“Tống Liệt.” Lỗ tai Tạ Tịch Trạch có hơi ngứa, tự mình gãi gãi, đưa khăn ướt cho trợ lý nhờ đối phương giúp cậu lau sạch mồ hôi sau gáy, phần tóc dưới mũ đã ướt đẫm mồ hôi, làm loại công việc này trong thời tiết nóng bức, không ngất cũng coi như may mắn lắm rồi.
 
Cậu thoáng nhìn biểu tình khóc không ra nước mắt của trợ lý thật muốn bật cười, cậu thật sự đã bật cười, nói với ông chú ở bên phía đầu dây nhiệt độ đã hạ xuống thành tảng băng kia: "Em cảm thấy công việc này rất tốt, ở bờ biển hóng gió biển cũng rất thoải mái." Lại nhìn trợ lý, định nói vài lời tốt đẹp giúp cậu ta, dù sao ông chủ cũng mất hứng, nhưng xui xẻo lại là cấp dưới, cậu nhẹ giọng nói chừng mười phút mới cúp điện thoại.
 
“Yên tâm, ông chủ sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”
 
Trợ lý thở dài, cũng không đi ngay mà đi theo bên cạnh Tạ Tịch Trạch hỏi: "Cậu chủ nhỏ, cậu nên nhanh chóng trở về đi." Nếu không có gì ngoài dự đoán, không lâu nữa Tống Liệt sẽ chạy tới đây tự mình bắt người về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play