36.
"Cha càng già càng khỏe thì phải."
Tôi không biết nói gì ngoài việc đưa ra một câu đánh giá như vậy.
37.
"Ăn nói như vậy với cha sao?" Dạ Thần cau mày, nhưng khi ông quay sang nhìn Tô Thiển Thiển thì lại rất dịu dàng: "Em yêu, con trai muốn em hôn anh để khen thưởng kìa."
Lúc này tôi thật sự rất muốn chửi thề. Tôi vô cảm nhìn Dạ Thần đi theo mẹ nói lời yêu đương, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tô Thiển Thiển ở trong phòng đẩy ra khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thần: "Con trai của anh tức giận thì có. Hôn cái gì mà hôn?"
38.
"Tổng giám đốc, các trưởng bộ phận đều đang đợi ở văn phòng."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, vừa đến công ty, tôi lập tức được Cố Trạch thông báo về cuộc họp.
Thực ra tôi không có tâm trạng họp hành, nhưng kinh nghiệm trưởng thành đã dạy tôi rằng những lúc thế này không nên ngồi thẫn thờ.
Thế là tôi đi họp.
Hôm nay, trưởng các phòng ban cảm thấy sự lạnh lùng của tổng giám đốc cao hơn mọi khi.
Tôi ngẫu nhiên chỉ vào một người và yêu cầu anh ta lên báo cáo tình hình hoạt động của bộ phận trong tháng này.
Đầu của anh ta lập tức toát ra mồ hôi lạnh, run rẩy đứng dậy báo cáo.
Khi nghe báo cáo, thực sự tôi chẳng nghe vào được từ nào, chỉ cảm thấy đầu đau nhức không ngừng.
Cơn đau làm dây thần kinh của tôi tê liệt, và dường như cả bụng tôi cũng đau theo.
Tôi cố gắng hết sức để nghe anh ta phát biểu. Nhưng có lẽ vì bị tôi gọi tên đột ngột, chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên lời nói lộn xộn, thiếu logic, diễn đạt không rõ ý tứ, báo cáo không rõ ràng.
Dạ Thị không cần những lãnh đạo gặp loạn lại biến thành thường dân thế kia.
Tôi không muốn nổi giận nên chỉ bình tĩnh nói: "Dừng! Ngày mai họp tiếp."
"Hôm nay họp thế thôi. Giải tán đi!" Tôi siết chặt góc ghế, cảm giác lòng bàn tay toát mồ hôi.
Thấy tôi vẫn ngồi đấy không lên tiếng, qua một lúc, trưởng các bộ phận đành đứng lên và lần lượt ra ngoài.
39.
Cố Trạch nhận ra sự kỳ lạ của tôi. Anh nhíu mày đi về phía tôi: "Tổng giám đốc?"
Tôi chỉ cảm thấy mắt mình mờ đi, không nhìn rõ phía trước là gì, đầu đau nhức, không nhịn được đưa tay về phía trước, cố gắng nắm lấy thứ gì đó.
Cố Trạch đưa tay ra, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Tổng giám đốc, lại đau à?"
Tôi nắm lấy tay Cố Trạch, trước mắt là một mảng mơ hồ: "Cố Trạch, đau quá."
Cố Trạch cứ để tôi nắm chặt lấy tay anh. Trên tay lập tức xuất hiện một vết hằn rất đỏ, nhưng anh vươn tay rồi bế tôi lên: "Tổng giám đốc, tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ, được không?"
Tôi nhẹ nói: "Bế cho chắc."
40.
Tôi mơ hồ biết tại sao mình lại bị bệnh.
Vì tôi đang tức giận.
41.
Đây không phải là chuyện đùa. Tức giận có thể sinh bệnh.
Huống hồ, thân thể của tôi luôn tiềm ẩn các bệnh lý.
Về phần vì sao tức giận...
Cha mẹ tôi để lại công ty và đi du lịch vòng quanh thế giới, lại còn sinh cho tôi một đứa em trai hay em gái kém tôi hơn hai mươi tuổi?
Và họ còn không có ý định nói với tôi về điều đó.
Chẳng lẽ, họ định đợi đến khi em tôi ra đời thì mới cho tôi biết hay sao?
42.
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng, đồng thời là người anh em tốt của tôi.
Hắn nhìn Cố Trạch đang lo lắng, rồi nhìn tôi đang nằm trong vòng tay của anh ấy mà cười nói: "Này, anh cũng mạnh thật đấy."
Tôi bị đặt xuống và giận dữ nói: "Đừng nói nữa và cho tôi ít thuốc đi."
"Được rồi, đại ca, để tôi xem qua nào." Trần Minh mỉm cười rồi lập tức kiểm tra. Hắn trầm ngâm: "Ừm..."
Cố Trạch cau mày: "Bác sĩ, có nghiêm trọng không?"
Trần Minh bắt gặp ánh mắt quan tâm của Cố Trạch. Ánh mắt hắn ta không ngừng nhìn tôi rồi nhìn lại Cố Trạch, im lặng một lúc rồi kết luận: "Ừ, chúc mừng cậu. Cậu có tin vui, đây là hỉ mạch."
Tôi:...
"Cút." Tôi nói một cách mất kiên nhẫn.
Trần Minh sau khi chọc ghẹo tôi xong thì lập tức nghiêm mặt nói: "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ cần đừng tức giận nữa là được. Tốt nhất đừng kìm nén, có thể làm một số hoạt động vui vẻ để giải tỏa phần nào cảm giác phiền muộn trong lòng."
Hắn ta nhấn mạnh từ "hoạt động vui vẻ" để ám chỉ một điều gì đó.
"Đây là thuốc giảm đau. Tất nhiên vẫn phải khuyên cậu là không nên uống nhiều. Vấn đề của cậu là do bị ức chế quá lâu, mấu chốt là thải ra chứ không phải ngăn lại."
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT