Tiếng xe cứu thương vọng từ xa lại.

Trong vòng 3' kể từ lúc Tuế Văn gọi điện thoại, xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường.

Cho dù đang khẩn trương quan sát sinh mệnh của Đường Lan Lan Tuế Văn cũng bị hiệu suất siêu cao của bệnh viện làm cho sửng sốt.

Tất nhiên, nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp đến càng sớm càng tốt, sau khi thấy xe cứu thương gần ngay đó rồi, Tuế Văn không do dự bế Đường Lan Lan từ mặt đất lên, chạy một mạch về phía xe cứu thương.

Tuế Văn đi rồi, sách cũ được Tuế Văn sắp xếp giám thị ở đây tất nhiên cũng bám theo.

Trong phòng CLB lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhưng yên tĩnh như vậy cũng không kéo dài.

Rất nhanh, từ trong một góc phòng, quang cầu ở bóng tối bay đến gần cửa sổ, xuất hiện trước gương, chiếu sáng mặt gương, cũng chiếu sáng từng giọt máu tươi tựa như nước mắt bắn trên mặt kính.

Đó là máu của Đường Lan Lan.

Cùng lúc quang cầu sáng lên, trong gương đã trung thực phản chiếu vật trước mắt.

Chỉ thấy bên trong mặt kính, bóng quang cầu dần tối đi, cũng dần dần không còn dạng hình tròn nữa mà biến thành một bóng đen hình người đáng sợ.

Nếu như Tuế Văn vẫn còn ở đây, hắn nhất định có thể nhận ra bóng người đen nhánh xuất hiện trong gương lúc này giống hệt với bóng người khi trước hắn đứng trước gương nhìn thấy...

Ngay sau đó, căn phòng bỗng nhiên xảy ra biến hóa.

Quang cầu bắt đầu xoay tròn, từng sợi sương đen bị hút vào bên trong cơ thể của nó.

Trên bề mặt sáng của quang cầu bắt đầu xuất hiện từng đường hoa văn màu đen, đến khi sương đen trên gương bị hút đi gần hết rồi, quang cầu lại giống như một giọt huyền phù giữa dòng nước đen đặc.

Dòng nước đen đặc này lại di chuyển về phía trước, biến thành một tấm màn mỏng màu đen bao vây gương lại, sau vài giây, màn đen hoàn toàn thâm nhập vào trong gương, một mặt gương hoàn toàn mới đã xuất hiện trong góc phòng.

Gương lẳng lặng đứng trong góc phòng, bỗng nhiên, trong gương lóe lên ánh sáng, trong gương xuất hiện Đường Lan Lan, Ngô Thành, Đỗ Hồng... và cả Tuế Văn.

***

Tuế Văn chạy một đường xuống dưới, vừa lúc thấy xe cứu thương mở cửa ra.

Hắn ôm Đường Lan Lan chạy đến trước xe cứu thương, cửa xe mở ra, bác sĩ và y tá vừa thấy loại tình huống này lập tức đã cho Đường Lan Lan lên xe cứu thương, lại thuận tay lôi cả Tuế Văn lên xe – để liên lạc với người nhà bệnh nhân xử lý những thủ tục cơ bản.

Vừa lên xe, nhìn qua tình huống trong xe, Tuế Văn đã hiểu rõ vì sao cái xe cứu thương này lại đến nhanh như thế, hắn nhìn thấy trên một giường bệnh khác có một bệnh nhân có cánh tay áo và ống quần bị cắt ra.

Ngoại hình của bệnh nhân này trông vô cùng đáng sợ, làn da lộ ra ngoài có vô số những bọc mủ, những bọc mủ này trải rộng toàn bộ cơ thể và gương mặt gã, thậm chí trên mí mắt cũng rất nhiều, khiến cho mí mắt của hắn sưng lên, cơ bản không mở nổi mắt.

Tuế Văn không nhận ra người này nhưng hắn vẫn có thể đoán được đây là người nam giới mà sách cũ nói cho hắn.

Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc.

Hắn biết nguyên lý đằng sau cái gương kia.

Nhưng uy lực của nó lại nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nếu như nói Ngô Thành bị thương là do chủ động công kích gương cho nên mới bị nó phản kích thì hai bạn học buổi tối nay lại là nguyên nhân gì?

Bọn họ cũng không làm ra bất kì hành vi công kích nào, vậy mà một người mọc đầy mủ, một người suýt nữa tự sát chết.

Có lẽ mình nên xử lý cái gương này trước.

Tuế Văn cảm thấy bất an, cũng không rõ sự bất an này vì sao lại có.

Có điều cũng không vội chút thời gian này, đầu tiên phải đưa hai bạn học này đến bệnh viện đã.

Tuế Văn âm thầm nghĩ.

Nhân viên y tế vẫn đang bận rộn, cửa xe cứu thương vốn dĩ mở rộng, sau khi tiếp nhận hai bệnh nhân đã có cảm giác quá tải.

Tuế Văn không tiến lên phía trước giúp đỡ.

Hắn dần lui về phía sau, đến khi gần đến góc lại bỗng dừng lại, duỗi tay về phía sau, tóm được một cánh tay người khác không nhìn thấy.

Tuy rằng tình huống trước mắt khiến người ta đau đầu, nhưng đến khi trong tay có thứ quen thuộc vẫn khiến người sung sướng.

Khóe miệng khẽ giương, viết lên da đối phương hai chữ.

Có cậu.

... biết là cậu sẽ ở đây.

Thời Thiên Ẩm đang ẩn thân không có lời nào để nói nhìn thoáng qua Tuế Văn, trả lời lại hai chữ.

Khế ước.

... làn da tiếp xúc. Dưới tác dụng của khế ước, chúng ta có thể cảm giác được lẫn nhau.

Tuế Văn khẽ nghiêng đầu, hướng về Thời Thiên Ẩm nở một nụ cười khiêm tốn, ngồi xuống một vị trí bên ngoài, lại dành ra một chỗ dựa.

Tạm dừng một hai giây.

Rất nhanh, Tuế Văn cảm thấy bên cạnh có hơi ấm, Thời Thiên Ẩm ngồi xuống bên cạnh mình.

Hai người sóng vai ngồi, phía trước, lời của bác sĩ và y tá truyền đến lỗ tai Tuế Văn.

"Mất máu quá nhiều, liên lạc với bệnh viện chuẩn bị truyền máu."

"Cô bé này xuống tay tàn nhẫn quá, gân cũng bị thương rồi."

"Tính mạng tạm thời không nguy hiểm..."

Sau mấy câu này, bác sĩ và y tá đại khái đã xử lý xong vấn đề của Đường Lan Lan, cùng đi về phía Tuế Văn đang ngồi, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Nhân viên y tế có 3 người, hai người y tá đi về phía bên trái của Tuế Văn, ở đó rộng hơn, chỉ còn một bác sĩ đi vế phía bên phải Tuế Văn, nơi đó còn một vị trí trống...

Tuế Văn kịp thời dịch vào bên trong, cùng Thời Thiên Ẩm kề sát vào nhau.

Bác sĩ: "......"

Tuế Văn: "......"

Bác sĩ: "Có thể dịch vào không?"

Tuế Văn suy nghĩ một lát, sau đó lại dịch thêm vào trong, dựa vào ngực Thời Thiên Ẩm.

Bác sĩ: "Có thể dịch thêm vào không?"

Vì thế Tuế Văn lại dịch thêm vào bên trong, với khoảng cách này, Thời Thiên Ẩm không thể ngồi được, cậu gần như không thể nhẫn nại nữa, dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay của Tuế Văn:

Mở cửa sổ.

Tuế Văn lập tức hiểu ý của Thời Thiên Ẩm.

Hắn hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi có thể mở cửa sổ cho gió thổi vào không?"

Bác sĩ: "Có thể."

Vì vậy Tuế Văn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Nhưng cùng lúc hắn đứng lên thì Thời Thiên Ẩm cũng đứng dậy theo, vị trí nhỏ hẹp, hai người vướng vào nhau, vừa đứng dậy Tuế Văn đã lại ngồi xuống.

Trong lúc vội vàng, Tuế Văn duỗi tay kéo lấy cánh tay của Thời Thiên Ẩm theo bản năng.

Trong không gian nhỏ hẹp, không tính Tuế Văn, tất cả đều là con người.

Để tránh người khác phát hiện ra, Thời Thiên Ẩm bất đắc dĩ phải dựa vào trong lòng Tuế Văn, để đối phương bỏ tay xuống.

Tuế Văn: "A ——"

Bác sĩ nhìn Tuế Văn bằng ánh mắt lạ lùng: "Cậu làm sao vậy?"

Tuế Văn thừa nhận trọng lượng của một người khác, đối phương đang ngồi trong lòng mình, tóc dài buông xuống giống như rắn chui vào trong cổ áo mình, mặt hắn không đổi sắc, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Không có gì."

Bác sĩ nghi ngờ nhìn Tuế Văn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tuế Văn.

Tuế Văn không đổi sắc mặt hơi đỡ lấy eo Thời Thiên Ẩm, để cho cậu đứng lên trước, sau đó mình mới đứng lên.

Vừa đứng dậy, Tuế Văn đã cảm thấy bên cạnh không còn ai, biết rằng cậu đã rời khỏi nơi này.

Nhưng không gian trong xe chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy toàn bộ, ở một nơi nhỏ hẹp như thế này, tuy rằng không chạm được vào người nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương quẩn quanh bên người như có như không.

Giống như đang chơi trốn tìm...

Tuế Văn yên lặng nhắc mãi một câu này trong lòng, sau đó chậm chạp dịch đến trước cửa sổ, mở cửa xe ra.

Bên ngoài xe, bóng đêm u mị, kiến trúc màu trắng mờ mờ ảo ảo, đã đến bệnh viện rồi!

***

Trong phòng cấp cứu, ai ai cũng bận rộn.

Âm thanh ong ong ầm ĩ từ bốn phương tám hướng giống như đàn ong đang bay vang lên trong phòng cấp cứu khép kín.

Đỗ Hồng nằm trên giường bệnh bị cắm hai cây kim, sau đó không còn nhân viên y tế nào chú ý đến gã nữa.

Gã nằm trên giường bệnh, nghe thấy âm thanh giường bệnh di chuyển đến đến đi đi, gã cảm nhận được mình bị đẩy đi... Người cùng vào bệnh viện với gã hình như đã đi rồi, bác sĩ bảo vết thương bên ngoài của cô ấy đã được xử lý tốt gì gì đó; tiếp theo lại là một người nữa, vận khí của người này hình như không được tốt, bác sĩ chỉ nhìn hai cái đã nói chết rồi, không cứu được.

Chết rồi, không cứu được...

Bên cạnh mình là một xác chết?

Đỗ Hồng giật mình, rùng mình một cái, khẽ gọi ra tiếng.

Một vị y tá đến hỏi gã: "Chỗ mủ sưng tấy trên da của cậu lặn rất nhanh, hiện giờ cậu cảm thấy thế nào? Khá hơn nhiều phải không. Đợi lát nữa sẽ đưa cậu sang khoa da liễu nghỉ ngơi, nếu không còn có vấn đề gì khác, rất nhanh thôi là cậu có thể ra viện."

Đỗ Hồng chỉ cảm thấy da mình giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, cũng giống như bị sâu gặm cắn, vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu.

Giọng nói của y tá cũng mang đến cho gã an ủi phần nào.

Tiếng kêu của gã trở thành tiếng nói chuyện, gã nói với y tá: "Hiện giờ bộ dạng của tôi thế nào... Có gương không... Tôi muốn xem xem tôi đang bị làm sao?"

Y tá: "Cậu đợi một lát."

Cô tìm được một chiếc gương nhỏ ở bên cạnh, đưa cho Đỗ Hồng.

Mặt gương sáng ngời chiếu ra mặt Đỗ Hồng.

Gã nhìn mặt mình trước, những mụn mủ sưng phù trên mặt đúng là đã lặn nhiều rồi, chỉ còn lại từng khối đỏ, nhìn qua rất giống bị dị ứng.

Thoát khỏi nguy hiểm rồi, đầu gã lại có thể suy nghĩ.

Chẳng lẽ bên cạnh gương còn có thứ gì đó không sạch sẽ...

Đỗ Hồng thầm nghĩ, khi ngó trái ngó phải trong gương gã cũng không chú ý, chiếc gương trên tay gã hiện giờ chợt lóe.

Sau khi mặt gương chợt lóe, ánh sáng chung quanh thoáng chốc biến đổi, Đỗ Hồng đang soi gương chỉ thấy tầm nhìn tối sầm lại.

Gã mờ mịt ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà, hỏi bác sĩ và y tá xung quanh: "Có phải đèn vừa bị tắt không?"

Nhưng lúc này, không ai trả lời gã cả.

Mỗi người đều lo việc của mình.

Có một bác sĩ bỗng nhiên bật khóc, buông dụng cụ chữa bệnh trong tay xuống, ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu: "Mỗi ngày đều thức đêm, mỗi ngày đều tăng ca, luôn trong trạng thái thiếu ngủ để khám bệnh, phẫu thuật, mãi cũng không khám xong hết cho các bệnh nhân, không hết người cần phải phẫu thuật! Vì công việc này, tôi đã đổi 3 người bạn gái rồi, mỗi ngày trôi qua tôi đều cảm thấy ngày mai mình sẽ chết."

Bác sĩ vừa khóc, y tá cũng không làm việc nữa.

Y tá nhẹ nhàng bước đến gần bác sĩ, ôm lấy bác sĩ từ phía sau lưng, dịu dàng nói: "Người khác không thích bác sĩ cũng không sao, tôi thích bác sĩ..."

Đỗ Hồng: "???"

Gã nằm trên giường bệnh trợn mắt há mồm nhìn tất cả những gì đang diễn ra.

Gã nhìn trái lại nhìn phải một lúc, ánh mắt dừng trên bệnh nhân đối diện với mình vẫn còn đang không thở nổi vừa được đưa vào cấp cứu, đó là một người phụ nữ trung tuổi.

Người phụ nữ trung tuổi này vừa mới được đưa đến cấp cứu, trước khi khóc lóc kể lể, bác sĩ đã rạch một đường ở yết hầu, chuẩn bị đưa khí quản vào để hỗ trợ hô hấp.

Hiện giờ, da trên yết hầu đã được cắt ra rồi, khí quản đặt ở một bên lại vẫn chưa được nhét vào, người phụ nữ trung niên kia đang giãy giụa...

Đỗ Hồng: "Người bệnh bên cạnh còn chưa được..."

Không ai để ý đến gã.

Bác sĩ vẫn đang khóc, y tá vẫn đang dịu dàng an ủi.

Người bệnh trên giường giãy giụa, dần dần không còn sức giãy giụa nữa, không hề cử động.

Đỗ Hồng lắp bắp: "Người bệnh...... Các người......"

***

Trong phòng bệnh, cho dù có đóng cửa thì vẫn có vô số tiếng ồn ào cuồn cuộn chảy vào không dứt, từ ngoài cửa sổ, vô số âm thanh không thể tưởng tượng được từ đủ loại người tràn vào bên trong phòng.

Ngô Thành cảm thấy rất phiền lòng.

Gã biết những âm thanh đó đến từ đâu.

Ở ngay bên ngoài hành lang cạnh phòng bệnh của gã.

Từng lượt giường bệnh được chuyển đến nơi này, một đám người bệnh và người nhà bệnh nhân ở ngoài hành lang.

Mùi hôi ngập trời.

Ngô Thành thất thần chơi thêm hai ván game, bỏ di động xuống, đi đến một góc phòng.

Trong góc phòng này có một chiếc gương treo trên tường.

Hắn soi mình trong gương, sửa sang lại tóc, chỉnh lại quần áo, vừa mới chỉnh được một nửa, mặt gương chợt lóe, Ngô Thành nhìn không rõ lắm.

Lúc này, tiếng mở cửa trùng hợp vang lên.

Lực chú ý của Ngô Thành bị dời đi, gã vừa quay đầu đã thấy y tá chăm sóc mình.

Gã không hề để ý, nói với y tá: "... Không cần ở đây với tôi đâu, hôm nay tôi cảm thấy rất tốt, nơi này cũng không có việc gì làm, anh có thể ra ngoài."

Gã nói, lại ấn lên bụng mình.

Vết thương đến bất thường, tốt cũng bất thường.

Buổi sáng còn đau đến mức không thể thở được, hiện giờ hoạt động đơn giản đã không còn vấn đề gì, điều này làm cho gã nảy sinh một vài ý nghĩ.

Có lẽ hiệu lực của gương cũng không kéo dài.

Hơn nữa, hai người sáng nay đến đây hỏi chuyện cái gương, sau đó cũng không có việc gì, có thể thấy gương cũng không phải thứ gì không thể phá giải...

Sau khi Ngô Thành nói xong, y tá vào phòng cũng không gấp gáp rời đi. Ngược lại, hắn lên tiếng: "Bạn học nhỏ, tôi chăm sóc cho cậu rất nghiêm túc đúng không."

Ngô Thành khách khí nói: "Làm phiền anh rồi."

Y tá đến gần Ngô Thành: "Cho nên có phải cậu nên có vài thành ý với tôi không?"

Ngô Thành kinh ngạc: "Anh có ý gì?"

Y tá đến gần Ngô Thành, đứng cách gã 3 bước, hắn không che giấu gương mặt tham lam của mình, nói to: "Ý của tôi là cậu nên cho tôi tiền, rất nhiều tiền, nếu không có tiền, ai nguyện ý đi hầu hạ các người!"

Không kịp đề phòng, Ngô Thành đã bị người tóm lấy.

Bàn tay của đối phương sờ soạng, lục soát các túi của gã.

Ngô Thành vừa sợ vừa giận: "Anh điên rồi."

Gã cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của y tá, âm thanh va chạm giằng co bắt đầu vang lên liên tiếp.

Trong lúc giằng co, Ngô Thành liên tục nhìn về phía cửa.

Gã đang mong những người nhà bệnh nhân đang chờ ở bên ngoài hoặc y tá đi kiểm tra đi qua đây có thể nghe thấy âm thanh sẽ đến giúp gã lôi kẻ điên này đi.

Nhưng cho dù gã có kêu gào hay phát ra động tĩnh lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không có ai chạm đến cánh cửa phòng mỏng manh này, chỉ có đủ loại âm thanh ầm ĩ không ngừng vang lên, truyền vào bên trong qua cửa sổ...

***

Đến bệnh viện rồi, Tuế Văn một bên giúp Đường Lan Lan làm thủ tục, một bên gọi điện thoại cho thầy giáo trong trường.

Trằn trọc vài lần như vậy, cuối cùng hắn cũng liên lạc được với người nhà của Đường Lan Lan.

Người nhà của cô tất nhiên không hề có chuẩn bị gì cho tình huống này, trong điện thoại, giọng nói gấp gáp đến mức biến đổi, vô cùng cảm ơn Tuế Văn đã cứu con gái mình, cũng nhờ Tuế Văn ở lại bệnh viện khoảng 30', chờ bọn họ đến gặp mặt để cảm ơn và nói qua tình huống.

Tuế Văn không có hứng thú gì đối với việc gặp mặt cảm ơn, nhưng hắn có thể hiểu được đối phương muốn gặp mặt để hỏi rõ về tình huống lúc đó.

Hắn đồng ý với đối phương, quay lại bên cạnh Thời Thiên Ẩm, thấy đối phương đang cúi đầu chơi Anipop.

Từ lần xem kịch nói tải cho Thời Thiên Ẩm Anipop, Thời Thiên Ẩm đã biến từ việc dùng thời gian học Tiếng Anh thành chơi trò chơi, hơn nữa đã bắt đầu tiến hóa đến trình độ tăng đến cấp vàng trong trò chơi.

Sức hấp dẫn của trò chơi quả nhiên lớn hơn việc học tập.

Tuế Văn cảm khái, sau đó lại bỗng nhiên cảm thấy mình hơi xấu xa, cứ như vậy đã bóp chết một chú chim học bá...

Hắn ngồi xuống, đang muốn nói chuyện thì lại phát hiện hai tay mình đỏ đỏ đen đen, một nửa là bụi đất, một nửa là máu tươi.

Lời đến bên miệng rồi lại lập tức thay đổi, hắn nói với Thời Thiên Ẩm: "Tôi đi toilet rửa tay, cậu ngồi đây đợi một lát, chờ người nhà của Đường Lan Lan đến."

Thời Thiên Ẩm không ngẩng đầu: "Ừm."

Vì vậy Tuế Văn đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Lúc hắn đi vào, trong nhà vệ sinh không có ai, đèn trước gương lóe lóe giống như có chỗ tiếp xúc điện không tốt.

Tuế Văn tránh khỏi bóng đèn đang nhấp nháy, cẩn thận rửa tay trước bồn rửa tay, trong lúc cúi đầu hắn cũng không để ý đến cái gương phía trước mình khẽ lóe lên, ánh sáng chung quanh cũng khẽ xảy ra biến hóa kì diệu...

Dưới vòi nước là tiếng nước chảy.

Tuế Văn đứng trước bồn rửa tay rửa sạch tay, cuối cùng cũng rửa đi toàn bộ dấu vết, nhìn qua cũng đã sạch.

Hắn vẫy vẫy tay, tắt vòi nước, đi ra bên ngoài, rất nhanh đã đi qua hành lang, quay lại vị trí cũ.

Nhưng hắn không nhìn thấy Thời Thiên Ẩm vẫn chơi game ở chỗ này.

Có lẽ là cậu ấy đi ra ngoài một lúc.

Tuế Văn cũng không để ý.

Hắn quyết định ngồi tại chỗ, từ từ đợi Thời Thiên Ẩm và cha mẹ Đường Lan Lan.

Nhưng đúng vào lúc này, một người đàn ông vạm vỡ với gương mặt vặn vẹo đi qua đại sảnh, đi thẳng vào hành lang, đi đến gian phòng trước mặt Tuế Văn, sau đó rút một con dao ra, đâm vào bác sĩ đang khám bệnh: "Mày đã hại chết người nhà của tao, hại chết con tao, mày đáng chết, mày đáng chết..."

Từng nhát từng nhát.

Bác sĩ trong phòng khám kêu lên hai tiếng thảm thiết, sau đó ngã trên mặt đất.

Những người chung quanh đang làm gì thì vẫn tiếp tục làm đấy, không có người chạy trốn, không có người ngăn cản, ngay cả người đang khám bệnh cũng giống như không nhìn thấy sự việc kinh khủng đang diễn ra, chỉ ngồi một chỗ với gương mặt sầu khổ.

Chỉ có một dòng máu tươi uốn lượn chảy từ người vừa ngã xuống, chảy một đường đến chân của Tuế Văn.

Khoan đã.

Đây là chuyện gì?

Tuế Văn vốn dĩ đang muốn xông lên chợt dừng bước, da đầu tê rần...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play