*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: PanaceaChương 54. (Chưa beta)Tuy Triệu Tử Huy nói muốn quẩy cả đêm, nhưng người đầu tiên buồn ngủ lại là y. Sau khi chơi vài ván board game, Triệu Tử Huy cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, y vẫy tay nói rằng mình nhìn họ chơi thôi, nhưng đến khi bọn Thẩm Trình Miên chú ý tới y, y đã nằm dài trên sô pha ngủ say sưa rồi.
Lưu Tề Huy cười khẽ, "Hôm nay đến đây thôi, phòng của các cậu đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi, đi ngủ đi."
Lý Thiên Diệu bước tới, dùng sức vỗ một phát vào đầu gối Triệu Tử Huy, "Dậy đi dậy đi!"
Triệu Tử Huy đột nhiên mở to mắt, bắt gặp khuôn mặt của Lý Thiên Diệu, y thở phào nhẹ nhõm, "Làm tôi sợ hết hồn!"
Ngay sau đó, Triệu Tử Huy chợt nhận ra ba người bọn họ đều đang đứng xung quanh nhìn mình, y gãi gãi đầu xấu hổ: "Ván này xong chưa? Đến lượt tôi rồi à?"
"Lượt cái gì mà lượt, về phòng ngủ đi." Lý Thiên Diệu nói.
Triệu Tử Huy không cam tâm, "Đừng mà, các cậu đã đồng ý quẩy tới sáng rồi."
Thẩm Trình Miên không khỏi trêu ghẹo, "Bọn tôi quẩy tới sáng, còn cậu ngủ tới sáng đúng không?"
Triệu Tử Huy không thể phản bác, đành bất đắc dĩ đứng dậy, y thở dài: "Ngày mốt lại phải đi học rồi..."
Cả nhóm người bước ra ngoài. Triệu Tử Huy đặt tay lên vai Lưu Tề Huy, "Tề Huy, khi nào cậu thi bằng lái xong, chúng ta đi hóng gió với nhau đi, khỏi cần mang theo tài xế."
"Đại thiếu gia nhà họ Lưu mà thèm đi làm tài xế cho cậu à, mơ cũng đẹp quá ha." Lý Thiên Diệu tiếp lời.
Lưu Tề Huy mỉm cười, "Đúng là tôi đang định thi lấy bằng lái xe để phòng trường hợp không có tài xế."
Nghe đến đây, Thẩm Trình Miên đột nhiên giật mình.
Trong sách, hình như Lưu Tề Huy gặp tai nạn trong lúc tự mình lái xe.
Tuy rằng nguyên tác đã ám chỉ vụ tai nạn của hắn có liên quan tới An Tử Mục, nhưng bình thường Lưu Tề Huy đi đâu cũng có tài xế, trùng hợp lúc hắn tự lái xe thì xảy ra chuyện. Thẩm Trình Miên không khỏi suy đoán, phải chăng là vì Lưu Tề Huy còn thiếu kinh nghiệm nên mới gây ra vụ tai nạn kia?
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên đột nhiên lên tiếng: "Tề Huy."
Lưu Tề Huy nhìn Thẩm Trình Miên, tầm mắt lơ đãng lướt qua Hoắc Dục Tiêu. Cảm nhận được Hoắc Dục Tiêu đang nhìn mình, hắn miễn cưỡng mỉm cười nhìn Thẩm Trình Miên, "Sao thế?"
Thẩm Trình Miên không nhận ra điều gì khác thường, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Không phải cậu có tài xế à, sao phải tự lái xe thế?"
Trong sách không miêu tả chi tiết vụ tai nạn của Lưu Tề Huy, Thẩm Trình Miên hỏi như vậy là vì cậu đang muốn thử phỏng đoán tình huống Lưu Tề Huy lái xe ra ngoài trong nguyên tác.
"Không lo xa, ắt có họa gần." Lưu Tề Huy cười đáp.
Nếu hắn nói như thế thì Thẩm Trình Miên hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào. Cậu khẽ nhíu mày, cuối cùng chỉ nhắc nhở: "Lái xe nhớ chú ý an toàn."
Lưu Tề Huy nghe vậy thì niềm vui cũng dâng lên dưới đáy mắt, "Chắc chắn rồi."
Nhưng mà chỉ nhắc nhở như vậy thôi thì cũng hơi qua loa quá, Thẩm Trình Miên không yên tâm lắm, nhưng ngoài việc này ra, cậu cũng không còn cách nào khác nữa, nói cho cùng thì cậu hoàn toàn không biết rõ thời gian, địa điểm hắn gặp tai nạn.
Lúc này Triệu Tử Huy lại nói sang chuyện khác, chủ đề kia cứ kết thúc như thế, Thẩm Trình Miên cũng không biết làm sao để nhắc lại lần nữa.
Những chuyện đã xảy ra với mấy người này trong sách luôn là điều mà Thẩm Trình Miên canh cánh trong lòng. Hai lần An Tử Mục động tay động chân với cậu đều thất bại, ai biết được tiếp theo gã có chuyển hướng sang bọn Triệu Tử Huy hay không.
Bởi vì suy nghĩ chuyện này, dọc đường trở về phòng, Thẩm Trình Miên luôn ở trong trạng thái đứng ngồi không yên.
Hoắc Dục Tiêu đã quan sát toàn bộ những thay đổi trong tâm trạng của cậu.
Sự thay đổi trong tâm trạng của Thẩm Trình Miên bắt đầu khi cậu đột nhiên nói chuyện với Lưu Tề Huy. Lúc Hoắc Dục Tiêu nghe thấy Thẩm Trình Miên nhắc nhở Lưu Tề Huy chú ý an toàn khi lái xe, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân cậu hành động như vậy.
Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt hắn lướt qua người Thẩm Trình Miên.
Những lo lắng lúc này của Thẩm Trình Miên là hoàn toàn dư thừa.
Bởi vì vụ tai nạn xe ở đời trước là do Lưu Tề Huy tự biên tự diễn.
Lưu Tề Huy chỉ muốn tìm lý do chính đáng để rời khỏi thành phố Nam, đồng thời gửi tín hiệu đầu hàng cho An Tử Mục. Nhờ cái gọi là "tai nạn xe", Lưu Tề Huy được đưa đến thủ đô để chữa trị, và từ đó nhà họ Lưu cũng đã hoàn toàn cùng hội cùng thuyền với An Tử Mục.
Mãi đến sau này hắn mới biết vụ tai nạn xe của Lưu Tề Huy là giả, tất nhiên hiện tại Thẩm Trình Miên không hề hay biết gì về chuyện này.
Từ dăm ba câu nói của Thẩm Trình Miên khi uống say, Hoắc Dục Tiêu đã biết được đại khái nguồn gốc những tin tức của cậu.
Đẻ hàng, độ nổi tiếng,... Chỉ cần tìm hiểu những từ này một chút là đủ để Hoắc Dục Tiêu đoán được toàn bộ mọi thứ.
Những thông tin mà Thẩm Trình Miên biết được hẳn là đến từ những câu văn miêu tả. Ở thế giới nơi Thẩm Trình Miên sống, có thể hắn chỉ là một nhân vật trong sách.
Lúc đoán được điều này, Hoắc Dục Tiêu cũng không cảm thấy quá rối rắm trong lòng. Mạng sống của hắn vẫn luôn nằm trong tay hắn, thế giới này là một quyển sách thì đã sao, từ những điều mà Thẩm Trình Miên đã để lộ, có thể thấy rằng những thông tin trong quyển sách kia không hề toàn diện.
Ngôn ngữ luôn là trò lừa tinh vi nhất, chỉ cần một câu, thậm chí là một từ được khéo léo sắp đặt để bẻ lệch trọng điểm là đã có thể truyền tải một thông tin hoàn toàn khác.
Hoắc Dục Tiêu cho rằng thứ đó chẳng qua chỉ là một tác phẩm dùng để tóm tắt sơ lược cuộc sống của người khác, không thể tác động đến bất kì chuyện gì ở thế giới này, càng không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.
Nhưng hiện tại Thẩm Trình Miên vẫn chưa nhận ra điểm khác biệt giữa sự thật và những gì cậu đọc được trong sách.
Bởi vì ấn tượng ban đầu rất quan trọng, cho nên Thẩm Trình Miên hoàn toàn tin tưởng những gì đã viết trong nguyên tác mà không hề có chút nghi ngờ nào.
Có vẻ như nguyên tác đã cố tình che giấu, Thẩm Trình Miên không biết rằng sau này hắn sẽ phản kích, cũng không biết vụ tai nạn của Lưu Tề Huy thật ra chỉ là một màn kịch.
Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để nhắc nhở Thẩm Trình Miên những chuyện này.
Lưu Tề Huy đã sắp xếp phòng của Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên ở cạnh nhau. Vừa bước tới cửa, Thẩm Trình Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, cậu mỉm cười với Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục, ngủ ngon."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, "Ngủ ngon."
Vì buổi chiều ngủ quá nhiều nên bây giờ Thẩm Trình Miên không thấy buồn ngủ nữa, cậu rửa mặt xong rồi nằm lên giường, suy nghĩ chuyện nguyên tác một lúc, ngay lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, cậu dứt khoát ngồi dậy.
Thẩm Trình Miên bước ra ban công, nhìn ra vườn hoa giữa sân bên ngoài, vào đêm khuya thế này cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng róc rách phát ra từ đài phun nước.
Đã vào thu rồi, ánh sáng từ những ngôi sao lập lòe lẻ loi trên bầu trời, không còn dày đặc như những ngày hè nữa.
Thẩm Trình Miên không khỏi nghĩ đến giấc mơ chiều nay. Lúc đó là mùa hè, vào ban đêm, cậu ngồi trong sân cùng ông nội, phe phẩy chiếc quạt hương bồ (*), nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao, bên tai là âm thanh ve kêu ếch nhảy.
(*) Quạt hương bồ, hay còn gọi là quạt đuôi mèo:
Sự bình yên và ấm áp trong giấc mơ dường như vẫn còn phảng phất đâu đây, nhưng lúc này, cậu đang đứng trên một ban công xa lạ, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, như thể đang thổi vào tận đáy lòng cậu.
Cậu chợt nhận ra rằng ngay cả ngôi sao trên bầu trời kia cũng không còn là những gì mà cậu từng quen thuộc nữa.
Thẩm Trình Miên nghĩ như vậy thì không khỏi cảm thấy hơi cô đơn. Cậu rũ mắt, bắt đầu ngẫm lại xem tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như thế, cậu không phải kiểu người hay đắm chìm trong quá khứ, tập trung cho hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
"Không ngủ được à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trái, Thẩm Trình Miên quay đầu lại thì thấy Hoắc Dục Tiêu đang nhìn cậu từ ban công phòng bên cạnh.
Giọng nói của người khác xen vào đã lập tức đập tan cảm giác cô đơn tịch mịch trong lòng Thẩm Trình Miên.
Cậu vô thức mỉm cười, nhìn Hoắc Dục Tiêu ở bên kia, "Anh Dục? Sao cậu cũng chưa ngủ vậy?"
Hoắc Dục Tiêu không nói gì, chỉ liếc nhìn tay mình.
Trong không khí thoang thoảng hương cà phê, Thẩm Trình Miên nhìn theo tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu thì thấy trên tay hắn là một cốc nước đang bốc khói nghi ngút, cậu ngạc nhiên nói: "Khuya thế này mà cậu còn pha cà phê, không muốn ngủ à?"
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Cà phê vẫn không hiệu quả bằng rượu."
Mất năm giây Thẩm Trình Miên mới nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang nói đến mình. Cảm giác uống say rồi nằm lăn quay lúc chiều quả thực có sức mạnh rất khủng khiếp, dù sao thì bây giờ cậu cũng không buồn ngủ chút nào cả.
"Không thể bỏ qua chuyện đó được hả?" Cậu hỏi Hoắc Dục Tiêu.
Hoắc Dục Tiêu cười khẽ, "Không phải cậu không ngủ được à? Tôi thức với cậu."
Bốn chữ cuối cùng theo gió thổi đến, mang một sự dịu dàng lạ thường. Thẩm Trình Miên không khỏi xoa xoa hai tai, nỗi cô đơn trong lòng dường như cũng theo gió bay đi.
Trong lòng có một cảm giác xúc động kì lạ, Thẩm Trình Miên nhìn qua nhìn lại giữa hai ban công, khóe miệng cậu cong lên, cực kì thản nhiên gật đầu với Hoắc Dục Tiêu: "Đợi tí."
Một giây sau, Hoắc Dục Tiêu mới hiểu được cậu có ý gì, trái tim hắn suýt nữa ngừng đập.
Thẩm Trình Miên chống một tay rồi đạp lên lan can của ban công, nhảy ào sang bên kia trong con ngươi hơi co lại của Hoắc Dục Tiêu.
Gần như vào ngay lúc cậu nhảy xuống lan can ban công bên này, tay Hoắc Dục Tiêu đã ôm lấy eo cậu một cách chuẩn xác. Hắn dùng lực rất mạnh, rõ ràng đang lo cậu sẽ bị ngã.
Thẩm Trình Miên vô tư cười, "Anh Dục, cậu coi thường tôi hả? Khoảng cách gần như vậy, tôi nhắm mắt cũng có thể nhảy qua được."
Hoắc Dục Tiêu chạm mắt với cậu rồi dùng sức ôm người xuống.
"Á, tôi tự xuống được..." Vừa dứt lời, Thẩm Trình Miên đã đặt chân lên sàn ban công.
Thẩm Trình Miên vốn đang định bày trò tỏ vẻ ngầu lòi, cuối cùng lại bị người ta ôm xuống. Cậu có hơi giận dỗi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy trầm đục của Hoắc Dục Tiêu thì ngay lập tức cụp đuôi.
"Tôi, tôi chắc chắn sẽ thành công mà, cậu không biết đâu, hồi trước tôi..." Giọng nói của cậu đột nhiên nín bặt.
"Hồi trước thế nào?" Hoắc Dục Tiêu bước đến gần cậu một bước, con ngươi sâu thăm thẳm lẳng lặng quan sát Thẩm Trình Miên, rõ ràng giọng điệu không thay đổi, ánh mắt cũng không quá sắc bén, nhưng Thẩm Trình Miên có thể cảm nhận được Hoắc Dục Tiêu đang tức giận.
"Thì, hồi trước..." Trước ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên không thể nào mở miệng nói dối, nhưng cậu cũng không thể nói thật, nên đành rũ mắt, "Tôi sai rồi..."
Bàn tay đang nắm chặt bên người Hoắc Dục Tiêu hơi buông lỏng ra rồi tiếp tục nắm chặt lại, cuối cùng hắn cũng kìm nén được sự hồi hộp và sợ hãi dưới đáy lòng.
Lúc nhìn thấy Thẩm Trình Miên nhảy sang, hắn gần như đã quên phải hít thở như thế nào.
Hoắc Dục Tiêu hít nhẹ một hơi, cuối cùng cũng kiềm chế bản thân không quá nặng lời với Thẩm Trình Miên.
"Không có lần sau."
Thẩm Trình Miên cảm nhận được giọng điệu của hắn đã thả lỏng, cậu liên tục gật đầu.
Hoắc Dục Tiêu nhíu mày, quay đầu cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.
Thẩm Trình Miên hơi hoảng hốt trong lòng, cậu không định chọc giận Hoắc Dục Tiêu. Hơn nữa, Thẩm Trình Miên thật sự đã chắc chắn rồi nên mới nhảy, nhưng cậu cũng biết hành động ban nãy của mình quả thật rất nguy hiểm, dù cậu có tự tin đến mức nào thì người khác cũng sẽ lo lắng, huống chi là đột ngột nhảy ào qua như vậy.
Thẩm Trình Miên không biết khi Hoắc Dục Tiêu giận thì nên dỗ như thế nào. Cậu quen biết Hoắc Dục Tiêu lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thật sự cảm nhận được hắn đang tức giận.
"Anh Dục ơi." Thẩm Trình Miên bước đến bên cạnh Hoắc Dục Tiêu, gọi hắn một câu.
Hoắc Dục Tiêu uống một ngụm cà phê.
Thẩm Trình Miên hơi phiền não. Cậu nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện nhỏ mà một người anh em cùng kí túc xá của cậu dùng để dỗ bạn gái mỗi khi cổ giận dỗi.
Cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, hắng giọng nói: "Ngày xưa, vịt mẹ mang theo vịt cả và vịt hai cùng đi chợ..."
Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên.
"Trong chợ có rất nhiều vịt, vịt mẹ vội vã nắm lấy tay hai chú vịt con, nhưng lại không phải vịt cả và vịt hai, vì thế vịt cả và vịt hai cùng hô to: Nắm nhầm vịt rồi, nắm nhầm vịt rồi (*)!"
(*) Nắm nhầm vịt: 握错了鸭 (Wò cuòle yā)Tôi biết lỗi rồi mà: 我错了呀 (Wǒ cuòle yā)[Tác giả có lời muốn nói]Tin tốt: Miên Miên dỗ anh Dục như dỗ bạn gái.
Tin xấu: Miên Miên dỗ anh Dục như dỗ bạn gái.