Tạ Tịch Trạch im lặng nhìn Tống Liệt, thầm nghĩ đúng là đàn ông thì bất kể là già trẻ lớn bé đều rất quan tâm đến vấn đề này. Nhưng ít nhất cậu không nghĩ nhiều như vậy, cho tới hiện tại, cậu đối với việc này cũng không để ý nhiều lắm, cũng không biết bản thân có làm được hay không, chỉ là cậu vẫn chưa muốn làm.
“Chú thả tôi xuống đi, mặc kệ chú có được hay không, dù sao thì tôi cũng không muốn.”
Tống Liệt buông cậu ra, Tạ Tịch Trạch nói không muốn khiến hắn có chút kinh ngạc. Có lẽ bởi vì sức hấp dẫn của hắn không đủ hoặc có lẽ là Tạ Tịch Trạch vẫn chưa muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều với hắn nên cúi đầu nhìn cuốn vở được ghi chép dày đặc, Tống Liệt cầm lấy cặp sách của cậu nói: “Đã muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại xem.”
Tạ Tịch Trạch che miệng ngáp một cái, đã mười giờ rưỡi, chờ trở về tắm rửa nghỉ ngơi xong cũng đã rất muộn, cậu quay đầu lại nhìn Tống Liệt, tự cảm thấy bản thân rất ân cần nói với hắn: “Nếu buổi trưa chú quá bận rộn thì cũng không cần đến đón tôi đi ăn trưa đâu, việc này làm cho chú và tôi đều mệt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT