Edit: ptd_
Thẩm Liễm rút khăn giấy ra đưa cho Thời Trân, sau khi thấy cảm xúc của cô ta đã tốt hơn một chút, mới hỏi: “Sao lại khóc đến mức như vậy?”
Thời Trân lau nước mắt trên mặt, nói cảm ơn, sau đó lại nói: “Tôi biết bản thân không có năng lực này, nhưng cũng muốn thử một lần. vốn cho rằng có thể có cơ hội lên sân, nhưng bây giờ… Bây giờ…”
Thẩm Liễm thấy cô ta lại định khóc tiếp, vội vàng chuyển đề tài khác: “Không có sao không có sao cả, lần này không được, thì còn lần sau mà.”
Thời Trân lại càng thêm đau lòng, đôi mắt đỏ lên, giống như con thỏ hoảng sợ: “Không còn lần sau đâu, nam sinh tôi thích anh ấy… Anh ấy sắp phải tốt nghiệp rồi, đây là cơ hội duy nhất để anh ấy có thể nhớ được tôi, tôi… Tôi không còn cách nào khác cả.”
Thời Trân khóc vô cùng tội nghiệp, không biết vì sao, nhưng khi nghe xong lí do của cô ta, Thẩm Liễm bỗng sinh ra lòng đồng cảm, rất muốn giúp cô ta một lần.
“Cô đừng nhụt chí, có lẽ, vẫn còn cơ hội đó?”
Nhưng Thời Trân căn bản nghe không vào, cô ta liều mạng lắc đầu. giống như kết cục của vận mệnh đã định vậy.
Thẩm Liễm kiên nhẫn an ủi cô ta: “Cô đừng sợ. tôi sẽ giúp cô.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT