Trời chiều chạng vạng, bóng đêm buông xuống rất nhanh, như một màn nhung nhuộm đen tím cảnh vật.
Gió từng cơn thổi qua, ngày càng lạnh hơn, mang theo hương đồng nội như còn vương mùi khói, làm tung những lọn tóc mềm mượt buông dài của Thiên Ân.
Kính Hàm nhìn Thiên Ân đứng trước cô nhi viện hoang tàn đổ nát, mái tóc đen xõa tung trong gió, gương mặt nhu mì tinh tế nén nỗi bi thương, ánh mắt trong sáng thuần khiên sưng đỏ, hàng mi dài còn ướt nước mắt, đôi môi đỏ hồng run run, gương mặt tái nhợt, tà váy lụa khẽ tung lên trong gió, giống như một thiên sứ bị lưu đày xuống địa ngục, ảm đạm thần thương* , khiến cho đáy tim tĩnh mịch của Kính Hàm xao động đau nhức.
( * tâm trạng tồi tệ, u ám ).
Kính Hàm đã nghĩ khi gặp anh, Thiên Ân hoặc là sẽ một mực bỏ đi, hoặc có khi sẽ cho anh một phát tát....Nhưng cô lại không hề làm gì hết, ánh mắt quá điềm tĩnh, quá thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến cho anh có chút lo sợ.
Thiên Ân nhìn Kính Hàm trước mặt, cũng giống như 12 năm trước, ngày đầu tiên cô gặp anh trong cô nhi viện.
Một thân cao lớn anh tuấn, khí chất điềm đạm bất phàm, gương mặt anh tuấn sắt nét, mang theo nét nghiêm túc hấp dẫn, ánh mắt ấm áp trầm ổn, khiến cho cô nhìn vào lập tức an tâm...nhưng khung cảnh, thì không còn như xưa nữa!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT