Hiện tại, không phải là thời điểm thống nhất giải tán đội, nhưng vẫn có vài người lẻ tẻ xuất hiện trong nhà ăn.
Hai người họ ngồi đối diện, ánh mắt từ bốn phía đảo qua đảo lại nhìn hai người...
Một chàng trai ở đối diện nhìn thẳng vào nơi này, nhìn Tần Đồ ngồi bên cạnh Sở Nghiêu, nhìn đến quên múc cơm bỏ vào miệng.
Sở Nghiêu nhíu mày liếc nhìn, người nọ trong nháy mắt tỉnh lại, cổ tay chuyển động dữ dội, cho thìa cơm lớn vào lỗ mũi - sặc cái mặt đỏ bừng.
Sở Nghiêu: "..."
Tần Đồ nhìn sang bên cạnh, ánh mắt híp mắt lại, người nọ nhanh chóng cúi đầu ngượng ngùng.
Anh dời ánh mắt về phía Sở Nghiêu, giọng điệu trầm thấp lười biếng, ánh mắt ân cần: "Thiếu tá, đừng lo lắng, tôi không sợ ánh mắt thiên hạ."
Chu Nghiêu bị lời nói của anh làm cho tê dại, có chút không nói nên lời: "Anh thật sự là có bệnh."
Tần Đồ cười tủm tỉm, đang định lên tiếng, Sở Nghiêu đột nhiên kéo cổ tay anh đến trước mặt hắn——
Sở Nghiêu cúi đầu cau mày, nhẹ nhàng nghịch thông tấn khí của Tần Đồ hai lần, ngước mắt lên nhìn anh: "Mật khẩu."
"Ngay trước mặt."
Sở Nghiêu nhìn chằm chằm anh vài giây, đầu lưỡi áp sát má anh: "Nói tiếng người."
"Khuôn mặt độc nhất vô nhị của tôi."
Tần Đồ vừa nói vừa rút tay ra, cầm thông tấn khí chiếu vào mặt mình, cuối mắt liếc nhìn Sở Nghiêu, nụ cười càng lớn hơn.
"Đinh, nhận diện khuôn mặt thành công."
Thông tấn khí trên cổ tay phát ra âm thanh nhắc nhở không cao cũng không thấp, Tần Đồ đưa cổ tay về phía Sở Nghiêu.
"Vậy Thiếu tá, cậu muốn làm gì?"
Sở Nghiêu phớt lờ anh, ngón tay vuốt lên thông tấn khí của anh, màn hình ba chiều to bằng đĩa ăn đột nhiên xuất hiện trên màn hình nhỏ, bằng phẳng.
Tần Đồ liếc nhìn nó——
【Cẩm nang sinh tồn của con người về tự mình tu dưỡng của Omega】
Tần Đồ: "..."
Sở Nghiêu tiếp tục nhấp, màn hình thay đổi, Tần Đồ lại liếc mắt nhìn, trong lòng vui vẻ.
【1. Học cách xác định và nhận biết chính xác sự khác biệt giới tính giữa Omega và Alpha】
【2. Tích cực tìm hiểu vai trò, tác động và các bước đánh dấu tạm thời và đánh dấu cả đời】
【3. Thiết lập các giá trị, quan điểm đúng đắn khi lựa chọn bạn đời】
"Cậu đây là có ý gì?"
Sở Nghiêu không trả lời câu hỏi của anh, thấp giọng nói: "Anh có muốn xem không?"
Tần Đồ nhướng mày: "Vậy thì cái thứ hai đi, tôi muốn chủ động tìm hiểu các bước đánh dấu cả đời."
Sở Nghiêu lạnh lùng trừng mắt.
Đầu óc có bệnh.
Tần Đồ cảm thấy từ trong ánh mắt Sở Nghiêu hiện ra câu "gỗ mục không thể điêu" (1), anh thở dài có chút bất lực: "Thiếu tá, sao cậu lại có thành kiến với tôi."
(1) 朽木不可雕: Gỗ mục không điêu khắc được. Nó được sử dụng để mô tả những người không thể cải thiện được hoặc những thứ và tình huống hư hỏng và không thể cứu vãn được. Thành ngữ này còn có tên là "gỗ mục đất phân", ẩn dụ chỉ những con người đã sa đọa đến tuyệt vọng.
Là một câu trần thuật.
Lông mày Sở Nghiêu nhíu lại càng chặt, hắn muốn nói vài lời, nói rằng đây không phải là thành kiến, chỉ là không quen nên không muốn tiếp tục gần gũi với anh mà thôi.
Mà người này khác với những người hắn đã từng gặp trong quá khứ, mang lại cho hắn cảm giác không thể giải thích được, hắn không thích điều đó.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, khóe miệng mím chặt, nhìn người trước mặt.
Người này thoạt nhìn đã nhượng bộ, bớt hào nhoáng và quý khí hơn một chút.
"Sau này có thời gian rãnh chúng ta sẽ thảo luận cách điều khiển cơ giáp sau, giờ tôi còn có việc nên đi trước đây."
Sở Nghiêu đứng lên, để câu này lại, cũng không nhìn người đang nhìn chằm chằm mình mà sải bước đi ra ngoài.
......
Cánh tay đông cứng giữa không trung có chút đau nhức, Tần Đồ nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Nghiêu đang ra khỏi cửa nhà ăn, xuống bậc thềm, đi vào sân huấn luyện.
Sau đó, rẽ vào một góc, khuất tầm nhìn.
Người bạn ở phía đối diện đang tập trung ăn cơm sau khi bị Sở Nghiêu liếc nhìn lúc này cũng lén nhìn Tần Đồ, người nọ cảm thấy vị thiếu tướng này đang mỉm cười, bộ dáng khách khí và xa cách, không giống như khi ở trước mặt Sở Nghiêu lúc nãy...
_
Sở Nghiêu đi tới sân huấn luyện không dừng lại, có chút cáu kỉnh, đầu óc trống rỗng, đầu khó chịu, ánh mắt cũng khó chịu.
Tại sao lại khó chịu? Bản thân hắn cũng không biết. Có phải vì không được nghe nói về cách điều khiển của cơ giáp?
......
Sở Nghiêu dùng sức xoa xoa trán, cảm giác đau đớn đã xua tan cảm giác phiền muộn nhảy lên trong đầu, đoán là bệnh cũ lại tái phát...
Trên sân huấn luyện, Sở Nghiêu nhìn thấy sĩ quán mặc quân phục màu đen được cho là rất A, mái tóc dài nửa người được buộc gọn sau đầu, chiều cao trung bình, khí chất quả thật rất tốt, nhưng... Sở Nghiêu nghĩ đến đánh giá của Diêu Văn Phỉ, cũng không phải là A cho lắm.
Ngược lại, ai đó...
Hai ba học viên đội đặc biệt đi ngang qua, chào hỏi hắn
"Chào, Nghiêu ca."
Sở Nghiêu gật đầu.
Những người đó tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
"Thật sự, dù sao tao cũng nghĩ anh ta không đơn giản."
"Hả? Tao thấy anh ta đứng ở phía sau đội khi Nghiêu ca ném bánh bao chiên, không biết anh ta đến lúc nào, cũng không phát ra âm thanh, chỉ đứng đó xem náo nhiệt, nhìn thấy sắp động thủ mới chậm rãi đi ra, nhưng anh ta lại bị Hàn Câu thuyết phục."
"Wow, vừa quyến rũ vừa giả dối..."
Sở Nghiêu dừng chân lại.
Xem đi, chỉ là đồ khốn nạn.
_
Sở Nghiêu trở về ký túc xá, ngồi trên giường, đầu dựa vào tường, cảm thấy đầu mình đau đến mức sắp nổ tung.
Cảm giác quen thuộc.
Do di chứng của vết thương cách đây năm năm trước thỉnh thoảng lại bị đau đầu, không liên tục và cơn đau sẽ tự khỏi sau một hoặc hai ngày.
Nhưng vết thương ở thời điểm đó rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác, khiến một phần dây thần kinh thị giác bị teo.
Khi cơn đau đầu ập đến, thị lực của Sở Nghiêu khá kém, thậm chí còn không nhìn thấy khi ở giai đoạn nghiêm trọng nhất.
Đó là lý do tại sao hắn lại có danh hiệu "thằng mù nhỏ" trong miệng Trần Duy.
Thời điểm xảy ra vụ tấn công có chút khó khăn, nhưng may mắn là tình hình lúc đó đã cứu được một mạng người, nghĩ lại cũng đáng khi chịu một chút đau đớn và cứu được mạng người.
Không có thuốc giảm đau cụ thể, thường thì thuốc giảm đau không hiệu quả đối với hắn.
Cơn đau thần kinh cực kỳ khó chịu, nó tới đột ngột, giống như kiến cắn xé dây thần kinh não, gặm nhấm hốc mắt, thái dương cũng đau nhói, như thể máu sắp xuyên thủng qua lớp da mỏng mà tràn ra ngoài.
Sở Nghiêu siết chặt tay lên trán, quai hàm căng cứng, những giọt mồ hôi lớn chảy xuống quai hàm...
_
Khi Diêu Văn Phỉ trở về ký túc xá sau khi ăn xong thì thấy cảnh tượng như vậy, Sở Nghiêu ngồi trên giường cúi đầu, không biết mình đã ở tư thế này trong bao lâu rồi.
Diêu Văn Phỉ có chút sững sờ, hỏi: "Nghiêu ca, lại tái phát sao?"
Sở Nghiêu không trả lời cậu, Diêu Văn Phỉ bước lên phía trước, ấn nhẹ vào vai Sở Nghiêu, lo lắng nói: "Cơn đau còn chưa qua sao?"
"Ừm." Sở Nghiêu thấp giọng trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.
"Vậy uống chút nước đi? Hay là...... Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, tao sẽ đi xin sĩ quan..."
"Không, lát nữa tao xuống." Sở Nghiêu ngắt lời.
Đồng tử Diêu Văn Phỉ co lại, khẽ nói: "Mày có thể chịu đựng được không?"
"Không sao."
_
Một giờ chiều theo giờ liên bang.
Đội đặc biệt đã tập hợp xong, một đám đứng ở đó như cây lao.
Tần Đồ dùng một tay búng găng tay một cách bất cẩn, mang giày quân đội bước tới.
"Xong chưa?"
"Xong rồi" Phó đại đội trưởng hành lễ.
Tần Đồ gật đầu, đặt ngón tay lên cằm suy nghĩ vài giây, cười nói: "Tự giới thiệu bản thân đi."
Anh chỉ chỉ vào đội
"Từng người một đến."
"Lý Phong, Alpha cấp A."
"Trần Vũ, Alpha cấp A."
"Lâm Luyến, Omega cấp S."
"Cố Hiểu Quang, Alpha cấp B."
"Thi Duy, Omega cấp A."
"Diêu Văn Phỉ, Alpha cấp A."
......
Âm thanh dừng lại ở đây, và sau vài giây vẫn không có động tĩnh gì.
Mọi người lặng lẽ liếc mắt liếc nhìn Sở Nghiêu đứng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Nghiêu đau đầu kinh khủng, hắn cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ nghĩ đến câu nói của Tần Đồ lúc sáng: "Cậu sẽ tự mình nói cho tôi biết."
Khi nghĩ đến câu này, đầu hắn càng đau hơn.
"Sở Nghiêu, Alpha cấp S."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Sở Nghiêu đột nhiên im lặng đến mức đánh nhau với sĩ quan mới...
Tần Đồ nhận được câu trả lời muốn nghe, hài lòng nhướng mày
.......
Sau khi giới thiệu xong, Tần Đồ cầm găng tay vỗ nhẹ vào quân phục, sau đó bỏ vào túi áo, hờ hững nói: "Tiếp theo, dựa theo tiến độ huấn luyện, tiến hành thao tác trên phi hạm cùng với chạy cự ly dài 30.000 mét."
_
"Toang rồi, Nghiêu ca, lại là thao tác trên phi thuyền, tao bị say sóng, phải làm sao bây giờ?"
Diêu Văn Phỉ vẻ mặt cay đắng.
Phi hạm là loại chiến hạm cấp cao hơn phi cơ, thường được sử dụng trong chiến đấu, bay cực nhanh, phòng thủ cao và tấn công mạnh.
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn cậu: "Mày có thể không học."
Diêu Văn Phỉ nhìn Sở Nghiêu với vẻ mặt xúc động.
"Về sau khi lũ thú nhân tấn công, tao sẽ ngồi phi hạm, và mày chạy bằng chân."
Diêu Văn Phỉ:"...?" Thật cảm động.
Không còn cách nào, việc cần làm thì vẫn phải làm, bất chấp khó khăn.
Diêu Văn Phỉ xoay người uốn éo đi về phía phi hạm đang chờ cậu, bước chân khẽ nhúc nhích như tiểu gia ngọc bích (2).
(2) 小家碧玉: [thành ngữ Trung Quốc] một người phụ nữ trong một gia đình nhỏ, thường dùng để chỉ những phụ nữ trẻ đẹp xuất thân từ những gia đình nhỏ
"Cậu muốn đi vệ sinh à?"
"Hả?" Diêu Văn Phỉ ngơ ngác nhìn sĩ quan Tần hỏi.
Tần Đồ liếc nhìn hai chân gần như vặn vẹo của ậu: "Tôi còn tưởng cậu không kìm được."
Diêu Văn Phỉ: "..."
Một người hai người đều chẳng ra gì mà.
_
Diêu Văn Phỉ lên phi hạm với vẻ mặt cay đắng, cảm giác như sắp nôn mửa.
Chỉ cần ngồi trên đó thôi là đã muốn nôn mửa rồi, sau này tiêu rồi, nhất định phải chạy theo phi hạm của Nghiêu ca...
Diêu Văn Phỉ tuyệt vọng.
Nhìn toàn bộ bàn phím, Diêu Văn Phỉ choáng váng, nhấn nút khởi động——
"Vút—" Phi hạm di chuyển rất nhanh.
"Ah— Cứu tôi!"
Diêu Văn Phỉ nhanh chóng nhấn nút khởi động lần nữa, phi hạm dừng lại.
Tần Đồ cũng đi tới.
"Để tôi xem..."
Ngón tay Tần Đồ gập lại gõ lên trán cậu, cong khóe môi:"Hôm nay dưới đỉnh đầu trống không sao? Não đâu?"
Diêu Văn Bân: "..."
"Một Alpha" Tần Đồ cười nói: "Say hạm?"
Diêu Văn Phỉ xấu hổ nói không nên lời.
"Đi cùng Sở Nghiêu, để cậu ta dẫn cậu đi." Giọng nói của Tần Đồ lười biếng.
"Hả? Có thể sao?!" Diêu Văn Phỉ vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ba giây, nếu không đi, cậu có thể tự làm."
"Ei ei ei, tôi đi! Tôi đi!" Diêu Văn Phỉ lanh lẹ chạy về phía phi hạm của Nghiêu ca, vừa hưng phấn vừa nhảy nhót
.......
"Mày lên đây làm gì?" Sở Nghiêu ngơ ngác nhìn Diêu Văn Phỉ đang trèo lên cửa phi hạm.
"Chính là sĩ quan Tần cho phép tao đi lên."
"......"
"Tao yêu anh ấy." Diêu Văn Phỉ nói.
Sở Nghiêu nghe Diêu Văn Phỉ nói, vẻ mặt vô cảm.
"Chết tiệt! Mấy thứ này thực sự quá khó học!" Diêu Văn Phỉ ôm chặt cánh tay Sở Nghiêu, như thể đã tìm được nơi trú ẩn an toàn.
"Đừng giống Omega." Sở Nghiêu cười nói.
"Không ~ Nghiêu ca, người ta sợ quá~."
Diêu Văn Phỉ cố hết sức làm cho giọng nói của mình mềm hơn một chút, nhưng thất bại thế là biểu diễn hành động một tráng hán đang làm nũng...
Sở Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu mày lại âm dương quái khí nữa tao sẽ ném mày ra ngoài."
"......"
_
Một giờ sau, kết thúc huấn luyện phi hạm.
Ở đội đặc liên, kiến thức này không cần phải được sĩ quan giảng dạy, chỉ cần tự mình rèn luyện nhiều lần là được.
"Nghỉ ngơi mười phút, và sau đó chúng ta sẽ chạy 30.000 mét."
Tần Đồ vừa nói vừa đi về phía Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ.
"Cảm giác thế nào?" Anh mỉm cười hỏi.
"Không tệ, Nghiêu ca rất đáng tin cậy!"
Diêu Văn Phỉ hưng phấn trả lời.
"Tôi không hỏi cậu."
Diêu Văn Phỉ: "...?" Không hiểu sao lại cảm thấy bị ghét bỏ.
Tần Đồ vẫn nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, đầu Sở Nghiêu lúc này đau nhức, hắn thật sự không muốn để ý tới anh.
"Thiếu tá Sở Nghiêu, tôi nghĩ cậu thiếu tôn trọng cần thiết đối với tôi."
Tần Đồ mỉm cười nhìn hắn.
"...." Sở Nghiêu liếm liếm hàm răng sau
"Báo cáo sĩ quan, hét quá lớn, tốc độ đạt tiêu chuẩn, kinh nghiệm ở mức trung bình."
Tần Đồ mỉm cười nhìn Diêu Văn Phỉ.
Diêu Văn Phỉ: "..." Cứu mạng, sau này tôi sẽ yên tĩnh hơn.
Nghiêu ca, mày làm tổn thương anh em!!
Mười phút trôi qua rất nhanh, đội đặc biệt đang chuẩn bị chạy một quãng đường dài, vòng quanh sân tập, nhưng chỉ một vòng mà thôi.
Sân tập thực sự rất lớn.
Diêu Văn Phỉ bây giờ có chút lo lắng, Sở Nghiêu vẫn ở vị trí cũ, đứng bên cạnh cậu cùng nhau chạy, nhưng - ai có thể nói cho cậu biết vì sao Tần Đồ cũng chạy cùng bọn họ??
Làm gương sao?
Không thấy Tần Đồ lại có tố chất như này, có lẽ là quá nhàm chán.
Bây giờ thì tốt rồi, nhiệm vụ lẽ ra có thể dễ dàng hoàn thành đã được nâng lên một tầm cao mới, cậu chưa bao giờ chạy với sĩ quan, Diêu Văn Phỉ lo lắng đến mức chân trái vấp phải chân phải...
Lúc Tần Đồ chạy, anh cũng tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn cậu, trông rất thoải mái, sau đó nhíu mày chế giễu: "Sau này để não và chân thảo luận trước khi chạy." "
Diêu Văn Phỉ: "..."
Không có trái tim, người này không có trái tim!
Sở Nghiêu lúc này rất khó chịu, nhưng trên mặt hắn lại không nhìn thấy được gì.
Nhiệm vụ thường ngày dễ dàng vượt qua lại gặp phải một cơn đau đầu, hết lần này đến lần khác, lại có một tên phiền toái ở bên cạnh hắn, khó chịu.
Sở Nghiêu dần dần chậm lại, chỉ còn lại vài trăm mét, nhưng ánh mắt lúc này đã bị cơn đau đầu ảnh hưởng, choáng váng, tầm nhìn đang dần thu hẹp lại, chỉ còn lại tầm nhìn trung tâm hình ống, tầm nhìn ngoại vi bị khiếm khuyết khiến không thể nhìn rõ đường.
......
"Cậu bị làm sao vậy?" Tần Đồ cau mày, trầm giọng hỏi.
"Không có gì."
Sở Nghiêu căn bản không nhìn rõ cái gì, hắn dựa cảm giác mà chạy về phía trước.
Gần đến đích rồi.
......
Sau khi đi bước cuối cùng, Sở Nghiêu đau đến mức gần như ngã quỵ, hai chân mềm nhũn——
Tần Đồ nắm lấy cánh tay hắn, một tay đặt vào eo hắn——
"Thiếu tá, cậu đang giả vờ đáng yêu à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT