em có thể tha thứ cho anh không?"
Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên trông rất giống chú Samoyed ở nhà.
Đôi mắt đen láy tràn ngập trong sáng, khờ khạo, còn có chân thành.
Khiến người ta không nỡ từ chối.
"Đừng làm loạn, vết thương của anh còn chưa lành!"
Tôi mơ hồ đáp lại, xoa xoa mặt anh, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.
Với trạng thái hiện tại của Quý Nghiên, chỉ có thể chơi đùa, không được động lòng nữa.
6,
Khi tôi xuống lầu, đã thấy Quý Nghiên trong bếp, anh cầm xẻng nhìn chằm chằm vào chảo rán.
Mùi khét sộc vào mũi.
Tôi vội vã chạy qua, nhìn vào chảo thấy một quả trứng chiên còn đen hơn lòng chảo gấp 3 lần.
Tôi cũng không chắc đó có phải trứng không.
Sầu Riêng biến mất cả đêm bỗng nhiên từ đâu chạy tới, nó nhìn lên ngửi ngửi rồi không nhịn được nôn ọe.
Quý Nghiên bị một chú chó chọc tức rồi.
Anh ngồi xổm xuống vò đầu nó, tức giận thở hổn hển.
"Ngay cả mày cũng không thèm nể mặt tao!"
Tôi nhìn anh cười đùa cùng chó mập, bỗng nhớ tới thiếu niên hăng hái ngày đó.
Thật ra những gì tôi nói với Quý Nghiên, ngoài tên và nghề nghiệp ra thì tất cả đều là sự thật.
Tôi quen anh khi còn đang học đại học.
Khi đó, anh ấy là nghệ sĩ duy nhất dưới tay tôi, tôi cũng là người đại diện duy nhất của anh ấy.
Chúng tôi thuê một studio giá rẻ.
Rẻ đến mức trong đó chỉ có một chiếc sofa.
Khi mệt mỏi, anh ấy sẽ để tôi nằm trên ghế sofa, còn anh ấy sẽ cầm một chiếc chăn, tùy tiện tìm một chỗ rồi nằm xuống.
Dù túng thiếu như vậy, nhưng cặp mắt của Quý Nghiên vẫn sáng như ngọc.
Buổi trưa đầu hè, ánh nắng chiếu lên thảm cỏ xanh.
Anh ngồi xổm xuống, một tay xoa đầu mèo con, tay kia bón thức ăn cho nó, quay về phía tôi mỉm cười.
"Chắc chắn sau này anh sẽ trở thành một ngôi sao lớn, để cho những con mèo hoang này được ăn loại thức ăn đắt tiền nhất."
Thiếu niên mang theo ánh sáng, vốn đã dịu dàng, dưới ánh nắng lại càng dịu dàng hơn.
Khoảnh khắc đó vừa in trong tim vừa in trên ảnh.
Đến tận bây giờ tôi vẫn giữ tấm ảnh đó.
7,
"Bà xã, cái này có thể ăn được không?"
Quý Nghiên giơ đĩa lên cho Sầu Riêng ngửi thử, thấy nó không phản ứng quá kích, anh mới đưa bưng đến trước mặt tôi.
Nhưng tôi nhìn thấy biểu cảm nhân sinh không còn gì luyến tiếc trên mặt chó mập.
Ngẫm lại, dù sao đây cũng là chồng yêu mà mình lừa về, tôi quyết tâm, cầm đũa lên gắp một miếng.
Còn chưa kịp đưa vào miệng, Quý Nghiên đã giật lấy, nhét vào miệng mình.
Anh nhăn mặt, không nói thêm gì, tự giác đổ hết các món ăn trên đĩa đi.
Sau đó anh luống cuống cúi đầu trước mặt tôi.
"Vợ yêu, có lẽ không phải anh không muốn ở nhà làm nội trợ..."
"Mà là anh sợ làm em ngộ độc thức ăn."
Tôi bị anh chọc cười, sau đó lấy xẻng lấy chảo chiên 3 quả trứng.
"Ăn một chút đi, tối nay gọi người đến làm."
Quý Nghiên không nói gì.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy anh đang tranh giành quả trứng với Sầu Riêng, chẳng khác gì đứa trẻ con.
"Bao nhiêu tuổi rồi còn làm loạn!"
Tôi vỗ đầu hai đứa, Quý Nghiên đột nhiên giữ tay tôi tại.
Anh đột ngột đứng dậy, nhanh chóng hôn chụt một cái lên mặt tôi.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy hai má anh đỏ bừng vì xấu hổ.
"Bù cho em nụ hôn chào buổi sáng."
"Vợ yêu, sau này anh sẽ học nấu ăn, em đừng bỏ anh."
Quý Nghiên nhảy từng bước nhỏ, cùng Sầu Riêng chạy đi chơi.
Cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên khóe môi, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ:
Nếu Quý Nghiên cả đời không nhớ lại cũng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT