Quãng đường từ bến xe đến doanh trại bộ đội của Từ Khải Cương phải đi suốt một giờ mới tới mà đường đi cũng không bằng phẳng gì cho cam.

Thịnh Ninh bị xóc nảy khiến chân tay thiếu chút nữa rã rời, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch một mảnh.Hôm nay Lưu Xuân có thể nói là xuân phong đắc ý, có một cô gái xinh như tiên nữ ngồi trên xe của anh đấy! Ngay cả đạp phanh cũng có lực hơn so với thường ngày.

Tới cổng lớn doanh trại còn hướng về chiến sĩ đang canh gác cười lộ ra cả hàm răng trắng."Dừng xe kiểm tra!""Vâng!"Lưu Xuân ngoan ngoãn dừng xe, cậu là cảnh vệ viên của Từ Khải Cương.

Đáng lẽ bình thường công việc chọn mua vật phẩm hàng hoá không cần đích thân cậu đi mua.

Nhưng hôm nay chiến sĩ hậu cần của nhà ăn phụ trách chọn mua nguyên liệu bị ốm, cho nên đoàn trưởng giao cho cậu tạm thời đảm nhiệm công việc này.Đoàn trinh sát dã chiến là địa bàn quân sự quan trọng nhất, nên việc kiểm tra cũng phá lệ nghiêm khắc hơn nơi khác.Đặc biệt là khi xuất hiện gương mặt xa lạ như Thịnh Ninh, lập tức thu hút sự chú ý.Cô là người tham gia quân đội, đương nhiên biết quân đội quản lý nghiêm ngặt, nên chủ động xuống xe, nói lời cảm ơn với Lưu Xuân: "Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ một đoạn đường, tôi đứng ở đây đợi không vào tiếp nữa.

Làm phiền anh giúp tôi mời Từ Khải Cương ra đây một lúc."Binh lính đứng gác nghe thấy tên đoàn trưởng, đôi tai đã hơi hơi giật, tuy rằng đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía trước nhưng lại đang phát sáng lấp lánh."Được, cô chờ chút." Lưu Xuân lái xe vào trong xong thì gấp chờ không nổi vội chạy đến đoàn bộ.---Các nàng truy cập vào trang: để ủng hộ bản dịch của mình nhé---"Đoàn trưởng, đoàn trưởng....." Cậu ta gào lên hệt như quỷ khóc sói gào, làm cho mọi người trong đoàn đang họp cười to.Từ Khải Cương sắc mặt xanh mét, sát khí bức người.

Vừa đúng lúc cuộc họp kết thúc, Chu Hoành đứng lên tuyên bố giải tán cuộc họp, sau đó đi ra ngoài xách lỗ tai Lưu Xuân lôi vào."Tên nhóc cậu không muốn sống nữa? Không biết lớn nhỏ, phạt cậu buổi tối không cho cậu ăn cơm, chạy hai kilomet quanh thao trường cho tôi."Lưu Xuân tâm tư đều dồn hết lên người em gái, đâu thèm để ý nhiều như vậy, gào to lên: "Đoàn trưởng, em gái, có em gái....""Em gái nào cơ?" Chu Hoành vốn đã đi ra ngoài nghe vậy lại quay trở vào.Lưu Xuân lau mồ hôi nói tiếp: "Đoàn trưởng, đối tượng ở quê của ngài tới tìm.

Má ơi! Lớn lên thật xinh đẹp."Đôi mắt Chu Hoành toả sáng: "Thật sao?""Chỉ đạo viên, người ta cũng không phải tìm anh." Ý muốn nói là người ta không tìm anh thì anh vui vẻ cái gì."Nói đùa, nếu là tìm tôi, tôi còn không cao hứng đâu!" Chu Hoành xuất thân từ trong gia đình cán bộ cao cấp, trước khi gia nhập đoàn của Từ Khải Cương tình tính có chút cà lơ phất phơ, không giống tác phong của một người lính tý nào.Sau khi tiến vào bị Từ Khải Cương huấn luyện lột mất một tầng da, từ đấy đối với anh tâm phục khẩu phục.

Con người anh ta đa mưu túc trí lại cũng thích ôm việc vào người cái gì cũng muốn quản.Danh hiệu "Diêm vương sống" của Từ Khải Cương ở quân khu quá vang dội.

Vốn dĩ anh đang muốn đi quân khu khác tìm cho anh ta một đối tượng.

Kết quả đầu năm thi đấu võ toàn quân, anh ta đánh anh hùng của quân khu nào đó đến mẹ ruột người ta cũng không nhận ra.Thanh danh "Diêm vương sống" cứ thế hoàn toàn truyền đi ra ngoài.Hai mươi chín tuổi rồi còn không có cô gái nào dám bắt chuyện với anh ta! Cái này bảo anh làm sao không sầu cho được?Đoàn trưởng còn đang độc thân thì các chiến sĩ cấp dưới sao có thể không biết xấu hổ xin nghỉ để kết hôn?"Là ai? Bao nhiêu tuổi rồi? Lớn lên xinh đẹp không?""Ai nha má ơi! Rất rất xinh đẹp đó ! Đoàn trưởng anh mau đi nha! Không thể để em gái phơi nắng được."Từ Khải Cương nghe nói có đồng hương ở quê tới tìm anh, vẫn cứ như cũ mặt lạnh thờ ơ, coi như đó không phải việc của mình vậy.

Anh cúi xuống nghiêm túc nghiên cứu sa bàn trong văn phòng, trong lòng một lần lại một lần phân tích giả định.Cuối năm diễn tập quân sự, sư đoàn 39 các anh không thể thua được.

Cuộc họp vừa rồi chính là để trước tiên làm chuẩn bị, xong lập tức còn phải đi sư bộ họp.Chu Hoành cùng Lưu Xuân vẻ mặt kích động, Từ Khải Cương lại vẻ mặt như thường, căn bản không để ý hai người nói gì.Thịnh Ninh đợi ở cổng lớn một giờ đồng hồ cũng không thấy Từ Khải Cương đi ra.

Nắng gắt tháng chín cuối thu phơi cô đến choáng váng muốn hôn mê, gương mặt mềm mịn đỏ ửng cả lên như bị cháy nắng."Cô gái, cô có muốn vào ngồi nghỉ một lúc không?" Cuối cùng anh lính không đành lòng, chủ động gọi nàng đi vào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play