Vương Vệ đã nói như vậy, mẹ Vương liền hạ mí mắt không nói gì nữa.Cơm tất niên của nhà họ Vương cũng phong phú một chút, cơm nấu từ bột ngô trộn với gạo mới, mỗi người còn có hai cái màn thầu.

Xào một đĩa thịt lớn, một đĩa lớn trứng gà, lại dùng xương nấu miến dưa chua.Đáng tiếc, những đồ tốt trong mắt của người nhà họ Vương, Tiêu Hiểu vẫn không cách nào nuốt xuống, những cái khác không đụng tới, chỉ yên lặng nhai màn thầu.Vương Vệ ở một bên nhìn mà sốt ruột: Tại sao đồ tốt như vậy vẫn không ăn, tí nữa là hết mất! Anh đụng Tiêu Hiểu, ra hiệu cô gắp rau.

Tiêu Hiểu lắc đầu, bày tỏ mình ăn màn thầu là được rồi.Vương Vệ bất đắc dĩ, đành phải gắp thức ăn đặt vào bát Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới lượng cơm của Vương Vệ, liền ngầm đồng ý.Triệu Yến thấy vậy lại nổi lên ghen tị: “Chú tư, chú cần phải như vậy sao, em dâu lại không phải không có tay, nếu cô ta muốn ăn thì không biết tự gắp hả?”Vương Vệ mở miệng vừa định phản kích, bị Tiêu Hiểu đè xuống: “Chị dâu nói đúng, tôi tự gắp.” Là cô nghĩ sai rồi, của cô thì cô quả thực nên tự gắp, mình không ăn, có thể để dành cho Vương Vệ mà.Thế là Tiêu Hiểu bắt đầu gắp thức ăn tới tấp, hơn nữa còn chuyên môn gắp thịt trong thức ăn.Triệu Yến thấy mà miệng run rẩy, sớm biết thì mình đã không lắm miệng rồi.Ăn xong bữa cơm, bát của những người khác sạch sẽ như được rửa qua, chỉ có Tiêu Hiểu, bát cơm trộn đầy đồ ăn của cô thật nổi bật.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Hiểu làm như không người đẩy bát đến trước mặt Vương Vệ: “Anh ăn đi, tôi ăn no rồi.”“Vợ thằng tư, nếu như cô không ăn được thì gắp vào bát nhiều như vậy làm gì, trong nhà lấy đâu ra nhiều đồ để cô lãng phí như thế!” Mẹ Vương trầm mặt răn dạy, Vương Anh nhìn thịt trong bát Tiêu Hiểu bĩu môi nói: “Đúng thế, đến cả Sơn Đông Sơn Tây chúng nó đều biết không được lãng phí lương thực...” Mấy đứa nhỏ trong nhà theo thứ tự từ lớn đến bé gọi Sơn Đông, Sơn Tây, Sơn Nam....Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đây là phần của bản thân tôi mà, lại không gắp nhiều, tôi đem phần lương thực này của tôi cho....!chồng tôi.” Tiêu Hiểu ngừng lại một lúc, khiến sắc mặt nén đến đỏ bừng, hướng mọi người bày tỏ cô vô cùng ngại ngùng nói ra chữ “chồng” này: “Có vấn đề gì? chẳng phải chị dâu cả, chị dâu hai cũng gắp đồ cho Sơn Đông Sơn Tây hay sao, mẹ còn gắp xương cho cô út nữa kìa!” Nói xong mở to đôi mắt vô tội nhìn mọi người.Thấy Tiêu Hiểu nghĩ tới anh, che chở anh như vậy, trái tim của Vương Vệ khỏi phải nói có bao nhiêu nhộn nhạo, giống như rong rêu giữa lòng sông, dập dềnh lên xuống theo sóng nước.Giọng của Tiêu Hiểu không cao, không nhanh không chậm, còn mang theo chút mềm mại của thiếu nữ, vả lại lời cô nói người khác không cách nào phản bác, Triệu Yến chỉ đành bĩu môi nói: “Làm gì cũng không được, ăn gì thì thứ ấy không đủ, mồm mép lại còn rất trơn tru.”Vương Vệ bưng bát cơm do Tiêu Hiểu “kiếm về” cho anh, ăn xong với tốc độ chậm trước đây chưa từng có.Trừ bữa cơm tất niên ra, bữa cơm sau này không được thịnh soạn thế nữa, nhưng cũng tốt hơn chút so với mọi lần, Tiêu Hiểu mỗi lần vừa bắt đầu ăn là nhanh chóng gắp lấy phần của cô vào trong bát mình, gắp xong liền đẩy đến trước mặt Vương Vệ, còn bản thân vẫn khó khăn ăn một chút tạm thời cầm hơi như cũ.Thấy một màn này người nhà họ Vương đồng loạt trầm mặc, thời đại này ai mà chẳng coi miếng ăn quan trọng không gì bằng, Tiêu Hiểu là đồ ngốc sao, tự mình chịu đói, đem hết toàn bộ cơm cho chồng...Chẳng có ai tin lời Tiêu Hiểu nói là cô ăn không vô, cơm tất niên tốt như vậy, cô đều ăn không nổi, thế thì cô còn có thể ăn cái gì? Với cả cuộc sống của nhà họ Tiêu còn khó khăn hơn nhà họ Vương nhiều, cũng chưa hề nghe nói khi Tiêu Hiểu ở nhà mẹ đẻ có thói kén ăn!Tối hôm đó sau khi về phòng anh cả Vương liền oán trách Triệu Yến, một lúc liền đốt dây pháo tính khí của Triệu Yến, hai vợ chồng ở trong phòng đánh nhau một trận, anh cả Vương nói Triệu Yến không biết thương chồng chút nào, mỗi lần ăn cái gì không nói tới để dành cho anh ta, còn thường hay gắp đồ ăn từ trong bát anh ta.

Anh ta nói cái này Triệu Yến càng tức hơn: “Anh còn có mặt mũi để nói, lần nào tôi lấy đồ ăn trong bát anh là cho mình ăn? Chẳng phải tôi đều cho Sơn Đông với Sơn Tây hay sao, chẳng lẽ chúng nó không phải con của anh? Anh chỉ biết liếm mặt nói tôi thôi, còn anh, chính anh thì sao, chú tư giúp cho vợ của nó đến cả cơm cũng làm, còn anh, ở trong phòng giống như đại lão gia vậy, ngay cả quét dọn cũng không phụ giúp một chút...”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play