Tề Yến Thanh buông cửa xe, chầm chậm ngồi xuống.
Không gian xung quanh cô bé vốn ngập tràn mùi hương nước hoa tinh tế toả ra từ cơ thể của người bên cạnh, mà khi hắn ngồi xuống, mùi hương gỗ thơm cùng mùi hương nam tính trời sinh làm cho cô bé nhất thời hít thở không thông, đầu óc lảo đảo.
Đến khi bàn tay to lớn của hắn ôm lấy phần đùi của mình, Thiên Ân mới giật mình, hai bàn tay theo bản năng đẩy lên vai hắn.
Nhưng Tề Yến Thanh lại làm như chẳng quan tâm đến sự ngại ngùng của cô bé.
Hắn nhấc cô bé nhẹ hẫng dễ dàng như xách cổ một con gà con, bàn tay thô ráp to lớn của hắn vừa vặn đặt dưới mông cô bé, những ngón tay lạnh lẽo của hắn cách lớp vải chạm vào phần da non nớt.
Bàn tay cô bé nắm thành quyền, đặt lên lớp vải tây phục đắt tiền, mềm mại, trơn nhẵn, cơ hồ còn cảm nhận được cả sự mạnh mẽ của cơ thể cha nuôi.
Ngồi gọn trong lòng tay cha nuôi, gương mặt cô bé đối diện với gương mặt hắn ở khoảng cách rất gần, thậm chí còn cảm thấy hơi thở mạnh mẽ kia phả lên lớp da gò má non mềm nhột nhạt.
Thiên Ân mở to đôi mắt quan sát gương mặt cha nuôi, gương mặt anh tuấn như tạc từ băng mang theo vẻ quyến rũ nguy hiểm khiến cho cô bé run rẩy.
Cô bé đẩy vai cha nuôi ra, lại thấy những ngón tay lạnh buốt của cha nuôi qua lớp vải khẽ vuốt nhẹ lớp da mềm mại của mình, ánh mắt nhìn cô bé sắc bén dò xét.
_ Cha nuôi?
Cô bé run giọng gọi hắn, tư thế được hắn bế bổng lên thế này khiến cho cô bé thấy không quen.
Cho dù nhìn qua thì thấy là một động tác yêu chiều dịu dàng, nhưng lại gần gũi quá mức, ngay cả cha Triệu Văn cũng chưa bao giờ ôm cô bé như vậy.
Tề Yến Thanh quan sát gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô bé, lên tiếng mà không nhìn những người phía sau.
_ Những người khác lập tức về biệt thự chuẩn bị đón tiểu thư!
_ Thuộc hạ đã rõ!
Tên vệ sĩ phía sau cúi đầu nghe phân phó.
Cánh cửa xe của cha nuôi mở ra, một người đàn ông khác, mặt mũi dữ dằn cúi đầu ngay ngắn và quay về phía chiếc xe phía sau.
Cả hai nhanh chóng lên xe, lái xe dời đi.
_ Kính Hàm! Chúng ta quay về biệt thự!
_ Vâng! Tề tổng!
Tề Yến Thanh ôm cô bé leo lên xe, thoải mái ngồi vào ghế sau, không một liếc mắt về phía cha Dương, thuận tay đóng cửa xe lại.
_ Xin cha giữ gìn sức khoẻ.
Đây là món quà Tề Tổng muốn đóng góp một chút cho Cô nhi viện, mong Cha vui lòng đừng từ chối.
Kính Hàm mỉm cười dịu dàng, rút từ trong áo vest ra một phong bì nặng, nhìn qua số tiền bên trong cũng khiến người ra choáng váng.
Cha Dương nhận phong bì từ tay Kính Hàm, giọng nói có chút run run:
_ Chúa ban phước lành cho các ngài!
_ Xin cha giữ gìn sức khoẻ! Tạm biệt Cha!
Kính Hàm lịch sự cúi chào Cha Dương, dáng vẻ rất kính lễ khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Rồi anh quay người, sải bước nhanh về phía ghế lái, đóng cửa xe lại.
Tiếng khởi động xe vang lên.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, quay đầu rời đi.
Ánh nắng đã bớt gay gắt, trời đột nhiên chuyển sang râm mát dịu dàng, từng cơn gió mang theo hơi nóng thổi qua...
Lũ trẻ sau khi chứng kiến một màn chói mắt, lúc này mới nhanh chân chạy theo chiếc xe, tiếng hét râm ran vang lên dội vào tận bên trong.
_ Tiểu Ân! Người ta sẽ mang cậu đi ăn thịt đó!!!
*****
Thiên Ân qua cửa kính xe nhìn đám trẻ chạy theo phía sau, lại nhìn lớp bụi cuốn trên làm khung cảnh Cha Dương và nhà thờ phía xa càng thêm mơ hồ mong manh....Cô bé nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi chiếc xe rẽ vào một khúc quanh, tất cả mất hút...
Lúc này thì những giọt nước mắt như pha lê của cô bé cũng đua nhau rơi xuống.
Cô bé đưa tay lau vội những giọt nước mắt trên gương mặt, bất chợt nghe thấy giọng âm trầm vang lên bên tai.
_ Khóc sao?
Thiên Ân chợt ý thức được từ khi bước vào trong xe, cô bé vẫn được cha nuôi ôm trọn vào lòng.
Hai chân Tề Yến Thanh vắt lên nhau tao nhã, đôi chân dài mạnh mẽ vững vàng ung dung tự tại.
Cánh tay phải của hắn đan dưới chân cô bé, để cho Thiên Ân thoải mái ngồi lên.
Sức nặng của cô bé so với hắn chỉ như một con gà con, Tề Yến Thanh thoải mái đặt tay trái lên đùi mình, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô bé.
_ Không nỡ rời xa sao?
Câu hỏi của hắn lần nữa lại vang lên.
Thiên Ân cúi đầu ẩn ẩn không nói.
_ Nhìn ta!
Thanh âm trầm khàn vang lên, mang theo một khí chất áp bức khó gọi tên.
Thiên Ân ngước đôi mắt đẫm lệ lên, hàng my dài bị nước mắt làm ướt bết lại từng sợi mảnh đen nhánh, diễm lệ xinh đẹp.
Hắn nâng gương mặt xinh đẹp của cô bé lên, nhàn nhạt hỏi.
_ Tại sao khóc?
_ Con...con...không biết....
Thiên Ân ấp úng liều mạng lắc đầu.
Cô bé quả thật cũng không rõ chính mình tại sao lại rơi lệ? Chỉ cảm thấy khi không còn nhìn thấy hình ảnh của cô nhi viện nữa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác hụt hẫng, giống như đột nhiên có một lỗ hổng ở sâu bên trong, nỗi buồn cứ thế không biết từ đây cứ ùa vào tận sâu trong lòng, bất giác khiến nước mắt thi nhau rơi xuống.
_ Con...xin lỗi!
Cô bé chẳng biết nói gì, thấy cha nuôi cứ im lặng một mạch không lên tiếng, tưởng rằng mình lại chọc giận hắn, cuối cùng vẫn là cụp mắt xuống, khó khăn thốt ra câu xin lỗi tuyệt vọng.
_ Ta cho con nhìn xuống chưa?
Tề Yến Thanh không hài lòng, ngữ khí lãnh đạm mang theo vẻ trách cứ rất rõ ràng.
Thiên Ân vội vàng ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu hút như mặt hồ không đáy ấy.
Cô bé run rẩy như cánh bướm, gương mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, nhưng từ lúc nào lại nín khóc rồi!
Khả năng lớn nhất có thể là bị hắn doạ cho sợ đến nín cả khóc!
_ Tại sao lại xin lỗi?
_ Con sợ....làm cha nuôi....giận....
Thiên Ân lí nhí trả lời hắn, gian nan nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
_ Con rất sợ ta giận?
Tề Yến Thanh hỏi lại, hương thơm nam tính của hắn trong không gian xe kín bưng lại càng nồng thơm hơn, giống như hương thơm của cây thuốc phiện, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm bức bối, lại khiến cho người ta say sưa không thể thoát khỏi.
Thiên Ân đỏ mặt gật nhẹ đầu, không dám dời mắt khỏi gương mặt tuấn tú mà lạnh lẽo kia.
Biểu cảm của cô bé dường như làm hắn hài lòng, ngả người ra ghế, hắn nhìn Thiên Ân, ung dung nhả từng lời.
_ Vậy thì sau này đừng làm ta giận!
Thiên Ân lập tức gật đầu lia lịa.
Việc này không cần cha nuôi nhắc nhở cô bé cũng nhất quyết không bao giờ có suy nghĩ dám thử vận may, xem chọc giận hắn liệu có bị giết chết hay không?
_ Cha nuôi....con xuống ngồi ghế được rồi ạ!
Thiên Ân nhẹ giọng nói với hắn, hai bàn tay cô bé chống lên ngực hắn, muốn thoát khỏi vòng ôm khiến cô bé vừa không thoải mái, vừa áp lực này.
Đột nhiên không khí trong xe như trở lạnh đến mức khiến cho Thiên Ân bất giác run rẩy.
Cô bé đột nhiên cảm thấy tia nhìn áp lực lạnh đến buốt thân từ phía cha nuôi, khiến cho da gà cô nổi hết cả lên.
Sao vậy? Không phải cô bé đã làm sai gì rồi chứ?
_ Con thật không nghe lời!
Tề Yến Thanh nheo mắt nói, tia nhìn sắc bén xoáy thẳng vào gương mặt căng thẳng của cô bé.
Thiên Ân ngây ngốc nhìn cha nuôi đột nhiên tức giận, tại sao cha nuôi của cô bé lại dễ dàng tức giận như vậy? Cô bé đã làm gì sai?
Như đọc được suy nghĩ của cô bé, Tề Yến Thanh lạnh lùng hỏi.
_ Không có sự cho phép của ta, con lại dám đòi xuống? Có phải rất khó chịu, rất chán ghét ngồi trong lòng ta?
Thiên Ân bị lối suy diễn của cha nuôi khiến cho hoảng hốt.
Sao chỉ một lời nói mà cha nuôi có thể nghĩ xa đến vậy? Thiên Ân vội vàng liều mạng giải thích.
_ Con không có! Thiên Ân là sợ cha nuôi bé con lâu sẽ mệt nên muốn xuống cho cha nuôi nghỉ ngơi!
Tề Yến Thanh nghe thanh âm trong trẻo ríu cả lại, nhấm nháp tia hoảng hốt trong ánh mắt trong veo kia, gương mặt hắn lộ ra vẻ thoả mãn.
Vòng tay hắn ôm lấy cô bé, dịu dàng vỗ về vật nhỏ đang run rẩy.
_ Thiên Ân thật biết lo cho ta! Rất ngoan!
_ Vâng...
Thiên Ân gật gật đầu, có chết cũng không dám thừa nhận lời hắn nói mười phần thì đúng đến tám chín phần!
_ Ngồi yên!
Tiếng cha nuôi vang lên trên đỉnh đầu khiến cho cô bé đến thở cũng không dám thở mạnh.
Cắn răng áp mặt vào lồng ngực hắn, cả cơ thể được hắn ôm ấp.
Không gian trong xe đột nhiên thật yên tĩnh, mùi nước hoa hương gỗ thơm ngào ngạt, mùi hương nam tính của riêng cha nuôi...Thiên Ân còn nghe được tiếng thở trầm ổn, tiếng trái tim đều đặn đập trong lồng ngực của cha nuôi...từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng, vững vàng, mạnh mẽ, đều đặn...
Hơi ấm từ cơ thể của cha nuôi vây hãm lấy cơ thể Thiên Ân, cả hơi thở của cô bé giờ ngập tràn hương thơm thuộc về riêng hắn.
Cảnh vật lướt qua cửa kính xe, in trong lòng mắt trong veo của cô bé, loang loáng, đều đặn.
Ánh nắng chiếu qua lớp kính chống đạn mềm dịu, chẳng còn mang hơi hướng gay gắt....bàn tay to lớn của cha nuôi vuốt ve lưng cô....
Mi mắt Thiên Ân đột nhiên trở nên nặng trĩu....
Phát giác ra vật nhỏ trong lòng thở đều đều, Tề Yến Thanh cúi xuống nhìn Thiên Ân vô tư ngủ say sưa trong lòng hắn.
Mái tóc đen dài rũ xuống trên thân hắn, lớp da non mềm tựa vào lồng ngực hắn, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, hàng my rủ bóng khe khẽ rung rinh, đôi môi hồng hồng khem khép....
Thật là một vật nhỏ xinh đẹp biết bao!
Nhìn cô bé ngủ như một chú thỏ con say sữa, ánh mắt Tề Yến Thanh lộ ra tia phức tạp, những ngón tay dài dài lạnh buốt của hắn chạm lên chiếc má mềm mại, vuốt ve...
_ Tề tổng!
Tiếng Kính Hàm vang lên, nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô bé đang say ngủ.
_ Ngài...có nhất thiết phải làm như vậy?
Ngón tay Tề Yến Thanh vẫn vuốt ve gương mặt xinh xẻo, ngắm nhìn Thiên Ân trong giấc mộng cọ cọ mặt vào lồng ngực hắn.
Thanh âm hắn vang lên, sắc lạnh.
_ Nói cho hết ý!
Kính Hàm hít nhẹ, dè dặt lên tiếng.
_ Ý của thuộc hạ...cho dù cô bé là con của người kia, nhưng cô bé còn nhỏ, có vẻ cũng hoàn toàn không biết về chuyện đó....
_ Hơn nữa....
Kính Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, dễ dàng nhận ra gương mặt Tề Yến Thanh căng cứng lại, hàn khí toả ra càng lúc càng khiến cho người ta bức thở, sát khí rất rõ ràng.
Anh đắn đo....rồi cũng quyết định lên tiếng.
_....Cô bé cũng vô tội....
_ Giờ cậu đang phán xét tôi?
Tề Yến Thanh lên tiếng, ánh mắt qua gương chiếu hậu nhìn thẳng vào Kính Hàm, hỏi một câu mà khiến cho anh sợ đến nhói tim.
_ Thuộc hạ không dám!
Kính Hàm lập tức cúi đầu, nhanh chóng nhận lỗi.
_ Chú ý thân phận của cậu!
Tề Yến Thanh chỉ đơn giản nói một câu, Kính Hàm cũng ngoan ngoãn tuân mệnh.
_ Thuộc hạ đã rõ!
Anh nhìn Thiên Ân say ngủ, đầu lông mày đẹp đẽ của anh cau chặt lại....nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Năm đó anh chứng kiến, Tề Yến Thanh đã một tay tắm máu tổ chức Phi Điểu, những tên thuộc hạ, sát thủ phản bội đã phải chịu những phương thức đoạt mạng tàn nhẫn nhất, kể cả những tên lính đánh thuê chuyên nghiệp nhất, tàn độc nhất cũng bị chịu chung số phận.
Tổ chức Phi Điểu năm đó, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, tàn bạo không gì kể siết.
Cũng chính trong ngày thanh trừng ấy, Tề Yến Thanh cũng thuận tay giết hết một loạt quan chức tham nhũng bao che cho Tổ chức Phi Điểu, mà cuối cùng báo cáo của cảnh sát tất cả chỉ là tử tử hoặc bị sát thủ ám sát....Làm ra một ngày kinh thiên động địa như vậy, long trời lở đất như vậy!
Tay Tề Tổng vốn dĩ chính là rửa bằng máu người, cơ ngơi của Tề Thị vốn từ máu thịt dựng lên, và Tề Tổng cũng chính là ông chủ của thế giới ngầm, chủ nhân đương thời của Tổ chức sát thủ tàn nhẫn nhất - Phi Điểu!
Là một kẻ âm trầm nhất, nguy hiểm nhất, tàn nhẫn nhất, tuyệt tình nhất, khó đối phó nhất!
Nhưng cũng là người ân nghĩa nhất, trung thành nhất, ân tình nhất!.