Trong lòng Dương Y Y dâng lên một tia chờ mong.
Thẩm Hoặc dùng ba lô cất bức họa cuộn tròn vào, còn lấy vài cây đèn pin từ tổ đạo diễn.
Nói đến kỳ quái là người trong tổ đạo diễn lại không ở dưới lầu?
Mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng cậu phải tranh thủ lúc trời chưa tối để lên núi, không còn thời gian để đi tìm người của tổ đạo diễn.
Không ngờ rằng, chỉ cách một bức tường, toàn bộ người của tổ đạo diễn đều đang ngất xỉu trên mặt đất.
Thẩm Hoặc mang theo trang bị, nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Nhìn Thẩm Hoặc biến mất trong rừng cây, Ổ Đồng âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
---
Thẩm Hoặc đi xuyên qua rừng, mặc dù trời chưa hoàn toàn tối, nhưng cậu có thể cảm nhận được tụi quái vật này đang dần thức tỉnh.
Đám quái vật kia đúng như Thẩm Hoặc nghĩ, ban ngày chúng đều bị hạn chế hoạt động nên chỉ có thể vào buổi tối mới từ cánh rừng đi ra, bắt người mang về núi để nuôi dưỡng tà ám.
Thẩm Hoặc cẩn thận xuyên qua rừng cây, rời khỏi khu vực của bọn quái vật.
Lúc này, trời đã tối hẳn.
Thẩm Hoặc thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi tự hỏi một vấn đề mà cậu đã rất muốn biết.
“Những con quái vật lúc nãy rốt cuộc là gì vậy?”
“Đã nghe qua đến *Sơn Tiêu chưa?”
*"Sơn tiêu" (山妖) thường được dịch là "quái vật núi" hoặc "yêu quái núi" trong các tác phẩm văn học và truyền thuyết Trung Quốc. Trong nhiều câu chuyện, "sơn tiêu" là những sinh vật hoặc quái vật sống trong núi, thường có sức mạnh siêu nhiên hoặc khả năng kỳ lạ, và có thể gây nguy hiểm cho con người.
Thẩm Hoặc thực sự đã nghe nói về sơn tiêu.
Sơn tiêu còn được gọi là quỷ khỉ đầu chó, có tiếng kêu như quỷ gào và hình dạng giống như quỷ mị, thực chất là một loại khỉ với diện mạo kỳ quái.
Nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Hoặc, Dương Y Y biết cậu đã hiểu lầm.
“Núi này không phải là sơn tiêu, chúng chỉ là một loại quỷ mị trong núi, bị tà ám điều khiển,” Dương Y Y tiếp tục giải thích. “Trong thôn, những người dân bị tà ám lây nhiễm đã biến dị thành sơn tiêu và bị nuốt chửng. Họ không thể tưởng tượng nổi rằng chính mình lại trở thành thức ăn của thần minh mà họ thờ phụng, thật đáng thương lại vừa bi thảm.”
Dương Y Y trong lời nói thể hiện sự trào phúng đối với những người dân ngu muội của Hòe Thụ thôn.
“Thì ra những con quái vật kia tên là sơn tiêu, quả thực có hình dạng rất đặc trưng.”
Thẩm Hoặc lau mồ hôi trên trán nói.
Nhìn con đường núi dài phía trước, Thẩm Hoặc cảm thấy khó khăn vô cùng.
Khi họ xuống núi, không cảm thấy mệt mỏi lắm, nhưng khi lên núi, cậu mới rõ ràng cảm nhận được sự khó chịu, hô hấp không thông, vì độ cao so với mặt biển ngày càng cao.
Hơn nữa, một ngày không ăn uống gì, thể lực tiêu hao nhanh chóng, không cần phải xem, cũng có thể thấy hiện tại cậu phi thường chật vật.
Thẩm Hoặc lấy từ trong ba lô món thịt bò khô mà Ổ Đồng đưa cho mình, vừa ăn vừa di chuyển.
Nhanh chóng, họ đến chỗ trước đây bị quái vật đuổi giết nơi có nhiều mộ phần. Nhìn quanh, toàn bộ đỉnh núi đầy rẫy những ngôi mộ, dày đặc đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Thẩm Hoặc vừa định vòng qua khu mộ, bỗng nhiên từ mặt đất vươn ra những móng vuốt trắng xóa, bám chặt lấy chân cậu.
Khi Thẩm Hoặc dẫm lên, dường như đã chạm vào một cơ quan nào đó. Toàn bộ mặt đất bằng phẳng liền bắn ra những móng vuốt xương trắng.
Chúng đồng loạt lao về phía Thẩm Hoặc, mặt đất bắt đầu sụp đổ, khiến cậu dần chìm xuống.
Thẩm Hoặc thấy tình thế nguy cấp, nhặt một cục đá trên mặt đất, chặt đứt những móng vuốt đang bám chặt vào chân mình, rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
“Tình hình thế nào?”
Nữ quỷ phiêu lơ lửng bên cạnh Thẩm Hoặc với biểu cảm nghiêm túc nói: “Không khí trong núi thay đổi.”
Thẩm Hoặc đá vỡ một móng vuốt xương trắng khác, vội vàng hỏi: “Ý cô là gì?”
Dương Y Y nói: “Tà ám đã mạnh lên, nó hấp thụ tinh khí của núi, giờ đây ngọn núi này đã bị đục rỗng, tàn dư của tà ám khiến xác chết trong núi biến dị! Chỉ cần có ai xâm nhập, sẽ lập tức làm chúng thức tỉnh.”
“Cô nói tà ám mạnh lên? Nhưng trong đoàn làm phim của chúng ta không ai bị làm sao cả...”
Giọng nói của Thẩm Hoặc đột nhiên im bặt.
Dương Y Y nhìn Thẩm Hoặc và nói: “Có người đã bị sơn tiêu chiếm đoạt hồn phách, linh hồn của họ có thể bị tà ám nuốt chửng.”
“Thích Mộng Mạn bị chiếm đoạt hồn phách!” Thẩm Hoặc nói: “Vậy đoàn phim thì sao...”