Thanh âm của Kính Hàm vẫn như thế, cung kính và lễ độ, như thể giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện người này vừa găm vào ngực người kia một vết đạn trí mạng.
_ Cậu còn đau không?
Giọng nói của Tề Yến Thanh vang qua điện thoại, quan tâm nhẹ nhàng đến lạ lẫm. Kính Hàm mỉm cười, bàn tay vô thức đưa lên phần ngực trái của mình, nhẹ giọng nói.
_ Thuộc hạ không sao! Chỉ vẫn còn hơi ê ẩm một chút! Nhưng chiếc áo chống đạn đặc chủng của USMC* thì không dùng được nữa!
Nụ cười bất giác nở trên môi Kính Hàm khi anh nhớ về buổi chiều hôm ấy. Cho dù đã cẩn thận mặc một chiếc áo chống đạn, cộng thêm hai mảnh giát sắt thiết kế đặc biệt lót ở vùng ngực, thế mà lực viên đạn găm vào ngực vẫn khiến Kính Hàm đau đến ngất xỉu.
Trong vô thức anh nghe váng vất tiếng khóc xé lòng, hay có một bàn tay nào đó níu áo anh rất chặt. Đến khi Tề Yến Thanh kéo anh giấu vào phòng chứa đồ khuất sau tầm nhìn, và tiếng nổ váng óc của chiếc BMW vang lên anh mới tỉnh dậy.
_ Lúc ấy cậu nằm ngây ra trên đất, tôi tưởng cậu chết thật rồi! Đến khi tóm cậu vẫn thấy mạch cậu đập mới biết cậu chưa chết!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play