______________________
Cảnh 2 - 3
Thịnh Đô, Diệp Phủ, Bên Ngoài Hành Lang.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Lê Tô Tô chưa hoàn hồn đi tới sau cây cột, chặn bóng dáng của Đạm Đài Tẫn ở xa xa, hô hấp dồn dập.
Xuân Đào liên tục vỗ vai giúp nàng hít thở.
Xuân Đào: [ Tiểu thư tiểu thư, người làm sao vậy, có phải vừa rồi cô gia bóp cổ họng của người bị nghẹn không? ]
Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, chúng ta cách xa hắn một chút…]
Hai người theo hành lang gấp khúc trở về, Lê Tô Tô lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, hắn…Đạm Đài Tẫn vì sao lại quỳ trên băng vậy?]
Xuân Đào: [ Tiểu thư đã quên? Là người bảo cô gia phạt quỳ ở đó ba ngày ạ.
]
Lê Tô Tô: [ Ta? Ta bảo hắn quỳ là hắn liền quỳ? ]
Xuân Đào: [Nếu không thì sao? ]
Vẻ mặt Lê Tô Tô phức tạp.
Lê Tô Tô: [Vậy ta vì lí do gì mà bắt hắn phải quỳ?]
Xuân Đào ( ấp úng): [ Bởi vì… trước đó người đẩy Đại Tiểu Thư xuống hồ bất tỉnh nhân sự..]
Lê Tô Tô: [Chuyện này thì liên quan gì tới Đạm Đài Tẫn? ]
Xuân Đào: [ Lúc ấy chân người cũng trượt một cái, cũng ngã xuống hồ.]
Lê Tô Tô im lặng.
Xuân Đào: [Kết quả Lục điện hạ liền nhảy vào nước, bơi qua cứu Đại Tiểu Thư.
Cô Gia thấy Lục điện hạ nhảy, cũng nhảy theo xuống.]
Lể Tô Tô: [Cứu ta? ]
Xuân Đào: [Cứu Đại tiểu thư.]
Lê Tô Tô trầm mặt.
Xuân Đào: [Băng Thường tiểu thư được hai người bọn họ cứu lên, còn tiểu thư thì tự mình leo lên, nhưng người đem lòng tức giận.
Liền phạt cô gia quỳ ở bên ngoài hồ, buổi tối hôm đó có đợt tuyết rất lớn, mặt hồ đóng băng, người nổi hứng lên liền bảo cô gia quỳ trên mặt băng.]
Xuân Đào bắt chước giọng điệu chua ngoa đánh đá của Diệp Tịch Vụ sinh động như thật.
Xuân Đào: [Đạm Đài Tẫn! Không phải người thích thể hiện lúc ở hồ hay sao, vậy cứ ở chỗ này mà ra vẻ bản lĩnh vài ngày đi! ]
Lê Tô Tô: [ Kiểu này thật là bi3n thái ]
Xuân Đào: [Hả?]
Lê Tô Tô: [ Khụ khụ, Ta nói là Đạm Đài Tẫn lại quay khuỷ tay ra ngoài, thật là không ra thể thống gì! ]
( Đại ý là đứng núi này trông núi nọ)
Xuân Đào: [ Tiểu thư người cũng đừng lo lắng quá, cũng đừng tức giận.
Mặc dù cô gia thích Đại tiểu thư—-]
Lê Tô Tô quay ngoắc đầu lại khiếp sợ nhìn Xuân Đào, Xuân Đào hồn nhiên không biết chuyện gì.
Lê Tô Tô: [ Em nói hắn thích Diệp Băng Thường? ]
Xuân Đào: [ Nhưng cũng có thể nghĩ kĩ lại, tiểu thư người thì thủ đoạn vô biên, cô gia lại có suy nghĩ không đứng đắn, vì vậy hai người có thể nói thân ở Tào Doanh nhưng tâm lại ở Hán.
]
(ý là đứng núi này trông núi nọ)
Lê Tô Tô ôm trán
Lê Tô Tô: [ Cho nên, ta thích Lục Điện Hạ, Lục Điện Hạ lại thích Diệp…Đại tỷ ta.
Mà Đạm Đài Tẫn cũng thích Đại tỷ ta? ]
Xuân Đào: [ Đúng vậy ]
Lê Tô Tô (O.S) “ Diệp Tịch Vụ, vợ chồng hai người thật là có tiền đồ, mỗi ngày đều thèm muốn với cặp tình nhân nhà người ta, sống làm sao được đây.
“
Lê Tô Tô: [ Nếu ta đã thích Lục Điện Hạ, vậy tại sao lại thành thân với Đạm Đài Tẫn? ]
Xuân Đào: [ Cái này em không biết.
Lúc ấy Cô Gia vẫn được mọi người gọi là Đạm Đài Điện Hạ ]
Lê Tô Tô: [ Đã là điện hạ, cớ sao lại để ta chà đạp như vậy? ]
Xuân Đào: [ Hai chữ Điện Hạ giống nhau, nhưng số phận lại không giống nhau.
Nghe nói lúc trước Cô Gia ở Cảnh quốc, không được phụ Vương đón nhận, cha ngài gửi ngài đến Đại Thịnh của chúng ta làm con tin ]
Lê Tô Tô: (thì thào tự nói) [ Thì ra Đạm Đài Tẫn lại là con tin của Cảnh quốc..]
Xuân Đào: [ Đúng vậy, Cảnh quốc ỷ mình có binh cường mã tráng, nuôi quân mùa thu khởi binh mùa xuân, muốn tiến đánh qua Mặc Hà, thẳng đến Thịnh Đô vào đầu xuân để chúc mừng năm mới.
Nhờ có lão gia nhà chúng ta ra tay, không những đánh cho những binh mã Cảnh quốc kia tè ra quần, để họ sợ hãi trốn chạy về quê nhà, chưa kể là họ oai phong tới cỡ nào.
Nếu còn kể thêm, Cô Gia nếu không làm con rể của nhà chúng ta, trong năm này Thịnh Cảnh giao chiến, bệ hạ khẳng định sẽ đem hắn ra mà chém đầu tiên.
]
Lê Tô Tô (O.S) “ Thật là nực cười, Ma Thần lại giống như ta, cách biệt quê nhà, không có người thân ở bên cạnh, mà xem ra tình huống trước mắt, so với ta còn thảm hơn nhiều, quả nhiên là quả báo..
"
Lê Tô Tô tâm tình sa sút, không nói lời nào.
Xuân Đào: [ Tiểu thử làm sao vậy, người cảm thấy không thoải mái à? ]
Lê Tô Tô: [ Ừ, Xuân Đào.
Ta cảm thấy khá khó thở, người đưa ta trở về phong ]
Cảnh 2 - 4
Thịnh Đô, Diệp Phủ, Phòng Diệp Tịch Vụ Ban Ngày
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Xuân Đào đẩy cửa dẫn Lê Tô Tô vào.
Trong phòng tràn ngập sự xa hoa lộng lẫy, rèm lụa móc vàng nến bạc cháy cao, tràn ngập sự cao quý và lãng phí.
Xuân Đào: [ Tiểu thư nghỉ ngơi trước đi, tới giờ ăn tối Xuân Đào sẽ tợi gọi người ]
Lê Tô Tô nằm trên giường, dùng chăn che đầu.
Lê Tô Tô (nghẹn giọng) [ Không cần đâu, ta không thấy đói ]
Xuân Đào: [ Dạ, em ở phòng bên cạnh tiểu thư, người có việc gì cứ gọi em.
]
Lê Tô Tô ậm ừ cho qua, nghe thấy Xuân Đào đóng cửa rời đi, xốc chăn lên từ trên giường ngồi bật dậy, xoa xoa mặt minh lắc lắc đầu.
Lê Tô Tô: [ Lê Tô Tô, người ngàn vạn lần không được phụ lòng cha và mọi người.
Nhất định phải sống tốt trong thân phận Diệp Tịch Vụ này, Người không thể sợ hãi, càng không thể chạy trốn, cũng không thể để …Ma Thần hắc hóa lần nữa Ngươi nhất định sẽ có cách giết được hắn ]
Lê Tô Tô nghĩ tới đây, nhìn quanh phòng một vòng ở nơi chốn xa lạ này lòng thấy tủi thân, người cuộn tròn lại ôm lấy đầu gối.
Lê Tô Tô nghĩ: [ Cha ơi, con rất nhớ cha, rất nhớ sư huynh Công Dã, rất nhớ núi Trường Trạch, nước ấm của Thiên Trì, một năm bốn mùa vĩnh viễn không bao giờ bị đóng băng..
]
Cảnh 2 - 5
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Hồ băng ban đêm.
Hoàng hôn buông xuống, tuyết cũng ngừng rơi.
Trên người Đạm Đài Tẫn bao phủ một lớp tuyết mỏng manh, anh mơ màng ngẩng đầu lên.
nhìn chằm chằm vào mặt trăng.
Ánh trăng chiếu xuống ánh sáng lạnh lẽo mà nhu hòa, xung quanh không có một bóng người, Đạm Đài Tẫn thả lỏng cơ thể ngồi khụy xuống.
Răng của hắn va vào nhau lập cập, hắn cuối đầu hít vào một hơi,cố gắng sưởi ấm đôi tay lạnh cóng trong vô vọng.
| Hồi tưởng 2 - 2 |
Lê Tô Tô nắm tay Đạm Đài Tẫn, đặt lên cổ mình, bị đôi tay đóng băng làm giật mình.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày suy nghĩ.
Đạm Đài Tẫn: [ Hôm nay nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì? ]
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn những hạt tuyết tích tụ trên mặt băng, khe khẽ tạo một tiếng rít.
Như vậy ở kịch bản này có vài chi tiết khác phim, trong phim có "camera chạy bằng cơm" xuất hiện ở đoạn này nói chuyện với Tẫn, nhưng ở đây quạ không xuất hiện chỉ có 1 thân cô độc của Đạm Đài Tẫn..