“Chia tay? Chia tay gì chứ?”
Tạ Tịch Trạch cầm khăn mặt sạch sẽ lau mồ hôi cho Tống Liệt, không biết Tống Liệt đang mơ gì mà thân thể đổ mồ hôi liên tục, miệng không ngừng mê sảng giống như đang phân cao thấp với ai đó.
“Tống Liệt anh tỉnh đi, tỉnh dậy.” Tạ Tịch Trạch dùng tay khẽ vỗ nhẹ lên má Tống Liệt. Mất phút sau, người đàn ông mới đau khổ mở mắt ra, đôi mắt thẫn thở lưỡng lự rơi trên người cậu, rút mạnh tay lại ôm chặt lấy eo cậu: “Tiểu Trạch, chia tay với Bùi Dẫn.”
“Chia tay với A Dẫn?” Tạ Tịch Trạch dở khóc dở cười nhìn hắn: “Anh nhìn xem anh mơ gì vậy chứ, em… không phải là em chỉ đi ra ngoài ăn bữa cơm với bọn họ hai ngày trước thôi sao? Anh… ài, chớ có suy nghĩ bậy bạ, chân không đau à?”
Hai ngày trước, hiếm khi đám bạn bè của Tạ Tịch Trạch đều tụ tập ở thành phố Xuyên, bọn họ đã mấy năm rồi không gặp nên dành chút thời gian đi ăn một bữa cơm, Bùi Dẫn cũng ở đó.
Hai mươi bảy tuổi rồi, mấy người bạn lập gia đình rồi, có người còn sinh được hai ba đứa con rồi, chỉ còn Bùi Dẫn mấy năm nay cũng chẳng có ai xuất hiện bên cạnh, đám bạn bè liên hệ Tạ Tịch Trạch đến khuyên bảo cậu ta, mà lúc đó cậu nhìn ‘người cô đơn’ Bùi Dẫn một cái, nổi lên lòng trắc ẩn bèn ở lại trò chuyện riêng với cậu ta thêm một tiếng.
Ngay cả Tống Liệt mở ba cuộc hội nghị trong lúc lái xe đi đón cậu đã xảy ra tai nạn xe, chân bị chèn bị thương, may là không tạo thành tai nạn xe nghiêm trọng, chân trái phải bó thạch cao cần tĩnh dưỡng nửa tháng ở nhà. Còn chưa tĩnh dưỡng được mấy ngày, trong lòng Tống Liệt bỗng nhớ tới chuyện Bùi Dẫn gặp mặt Tạ Tịch Trạch, lại mơ tới những kỷ niệm xảy ra ở đời trước, mặc dù chỉ là mơ nhưng giấc mơ rất chân thực khiến hắn vui không nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT