Ánh mặt trời buổi sớm mai mang theo tinh thần vô cùng phấn chấn, ngưng thần nhìn lại, tựa hồ có những hạt bụi li ti lấp lánh ánh vàng bay lượn một cách bất quy tắc.
Tuế Văn ngưng thần nhìn ra nơi cửa sổ.
Đặc biệt thần kỳ.
Hắn không nhìn thấy Thời Thiên Ẩm nhưng có thể cảm giác được Thời Thiên Ẩm.
Hắn tin rằng đối phương đang ngồi bên cạnh mình, ngay cả tư thế hiện giờ của đối phương là gì hắn cũng có thể đoán được.
Loại cảm giác này ——
Cũng không tệ lắm.
Tuế Văn nhịn không được khẽ mỉm cười.
Hắn dựa theo suy đoán của mình, nâng mu bàn tay lên, quả nhiên, bàn tay hắn chạm vào tay Thời Thiên Ẩm.
Nếu ánh mặt trời có thể phác họa tất cả, nó nhất định sẽ chiếu ra một cảnh tượng như vậy:
Hai bàn tay một trên một dưới nhẹ nhàng chạm vào nhau, yên tĩnh giao nhau. Bỗng nhiên, năm ngón tay bên trên thu lại, nắm lấy bàn tay phía dưới.
Hơi thở ấm áp không phân rõ là của ánh mặt trời hay là của con người.
Tuế Văn chỉ giữ tư thái giơ tay trong vài giây, sau đó thu lại.
Hắn không quên bản thân đang ở trong phòng làm bài thi, cũng không quên đề thi lần này còn rất khó.
Hắn thu lại tinh thần bị phân tán, một lần nữa đọc đề, cố gắng giải đề.
Nói cũng kì lạ, bị Thời Thiên Ẩm gián đoạn, ý nghĩ rối loạn thành một cục lúc ban đầu giống như tìm được lối ra, trở nên không còn rối rắm như trước nữa.
Hắn giải xong hai câu trước đó không giải được một cách thuận lợi, sau đó lại tiếp tục hừng hực khí thế giải những đề tiếp theo, mãi đến khi âm thanh rên rỉ bất kham tràn ra khỏi cổ họng, Tuế Văn mới bừng tỉnh phát hiện mình đã làm xong hết cả bài thi.
Hắn kiểm tra lại bài làm của mình.
Phần điền vào chỗ trống và câu hỏi lựa chọn đều tính được đáp án, phần lớn đều chắc chắn, chỉ có một câu không quá xác định, còn những phần tự luận có một câu không chắc chắn, một câu không biết làm thế nào.
Nếu nghiêm khắc mà chấm điểm thì tốt hơn so với dự tính ban đầu rất nhiều.
Tuế Văn thấy hài lòng.
Còn lại một khoảng thời gian ngắn cuối cùng, hắn không đặt sự chú ý của mình vào bài thi mà chuyển đến trên người Thời Thiên Ẩm đang ngồi bên cạnh.
Chung quanh vẫn không tiếng động, không bóng dáng.
Nhưng Tuế Văn biết Thời Thiên Ẩm vẫn đang ở bên cạnh mình.
Hắn lấy giấy nháp trên bàn, viết xuống ba chữ rồng bay phượng múa vào mặt trái:
Thời Thiên Ẩm.
Sau đó, hắn thấy mu bàn tay mình được chạm nhẹ.
Hắn bình tĩnh không nhúc nhích.
Vì thế cái tay kia cầm lấy tay hắn, viết xuống dưới ba chữ Thời Thiên Ẩm:
Tuế Văn.
Viết xong, Thời Thiên Ẩm thấy rất hài lòng.
Vì thế, hắn lại thay đổi ánh mắt, chuyển từ bàn tay lên bài thi.
Hắn dùng bút chống cằm, viết viết tính tính.
Thời tiết vừa lúc.
Ánh mặt trời dừng trên trang giấy trắng, phác họa một quầng sáng hình người.
Sắc trời xanh thẳm, gió lạnh mây trắng...
*
Hai tiếng làm bài thi chớp mắt trôi qua.
Việc này cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ đi vào trong tỉnh thành của Tuế Văn đã hoàn thành, tiếp theo có thể làm theo kế hoạch, cùng Thời Thiên Ẩm đi du lịch.
Nhưng trước khi đi du lịch, hắn vẫn đưa Thời Thiên Ẩm đến chào hỏi giáo viên dẫn đoàn, cho dù trước đó đã báo qua rồi nhưng ít nhất cũng phải lên tiếng sau khi xong.
Nhìn thấy giáo viên dẫn đoàn, trong lòng Tuế Văn có hơi lo.
Nếu như hắn nhớ không lầm thì vị giáo viên dẫn đoàn này trước đó đã thấy hắn túng dục quá độ, bộ dạng uể oải...
Nhưng dường như giáo viên dẫn đoàn đã quên hình ảnh trước đó, chỉ hỏi thăm theo như thông thường làm bài thế nào, sau đó đặt ánh mắt lên Thời Thiên Ẩm.
Tuế Văn chủ động giải thích: "Đây là em họ của em vừa từ nước ngoài về, cũng quen biết bạn của em."
Giáo viên dẫn đoàn không hỏi thêm: "Chú ý an toàn."
Tuế Văn: "Em biết rồi."
Giáo viên dẫn đoàn: "Nếu như không có được thứ hạng mong muốn, tôi sẽ chào hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp cậu, để cô ấy nhìn chằm chằm vào việc học hành hàng ngày của cậu."
Tuế Văn: "......"
Còn nói đối phương đã quên, rõ ràng là chờ đến lúc này mới nói.
Hắn thở dài một hơi: "Cô à, cô nghiêm khắc quá. Em thấy lần thi này làm bài vẫn được."
Giáo viên dẫn đoàn: "Ha ha."
Sau một nụ cười mỉm đầy thâm ý, hai bên tách ra.
Giáo viên dẫn đoàn mang theo các bạn học sinh khác quay về, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm ở lại ăn trưa rồi gọi xe đi lên trên núi.
Lần du lịch này Tuế Văn đã sớm lên kế hoạch.
Sau khi cuộc thi kết thúc, bọn họ sẽ lên Phúc Sơn trước, đi cáp treo, lên núi ngắm mặt trời mọc; sau đó xuống núi, ngồi tàu thủy trở lại thành phố, còn có một buổi tối để nghỉ ngơi.
Một chuyến du lịch như thế có thể đi tàu cao tốc và tàu thủy, trên cơ bản cũng chỉ có hai loại phương tiện này là chính, còn máy bay... Chờ cơ hội khác đi, Tuế Văn cảm thấy Thời Thiên Ẩm không thích phương tiện giao thông này.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch.
2h chiều, hai người bước lên cáp treo.
Thùng xe vuông vức có thể chứa được 4 người, ngoài mái và đáy là tấm thép lớn ra, xung quanh đều là kính trong suốt, có thể nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Trời xanh như một bức họa cuộn tròn, lộ ra thân hình thâm thúy mĩ lệ, càng đến gần lại càng thấy sự xinh đẹp không thể miêu tả.
Cây cối xanh um tươi tốt nằm trong tầm mắt, trải dài dưới chân, giống như một con sông xanh biếc lặng yên uốn lượn về nơi xa.
Tuế Văn đứng trong xe, nhìn trái nhìn phải, tìm về cảm giác ở trên vòng quay mặt trời trong công viên giải trí. Hắn cười nói: "Cảm giác lúc này hẳn là..."
Thời Thiên Ẩm: "Hẳn là gì?"
Tuế Văn: "Là rất tốt đẹp."
Lúc nói những lời này, ánh mắt Tuế Văn không dừng ở Thời Thiên Ẩm mà là bên ngoài cáp treo.
Hắn đang cân nhắc cùng ấp ủ.
Trước đó Thời Thiên Ẩm đã chính thức nói với hắn, tuy rằng hắn ỡm ờ đáp ứng nhưng dù sao cũng thiếu một câu trả lời chính thức, lên núi là một lựa chọn tốt, nơi nơi chốn chốn đều là cơ hội.
Nếu như hiện giờ mình đồng ý với Thời Thiên Ẩm, sau này chính thức trở thành người yêu, hẳn là càng thân mật hơn so với bình thường, cảm giác thật sự rất tốt đẹp.
Nhưng nếu dựa theo kế hoạch của mình, đợi đến khi mặt trời lên lại nói những lời này, cũng rất tốt đẹp, nếu như còn nhìn thấy ánh sáng như kim quang của đức Phật, lại càng tốt...
Tuế Văn hơi khó xử. Sau khi cân nhắc, hắn xoay người hạ quyết tâm.
Sự việc nhanh còn hơn chậm.
Nếu như mình đã muốn nói với Thời Thiên Ẩm, vậy nên nói với em ấy trong thời gian ngắn nhất.
Để đảm bảo chim nấu chín rồi không bay đi nữa, sau đó sẽ nghĩ đến những chuyện lãng mạn sau cũng được.
Hắn quay đầu, đang muốn lên tiếng lại thấy một bàn tay chạm lên gương mặt mình, ấn mặt mình lên cửa kính, khiến cho toàn bộ thùng xe cũng lay động theo.
Tuế Văn sửng sốt: "Làm sao vậy?"
Thời Thiên Ẩm ghé sát vào Tuế Văn.
Cậu thấp hơn Tuế Văn một ít nên không phải là rũ mắt nhìn xuống mà là ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, nói là ghé vào nhưng lại càng giống nhào vào trong ngực hơn.
Cậu lên tiếng, giọng nói hơi thấp, hơi thở lao thẳng đến mặt Tuế Văn: "Tuế Văn, chúng ta có phải nên làm một vài chuyện vui vẻ không?"
Tuế Văn cảnh giác nhìn di động của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm nói: "Không cần nhìn, ngày hôm qua ngươi đã dạy ta cách làm thế nào".
Tuế Văn: "Cái này...... Tôi......"
Không đợi hắn nghĩ lại xem có phải mình đã dạy hư Thời Thiên Ẩm rồi không, Thời Thiên Ẩm đã dựa vào càng ngày càng gần.
Bọn họ sẽ lập tức chạm vào nhau.
Hắn vừa chờ mong lại vừa bối rối.
Lúc này, cáp treo bỗng nhiên xóc nảy.
Trong chớp mắt, tiếng trập vang lên.
"Tạch tạch."
Tuế Văn hơi đẩy Thời Thiên Ẩm ra, nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này mới nhận ra cáp treo đã dừng lại ở điểm giữa từ lúc nào, cửa xe mở ra, camera lập lòe, phía dưới là một biển hiệu quảng cáo rất lớn:
"Ảnh chụp tự động, 10 đồng/tấm."
Phía trên dòng chữ còn có mũi tên chỉ thẳng đến nơi điều khiển cáp treo.
Trong khu công tác, nhân viên công tác đang cúi đầu nhìn máy tính, chợt quay đầu nhìn về phía Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, mặt đầy cổ quái: "Các cậu... Muốn mua ảnh chụp không?"
Tuế Văn: "Mua mua mua!"
Nói đùa à, có thể không mua chắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT