Sau khi Tạ Tịch Trạch rời đi, Tống Liệt có một thời gian rất dài không có cách nào làm chuyện khác, cửa Tống viện đóng chặt, không tiếp ai cả.
Cây ô mà Tạ Tịch Trạch trồng ở phía nam viện đã kết thành nụ hoa ngây ngô. Tống Liệt xử lý xong hậu sự của cậu, mỗi ngày đều ngồi đợi dưới tán cây, không bao lâu sau hoa nở rộ, cây kết hoa tuyết trắng cả sân vườn.
Tống Liệt thường xuyên hoảng hốt nhớ tới hình ảnh Tạ Tịch Trạch còn nhỏ, cơ thể nhỏ bé vây quanh cây con dạo quanh, đứa nhỏ không đủ cao, Tống Liệt liền nâng cậu ngồi lên vai hắn, mấy năm trôi qua, hắn nhìn đứa nhỏ cùng cây con cùng nhau vươn cao lớn lên.
Cây do Tạ Tịch Trạch trồng nở hoa, đáng lẽ ra tiếp theo sẽ là hai người cùng nhau ngắm hoa, thế nhưng, Tiểu Trạch của hắn không còn nữa.
Tống Liệt bắt đầu ngồi dưới tán cây chờ Tạ Tịch Trạch trở về, đợi một chút chính là một ngày, từ trước bình minh đợi đến khi bóng đêm dày đặc, ngày đầu tiên không đợi được người, Tống Liệt không muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Chú Lý không có cách nào khuyên nhủ đành cùng hắn chờ, ở dưới tán cây trộn lẫn hương hoa khô héo ngồi suốt đêm.
Ngày hôm sau...
Ngày hôm sau Tống Liệt vẫn không trở về phòng, lúc đầu thu có chút thoáng đãng, bữa sáng là ăn dưới gốc cây, Tống Liệt còn tưới nước cho cây, cắt tỉa cành lá, nói hai câu với không khí, thật ra những lời đó là muốn nói cho Tạ Tịch Trạch nghe, chỉ là đứa nhỏ của hắn không nghe được nữa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT