Biểu hiện của Hoắc Dục Tiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Trình Miên, những lời giải thích cậu định nói với hắn lúc này đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cậu hơi ngơ ngác trong chốc lát, ngay cả giọng nói cũng có vẻ ngờ nghệch.
Thẩm Trình Miên không thể tin nổi, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Lâu là khi nào?"
Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, "Lúc cậu vừa tỉnh lại ở bệnh viện tôi đã thấy có gì đó không bình thường, ánh mắt cậu nhìn tôi lúc đó rất xa lạ."
Thẩm Trình Miên sợ ngây người, cậu không ngờ mình lại lộ đuôi sớm như thế.
"Lúc đó chỉ hơi nghi ngờ thôi," Hoắc Dục Tiêu giải thích với cậu, "Sau đó tôi cố tình để mắt đến cậu, rồi từ từ xác nhận cậu không phải người lúc trước nữa. Còn nhớ lần cậu uống say trong tiệc sinh nhật của Lưu Tề Huy không?"
Thẩm Trình Miên mở to hai mắt, "Hôm đó tôi đã nói gì à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Quả nhiên là rượu vào lời ra, Thẩm Trình Miên cảm thấy mình thật sự rất may mắn, "May mà người ở cạnh tôi lúc đó là cậu."
Hoắc Dục Tiêu nghe cậu nói vậy thì tâm trạng rất vui, hắn an ủi cậu: "Đừng lo, tôi phát hiện ra chuyện này là vì mấy ngày đầu tiên cậu vẫn chưa quen thôi, biểu hiện sau này của cậu rất tốt."
Muốn được Hoắc Dục Tiêu khen ngợi không phải chuyện dễ dàng, những lời này đã khiến Thẩm Trình Miên yên tâm. Cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong bệnh viện, đúng là lúc đó cậu vẫn chưa vào trạng thái nên đã vô thức quan sát Hoắc Dục Tiêu khá nhiều lần. Khi ấy cậu đã chợt nảy ra một ý nghĩ, Hoắc Dục Tiêu bằng xương bằng thịt mà cậu đang nhìn thấy trước mắt rất giống với hình tượng Hoắc Dục Tiêu được miêu tả trong nguyên tác.
Thẩm Trình Miên bình tĩnh lại, mỉm cười tựa đầu vào vai Hoắc Dục Tiêu, "Thảo nào hôm qua cậu bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều quá."
Hóa ra Hoắc Dục Tiêu đã biết từ lâu rồi, thế mà cậu cứ lo lắng Hoắc Dục Tiêu nghe xong sẽ không chấp nhận được.
Hoắc Dục Tiêu rất thích Thẩm Trình Miên tựa vào hắn như thế, hắn dùng ngón tay vuốt ve phần tóc sau gáy cậu: "Cậu nên tin tưởng tôi hơn một chút."
"Biết rồi." Thẩm Trình Miên cười cười, nghĩ thầm không hổ là Hoắc Dục Tiêu, người đàn ông đáng tin cậy nhất trên đời.
Hoắc Dục Tiêu nhìn hộp nhạc bên kia, "Tôi nhập đúng mật mã thứ hai rồi phải không?"
"Đúng vậy." Thẩm Trình Miên gật đầu. Cậu quay bánh răng thứ hai, biển báo bên cạnh đường ray lập tức lật lại, để lộ ra một câu nói ở mặt bên kia – "Chúng ta làm quen lại lần nữa nhé."
Thẩm Trình Miên hơi ngượng ngùng, "Tôi định nói với cậu chuyện này, không ngờ cậu lại biết từ lâu rồi."
Hoắc Dục Tiêu nắm lấy tay cậu, "Tôi muốn biết về con người thật của cậu."
Thẩm Trình Miên cũng nắm tay Hoắc Dục Tiêu. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu cười hỏi: "Cậu muốn biết chuyện gì?"
Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút, "Thật ra tôi với Thẩm Trình Miên rất có duyên, ngoại hình giống nhau, tên cũng là Thẩm Trình Miên, tôi lớn thế này rồi mà chưa gặp người nào trùng tên với mình bao giờ..."
Nói đến đây, Thẩm Trình Miên đột nhiên liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, cậu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định kể cho hắn nghe mọi chuyện.
"Lúc đó tôi đọc một cuốn tiểu thuyết..."
Trong mắt cậu hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng Hoắc Dục Tiêu đã đoán được chuyện này từ lâu, hắn nắm chặt tay cậu, như thể đang động viên: "Cuốn tiểu thuyết đó có nhắc đến tôi?"
Thẩm Trình Miên mở to hai mắt, "Lúc tôi uống say cũng nói ra cái này luôn hả?"
"Tôi đoán được." Hoắc Dục Tiêu nở nụ cười.
Thẩm Trình Miên lại thở dài, "May mà là cậu."
Vì Hoắc Dục Tiêu đã đoán được chuyện này từ trước nên cậu cũng không ngần ngại nói cho hắn biết thế giới này là một cuốn sách. Dựa vào sự hiểu biết của cậu về Hoắc Dục Tiêu, chắc là Hoắc Dục Tiêu cũng chẳng quan tâm chuyện này mấy đâu, nhìn biểu cảm của hắn là rõ, thế giới này có phải tiểu thuyết hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Thẩm Trình Miên nói tiếp: "Em họ gửi cuốn tiểu thuyết kia cho tôi, nó nói trong đó có người trùng tên với tôi, thế nên tôi mới quyết định mở ra đọc. Khi tôi đọc xong hết thì đi ngủ, vừa thức dậy đã nằm bẹp trong vụ cháy kia rồi, lúc đó tôi còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, đến khi cậu tới cứu tôi rồi đưa đến bệnh viện thì tôi mới nhận ra mình đã xuyên vào Thẩm Trình Miên trong tiểu thuyết."
Thẩm Trình Miên tiện thể dựa vào trong ngực hắn, nhưng cậu không hiểu tại sao hắn lại phải xin lỗi, "Chuyện phóng hỏa là do An Tử Mục sai Dương Thiên làm, không liên quan gì đến cậu."
Mặc dù An Tử Mục ra tay với nguyên chủ là vì ham muốn chiếm hữu Hoắc Dục Tiêu, nhưng theo cậu thì chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, rõ ràng cả Hoắc Dục Tiêu lẫn nguyên chủ đều bị tai bay vạ gió đấy chứ. Ai mà biết An Tử Mục là một thằng điên đâu.
"Bởi vì..." Hoắc Dục Tiêu cọ nhẹ lên tóc cậu, "Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra."
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, "Là sao?'
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, thản nhiên nói: "Tôi từng trải qua chuyện này rồi."
Mất nửa giây Thẩm Trình Miên mới hiểu được hắn vừa nói gì, bàn tay đang nắm lấy tay Hoắc Dục Tiêu đột nhiên siết chặt, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ không được tốt lắm. Một giây sau, lời nói của Hoắc Dục Tiêu đã xác nhận suy đoán của cậu là đúng.
"Một tháng trước khi cậu đến đây, tôi sống lại lần nữa." Hoắc Dục Tiêu nói, "Đời trước không có cậu, Thẩm Trình Miên chết trong vụ hỏa hoạn kia."
Ánh mắt Thẩm Trình Miên rung lên, nụ cười trên mặt cậu hoàn toàn biến mất, nhịp thở cũng không còn ổn định nữa.
Chẳng trách Hoắc Dục Tiêu lại xuất hiện đúng lúc cậu vừa xuyên đến. Trong sách, Hoắc Dục Tiêu hoàn toàn không biết gì về vụ hỏa hoạn đó, nhưng khi cậu xuyên vào nơi này thì Hoắc Dục Tiêu lại đến cứu cậu kịp lúc, hóa ra là bởi vì hắn đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Còn những chuyện khác trong nguyên tác thì sao? Hoắc Dục Tiêu có phải chịu đựng tất cả những chuyện đó không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Trình Miên không thể bình tĩnh nổi. Từ khi xuyên sách tới giờ, cậu vẫn luôn muốn ngăn cản những tình tiết trong nguyên tác xảy ra, còn tự nhủ rằng không thể để Hoắc Dục Tiêu thật sự gặp phải những chuyện đó được, cậu vẫn luôn cho rằng mình đã thành công.
"Xin lỗi," Lần đầu tiên trong mắt Hoắc Dục Tiêu lộ ra vẻ áy náy, "Đáng lẽ tôi có thể đến sớm hơn một chút."
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cậu không để ý chuyện này. Cậu nắm chặt lấy tay Hoắc Dục Tiêu, hít thở khó khăn, "Đời trước...Cậu sống không tốt đúng không?"
Chỉ cần nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác đã khiến Thẩm Trình Miên cảm thấy không thể chịu đựng nổi, nhưng Hoắc Dục Tiêu lại thực sự trải qua một đời như thế. Cậu không dám tưởng tượng nữa, ngay cả khi mơ thấy tình tiết trong sách, cậu cũng không nỡ liên kết Hoắc Dục Tiêu trong mộng với Hoắc Dục Tiêu mà cậu quen biết ngoài đời.
Nghe Thẩm Trình Miên hỏi vậy, Hoắc Dục Tiêu lập tức nhận ra trong mắt cậu lộ rõ vẻ đau lòng. Trái tim hắn như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào, hơi chua xót nhưng cũng mềm mại hơn bao giờ hết.
Ngón tay Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt Thẩm Trình Miên, hắn lắc đầu, "Đừng để ý."
Hắn cũng không còn quan tâm đến những người đó nữa.
Thẩm Trình Miên không thể không để ý, "Tôi cứ nghĩ...tôi đã ngăn cản được mọi chuyện."
Hoắc Dục Tiêu mỉm cười, "Đúng là cậu đã ngăn cản được rồi."
Nếu không có Thẩm Trình Miên, hắn sẽ để mặc cho rất nhiều chuyện ở đời trước xảy ra một lần nữa. Kế hoạch ban đầu của hắn là lợi dụng An Tử Mục nhằm thêm dầu vào lửa, thưởng thức vài chuyện vui mà hắn đã bỏ lỡ, sau đó trả thù bọn họ triệt để hơn cả đời trước.
Thẩm Trình Miên nghi hoặc nhìn Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu lại không định nói cho cậu biết chuyện này. Hắn không muốn Thẩm Trình Miên biết hắn đã từng có suy nghĩ điên cuồng như vậy, nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Cuốn sách mà cậu đã xem...có lẽ vẫn còn phiến diện."
Thật ra Thẩm Trình Miên cũng đã mơ hồ nhận ra điều này, cậu cứ cảm thấy cuốn sách kia đang che che giấu giấu thứ gì đó. Lúc đọc sách, cảm xúc của Thẩm Trình Miên bị ngôn từ điều khiển nên không có tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi thật sự xuyên vào, cậu mới phát hiện cốt truyện trong nguyên tác đang giấu giếm rất nhiều thông tin.
Nhớ đến cuốn tiểu thuyết kia, Thẩm Trình Miên cau mày, nhưng rồi lại nghĩ đến gì đó, trong lòng cậu có hơi mong đợi, "Có phải sự thật không tồi tệ như trong tiểu thuyết không?"
Hoắc Dục Tiêu nhẹ giọng nói, "Cậu có thể nói cho tôi biết cuốn sách đó đã viết những gì."
Thẩm Trình Miên cụp mắt, thật ra cậu không muốn nói cho Hoắc Dục Tiêu, nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì đành chịu, hơn nữa, cậu cũng muốn biết rõ đời trước đã thật sự xảy ra chuyện gì. Thẩm Trình Miên từng đọc sách bằng góc nhìn của thượng đế, Hoắc Dục Tiêu thì tự mình trải nghiệm, hai người cùng chia sẻ thông tin với nhau sẽ có ích cho bọn họ sau này.
Thẩm Trình Miên kìm nén sự bài xích trong lòng, bắt đầu nói về phần đầu của tiểu thuyết và mô tả ngắn gọn cốt truyện gốc cho Hoắc Dục Tiêu. Tiểu thuyết kết thúc trong cảnh An Tử Mục giam cầm "Hoắc Dục Tiêu" nguyên tác trong biệt thự, hắn bị nghi ngờ mắc hội chứng Stockholm, thậm chí còn không có ý định trốn thoát khỏi đó mà còn cư xử cực kì hòa nhã với An Tử Mục, hai người cùng chung sống với nhau rất hạnh phúc.
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Có phải sau này lại xảy ra chuyện gì không?"
"Quyển sách đó viết cả từ Stockholm vào à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu có ấn tượng rất sâu đậm với nó, vì cậu cảm thấy từ này đang xúc phạm Hoắc Dục Tiêu. Lúc đầu cậu tức giận như thế cũng là vì nguyên tác đã thẳng tay phá hoại thiết lập nhân vật của hắn chỉ để tạo ra một cái kết có hậu, mà nhân vật cậu thích nhất trong sách lại chính là Hoắc Dục Tiêu.
"Biểu hiện điển hình nhất của Stockholm là gì?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
"Yêu kẻ đã bắt cóc mình?" Thẩm Trình Miên trả lời.
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Cậu cảm thấy tôi trong nguyên tác có yêu An Tử Mục không?"
Thẩm Trình Miên quả quyết lắc đầu. Cho dù cảm xúc của hắn chưa từng được miêu tả kĩ càng, nhưng nguyên tác cũng chưa từng viết Hoắc Dục Tiêu yêu An Tử Mục, thậm chí quyển sách đó còn không dám đề cập Hoắc Dục Tiêu từng có thiện cảm với gã.
Sau khi lắc đầu, Thẩm Trình Miên mới nhận ra tại sao Hoắc Dục Tiêu lại hỏi như vậy.
"Nó lừa tôi?" Thẩm Trình Miên trợn tròn mắt.
Cậu nhớ rất rõ từ Stockholm từng xuất hiện ở phần mô tả trong hậu kì, nhưng nguyên tác lại không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Hoắc Dục có tình cảm với An Tử Mục, thế nên nó căn bản không đáp ứng được định nghĩa của từ Stockholm, chứng tỏ cái thứ Stockholm kia không hề có thật, tác giả chỉ cố tình cho nó vào phần hậu kì để khiến độc giả hiểu lầm mà thôi.
"Chơi chữ thôi." Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên. Nghe Thẩm Trình Miên nói xong, hắn cũng hiểu rõ nội dung nguyên tác hơn, không chỉ đoạn kết cuối cùng mà ngay cả phần trước cũng được dùng bút pháp Xuân Thu để giấu giếm lừa gạt rất nhiều thông tin. Tuy nhiên, trước tiên, Hoắc Dục Tiêu sẽ nói về điểm mà Thẩm Trình Miên đang quan tâm nhất.
(*) "Bút pháp Xuân Thu" tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh "Xuân Thu", hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
"Gãy chân là giả, Stockholm là giả, bị giam cầm..." Hoắc Dục Tiêu cong môi, "Là do tôi cố ý."
Chẳng qua là bởi vì đúng lúc hắn đang cần một nơi để bày binh bố trận thì tên ngu ngốc An Tử Mục kia lại nhảy ra làm lá chắn, thậm chí hắn còn có thể mượn tay gã làm ít chuyện, có lí do gì để từ chối đâu?
Đôi mắt Thẩm Trình Miên sáng lên, cảm giác khó chịu trong lòng cậu cuối cùng cũng giảm bớt. Nhưng khi nghe Hoắc Dục Tiêu nói như vậy, cậu cũng biết chắc rằng hắn đã thực sự trải qua những chuyện ở phần đầu truyện, nếu không thì Hoắc Dục Tiêu đã chẳng trở thành kẻ có nhà nhưng không thể về.
"Sau đó thì sao?" Thẩm Trình Miên hỏi.
Hoắc Dục Tiêu biết cậu quan tâm chuyện gì, "An Tử Mục bị tôi tống vào tù."
Hoắc Dục Tiêu không nói với cậu một điều, đó là hắn đã khiến An Tử Mục gần như phát điên trước khi tống gã vào tù.
An Tử Mục cố chấp muốn thắng Hoắc Dục Tiêu, gã ấp ủ âm mưu phá vỡ phòng thủ tâm lý của hắn, kết quả lại bị hắn nắm được nguồn gốc tâm lý bệnh hoạn của mình.
An Tử Mục cực kì hiếu thắng. Khi gặp phải đối thủ mà gã cho là ngang tài ngang sức, gã sẽ trào dâng khát vọng chinh phục mãnh liệt, ẩn sâu trong đó chính là ham muốn được trở nên mạnh mẽ một cách điên cuồng. Hoắc Dục Tiêu đã lợi dụng điều này, cuối cùng khiến gã hoàn toàn mắc kẹt giữa mong muốn chinh phục Hoắc Dục Tiêu và mong muốn bị Hoắc Dục Tiêu chinh phục.
Rốt cuộc Thẩm Trình Miên cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết An Tử Mục bị tống vào tù. Khi đọc sách, cậu cũng đã mong rằng gã sẽ phải trả giá bằng con đường đó.
"Sau đó nữa thì sao?" Cậu không nhịn được mà hỏi tiếp, "Anh Dục, cậu sống lại lúc nào thế? Trước khi sống lại đã xảy ra chuyện gì?"
Hoắc Dục Tiêu không ngờ Thẩm Trình Miên lại hỏi tới chuyện này nhanh như vậy, ánh mắt hắn hơi khựng lại, "Sau khi tôi ném An Tử Mục vào tù được 7 năm."
Lúc đó hắn đã thâu tóm hoàn toàn tập đoàn nhà họ Hoắc, Hoắc Hữu Hoài mất đi quyền lực, Hoắc Liên Kỳ bị hắn ném sang nước ngoài, những người từng phản bội hắn trong quá khứ đều bị hắn trả thù. Sau khi làm xong mọi thứ, hắn lại cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Hoắc Dục Tiêu chuyển đến sinh sống ở một vùng ngoại ô cách xa thành phố, trong nhà chỉ nuôi thêm một con chó nhỏ hắn tình cờ nhặt được. Đến một ngày nọ, con chó hất đổ chân nến, làm cả căn nhà bén lửa rồi chạy thẳng ra ngoài. Nhìn ngọn lửa trong phòng càng lúc càng dữ dội, hắn vui vẻ rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, nào ngờ vừa mở mắt đã quay về năm 17 tuổi.
"Hôm đó cũng không có gì đặc biệt," Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, hắn không muốn cậu biết hắn đã từng điên cuồng đến mức nào, "Không khác cậu mấy."
Hoắc Dục Tiêu đã không muốn người khác biết điều gì thì chắc chắn không ai có thể nhận ra. Thẩm Trình Miên nghe vậy liền cho rằng hắn cũng giống cậu, ngủ một giấc thức dậy đã thấy mình sống lại một đời rồi.
Thẩm Trình Miên yên tâm, cậu đưa tay ôm lấy Hoắc Dục Tiêu, "Vậy anh lớn tuổi hơn em rồi."
Tính cả tuổi tâm lý thì Hoắc Dục Tiêu vẫn lớn hơn cậu vài tuổi.
Hoắc Dục Tiêu nghiêng đầu hôn lên lọn tóc bên tai cậu, "Em bao nhiêu tuổi?"
Hơi thở của Hoắc Dục Tiêu phả vào tai cậu, Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng cọ lên vai hắn, "20 tuổi."
"Sinh nhật ngày nào?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên mỉm cười, "Tình cờ ghê, giống cậu ấy, 20 tháng 2."
Thật ra Hoắc Dục Tiêu cũng không rõ sinh nhật của Thẩm Trình Miên kia là khi nào, nhưng bây giờ hắn đã âm thầm nhớ kĩ ngày này trong lòng. Hoắc Dục Tiêu vẫn còn quan tâm đến một chuyện khác, bèn hỏi: "Em có...nhớ người thân trong nhà không?"
Ánh mắt Thẩm Trình Miên hơi tối đi, cậu vùi đầu vào vai Hoắc Dục Tiêu như thể không muốn rời xa hắn, "Em không còn ai nữa rồi..."
"Ông nội mất từ khi em vào đại học... Lúc em năm tuổi thì ba mẹ cũng mất do tai nạn."
Hoắc Dục Tiêu không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì những chuyện đó đã là quá khứ hay không, nhưng cảm xúc đang chiếm giữ trái tim hắn lúc này là sự đau lòng.
Nhớ đến cảnh tượng Thẩm Trình Miên uống say rồi khóc lóc nói với hắn cậu nhớ ông nội, lòng hắn càng nặng trĩu, hắn ôm chặt Thẩm Trình Miên, "Từ nay về sau em sẽ có tôi bên cạnh."
Thẩm Trình Miên gật đầu, không muốn cảm xúc tiêu cực cứ đè nặng trong lòng mình, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại rồi mỉm cười gật đầu, "Ừm."
Thẩm Trình Miên chợt có cảm giác rất thân thuộc, hóa ra trên thế giới này đã có người biết rõ con người thật của cậu từ lâu.
Hoắc Dục Tiêu đổi chủ đề, nhìn về phía hộp nhạc kia, "Mật mã thứ ba có gợi ý gì không?"
Thẩm Trình Miên cũng nhìn sang, ánh mắt khẽ lay động.
"Không có mật mã đâu." Cậu mỉm cười nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh mở ra luôn cũng được."
Thẩm Trình Miên hi vọng rằng dù cho Hoắc Dục Tiêu không chấp nhận được con người thật của cậu thì hắn vẫn có thể nhìn thấy món quà thứ ba.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi lay động, hắn đưa tay xoay chiếc bánh răng thứ ba.
Khi bánh răng chuyển động, đoàn tàu nhỏ đang chạy vòng quanh sườn núi dừng lại, ngọn núi từ từ nứt ra, vết nứt càng ngày càng lớn dần. Bên trong ngọn núi lộ ra một nhóc búp bê thiên sứ đang cầm một đóa hồng giơ về phía trước hệt như đang cầm loa, cạnh đầu nó có một ô lời thoại, bên trong viết ba chữ - "Em thích anh".
"Hoắc Dục Tiêu," Giọng nói của Thẩm Trình Miên vang lên, nghe có vẻ khá căng thẳng, "Làm bạn trai em đi."
Hoắc Dục Tiêu quay đầu sang, dường như hắn có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch khi chạm mắt với Thẩm Trình Miên.
Ngay khi Thẩm Trình Miên lo lắng định hỏi lại lần nữa thì bàn tay đang buông thõng bên người cậu đột nhiên bị giữ chặt, khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại trong nháy mắt. Sau đó, Thẩm Trình Miên chợt cảm nhận được một nụ hôn nóng bỏng đang cuốn lấy môi mình.
Nhịp tim lập tức tăng vù vù.
Sau một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Hoắc Dục Tiêu quan sát ánh mắt đờ đẫn của Thẩm Trình Miên ở khoảng cách gần, khóe môi hắn hơi cong lên.
"Được."
[Tác giả có lời muốn nói]
Chúc mừng hai vị tân lang! ╮, ‵▽′, ╭.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT