Chú Lý bưng thức ăn đã hâm nóng nhiều lần lên bàn, lăn qua lăn lại cả đêm, cả hai người đều không nói gì về chuyện tình cảm, có thể bởi vì Tống Liệt còn đang giận Tạ Tịch Trạch, nhưng Tạ Tịch Trạch lại vì cuộc nói chuyện xảy ra trước cửa mà trong lòng nặng trịch.
Ánh trăng chiếu gần sân nhà, bàn đá trong sân phủ một lớp ánh trăng trở nên sáng ngời, Tạ Tịch Trạch vừa ăn cơm vừa mò mẫm ấn điều khiển từ xa trong tay, cuối cùng tắt TV sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, không có tiếng TV phát ra, phòng khách càng thêm yên tĩnh. Chú Lý thấy tình hình hai cậu chủ không bình thường, nên sớm đã đi sang phòng khác đợi, trên thực tế ông đã lớn tuổi, mọi chuyện nhìn thoáng hơn càng ngày càng nhiều, sự lo lắng đối với hai cậu chủ không hề giảm bớt.
Tạ Tịch Trạch cố ý làm bát đũa trong tay kêu loảng xoảng, trong khi đó Tống Liệt vẫn ăn cơm không nhúc nhích, hắn giống như một con thú sẵn sàng tác chiến, quan sát kẻ địch từ đầu đến chân một lượt, nhưng hắn lại không để ý tới cậu.
Cơn tức nghẹn ở trong lòng giống như bị gai đâm từ từ trút ra, cả người cậu đều xẹp xuống, cuối cùng nhìn Tống Liệt, yếu ớt hỏi: "Tống Liệt, chú vẫn còn giận sao, tôi đã nói xin lỗi với chú mấy lần rồi mà.”
Tống Liệt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cậu, "Ăn đi."
Tạ Tịch Trạch đành phải vùi đầu ăn cơm, thức ăn trong bát đã hết, ngồi đợi rồi lại đợi, thấy Tống Liệt thực sự không muốn nói chuyện với cậu nữa, liền lên lầu trốn vào phòng ngủ, buồn bã đi tắm.
Nước ào ào xối xả trên đầu cậu, Tạ Tịch Trạch vén mái tóc ướt dính trên trán ra, không khống chế được bản thân, luôn nghĩ đến Tống Liệt vừa rồi bảo cậu đối xử tốt với hắn một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT