Tần Vi cũng mong trong mắt Hàn Thiếu Quân cô đã chết rồi, vốn dĩ từ lần chia tay năm đó tình yêu thanh xuân đẹp đẽ của cô và anh đã khép lại.

Hàn Thiếu Quân lại một lần nữa bị Tần Vi chọc tức rời khỏi phòng, sau đó rất lâu về sau không thấy anh ta xuất hiện nữa.

Chuyện này khiến quản lý Trần nghi ngờ, ngày nào cũng tìm Tần Vi dò hỏi: "Vi Vi có phải em lại chọc giận Hàn tổng rồi không?"

"Không có, chắc Hàn tổng bận việc gì thôi." Tần Vi giấu diếm không nói ra sự thật.

Trần Lập ngẫm nghĩ lời Tần Vi nói cảm thấy có lẽ cũng đúng, Hàn Thiếu Quân là người như nào chứ? Anh ta bất mãn điều gì đó sẽ không bao giờ ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, hơn nữa trước đây anh ta không phải thường xuyên tới quán, có Tần Vi tần suất mới dày thôi.

Quản lý Trần còn tưởng bở Tần Vi này sẽ giữ chân được Hàn Thiếu Quân.

Anh ta thông suốt không làm khó Tần Vi nữa, chạm nhẹ vào bắp tay cô nói: "Ừ, thôi em về nghỉ ngơi đi."

Tần Vi còn phải về nhà đưa em trai đi khám bệnh, cho nên không nán lại thêm nữa, kết thúc câu chuyện liền rời đi ngay.

Đầu tuần bệnh viện rất đông đúc, Tần Vi đã cố gắng tới sớm nhất có thể nhưng vị trí lấy số của chị em cô vẫn là sau người ta tới chín mươi lượt.

Tần Vi dùng một tay quạt cho An An, tay còn lại lau mồ hôi trên mặt cậu bé: "An An em có khát nước không? Ngồi đây chờ chị đi mua nước."

"Dạ." Tần An An ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Vi đưa tờ số thứ tự cho cậu bé cầm rồi đứng dậy, nhưng cô chưa đi được mấy bước trước mặt đã có người chắn ngang.

"Tần Vi lớp hai quản trị kinh doanh phải không? Tớ là Đồng Vân Nhã học cùng lớp với cậu." Người phụ nữ tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói.

Tần Vi nhìn Đồng Vân Nhã mơ hồ nhớ lại hình bóng cô ta trong quá khứ.

Tuy gia đình Tần Vi và Đồng Vân Nhã từng có giao tình thân thiết, nhưng cô và cô ta lại chẳng qua lại gì nhiều, chỉ đơn thuần là bạn học cùng lớp mà thôi.

"Chào cậu." Tần Vi máy móc lên tiếng chào hỏi, chỉ mong cô ta có thể mau mau rời đi đừng làm phiền tới cô.

Nhưng dường như mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của Tần Vi, Đồng Vân Nhã không những không rời đi ngay còn chủ động muốn giúp đỡ cô.

"Cậu tới khám bệnh à? Trông có vẻ phải đợi rất lâu, bệnh viện này nhà chị dâu mình mở để mình giúp cậu."

Tần Vi không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác để rồi phải mang ơn người ta, vội vàng khước từ: "Không làm phiền cậu, cũng sắp tới lượt rồi."

"Cậu không phải khách sáo, chút chuyện nhỏ thôi." Nói xong Đồng Vân Nhã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó, sau khi ngắt kết nối cô ta quay sang nói với Tần Vi: "Đi theo mình."

Tần Vi có chút miễn cưỡng dắt tay em trai đi cùng Đồng Vân Nhã.

Điểm cách biệt giữa người có tiền và không có tiền quả thực rất lớn, Đồng Vân Nhã đưa Tần Vi sang khu vip, không cần lấy số lập tức vào phòng khám luôn.

"Cảm ơn cậu." Tần Vi đứng trước cửa phòng khẽ nói.

Đồng Vân Nhã mỉm cười: "Cậu vào đi, à cậu cho mình xin phương thức liên lạc, bạn bè rảnh rỗi cùng đi uống trà."

Tần Vi ngại từ chối liền cùng cô ta trao đổi số điện thoại.

"Cô Tần là người quen của cô Vân Nhã nên tôi nói thẳng, bệnh của em trai cô không thể trì hoãn điều trị thêm được nữa." Trong phòng bệnh, bác sĩ khám cho Tần An An xong đưa ra lời khuyên.

Đôi mắt Tần Vi phủ một màng sương mỏng, đưa mắt nhìn về phía Tần An An cách đó không xa gật đầu: "Dạ tôi muốn làm thủ tục nhập viện luôn cho em trai."

Tần Vi biết một khi bước vào quá trình trị bệnh sức khỏe em trai cô sẽ rất yếu, cô tự trách bản thân mình đã không đưa Tần An An đi chơi nhiều nơi, ăn những món cậu bé thích.

Tần An An nhập viện bước vào đợt trị xạ đầu tiên, Tần Vi vì để chăm lo cho cậu bé buộc phải giảm khối lượng công việc xuống chỉ giữ lại việc lương cao ở quán bar.

Mới đầu là cô và người chú ruột ở quê lên thay nhau chăm sóc An An, nhưng ai cũng có công việc của mình được khoảng nửa tháng chú phải về nhà, chỉ còn một mình cô đành phải thuê người trông ban đêm.

"Reng...reng."

Tần Vi nhiều ngày không được nghỉ ngơi ngục xuống ngủ thiếp đi trên giường bệnh của An An, lúc này chuông điện thoại vang lên đánh thức cô tỉnh giấc.

"Tần Vi tối nay bạn bè lớp đại học tổ chức gặp mặt cậu tham dự cho vui nhé."

Đầu bên kia giọng Đồng Vân Nhã hồ hởi nói, Tần Vi có nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô không tiện tới bữa tiệc đó, liền trả lời:

"Mình nghỉ học giữa chừng không tiện."

"Có gì mà không tiện, ngày đó cậu đột nhiên thôi học các bạn học đều tiếc cho cậu, mình lỡ miệng khoe với mọi người cậu tới rồi giữ mặt mũi cho mình nhé." Đồng Vân Nhã cố chấp tiếp tục mời mọc.

Tần Vi mắc nợ Đồng Vân Nhã có thể để cô ta mất mặt được sao? Cô gọi điện cho quản lý xin đi muộn rồi về nhà sửa soạn.

Dựa theo địa chỉ Đồng Vân Nhã gửi, năm giờ Tần Vi có mặt ở một nhà hàng năm sao cao cấp.

Lúc cô đến mới biết bản thân được sắp xếp vào một khung giờ hoàn toàn khác với mọi người, họp lớp mà Đồng Vân Nhã đã nói thực chất chỉ là buổi tụ tập nhóm của cô ta.

"Tần Vi lại đây ngồi với mình." Đồng Vân Nhã trong chiếc váy công chúa động lòng người đi qua nắm tay Tần Vi đưa tới bàn.

Xung quanh những ánh mắt đổ dồn về Tần Vi, soi mói có, chế nhạo, khinh thường càng rõ hơn.

"Lớp trưởng Tần của tập đoàn may mặc cao quý đây sao? Đồng Vân Nhã nói bọn tôi còn không tin đấy." Người phụ nữ ngồi đối diện Tần Vi mỉa mai.

Tần Vi im lặng không mở lời cũng không phản bác, vật đổi sao rời chẳng trách được miệng đời.

"Các cậu để Tần Vi tự nhiên đi." Đồng Vân Nhã lên tiếng giải vây cho Tần Vi rồi nói đoạn: "Mình cũng muốn lớp đi đông đủ nhưng lực bất tòng tâm mỗi người một phương, bạn bè cùng chung thành phố được bấy nhiêu thôi."

"Lớp trưởng Đồng hôm nay cậu tụ tập mọi người có phải một công đôi việc không?" Bạn học nam chợt nói.

Nghe đến đây hai má Đồng Vân Nhã trở nên ửng hồng thẹn thùng:

"Mình và bạn trai chuẩn bị làm lễ đính hôn, lúc đó các cậu tới chung vui nhé."

"Ngưỡng mộ cậu quá, nhưng cũng đúng thôi gió tầng nào gặp mây tầng đấy, cậu và Hàn Thiếu Quân chính là sinh ra để dành cho nhau."

Cái tên quen thuộc truyền đến tai, bàn tay Tần Vi không kìm được siết chặt khăn trải bàn.

Thì ra là vậy, Hàn Thiếu Quân là bạn trai của Đồng Vân Nhã.

Giờ thì cô đã hiểu mục đích của bữa tiệc này rồi, Đồng Vân Nhã hà tất gì phải bỏ nhiều công sức như vậy? Cô ta nên tự tin về bản thân mình và tình yêu đang có chứ sao phải sân si với một người đã trở thành quá khứ như cô?

"Các cậu bạn trai mình tới đón rồi, mình đi trước nhé." Kết thúc bữa tiệc Đồng Vân Nhã ngoài mặt thì nói lời tạm biệt với mọi người, thực chất lại cố tình khoe khoang với Tần Vi.

Tần Vi cực kỳ khinh thường loại người như Đồng Vân Nhã, xách túi lặng lẽ ra về.

"Tần Vi."

Ra cửa nhìn thấy Hàn Thiếu Quân đang đứng tựa vào xe hút thuốc, cô cẩn thận đi nép sang bên kia biến bản thân thành người vô hình, không ngờ vẫn bị anh ta phát hiện.

Hàn Thiếu Quân ném điếu thuốc trên tay xuống dưới chân, thong dong đi lại phía Tần Vi:

"Thế nào không muốn chạm mặt tôi? Sợ tôi biết được cô vừa đi tiếp khách về sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play