Tần Đồ hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống, dưới mí mắt phủ một bóng người.
Khóe môi anh khẽ giật, yên tĩnh ngồi cúi đầu trong tinh hạm, như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Muốn hỏi người đó có còn nhớ thiếu niên mắt đỏ năm năm trước hay không, muốn hỏi người đó có còn nhận ra chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay anh đang đeo hay không.
Nhưng Tần Đồ không nói gì.
Sau hai phút im lặng, anh ngẩng đầu, nhìn Sở Nghiêu cong khóe môi, nói: "Thay vì hỏi tôi muốn hỏi cái gì, không bằng thiếu tá cậu nói trước cậu muốn biết cái gì đi."
Yết hầu Sở Nghiêu khẽ lăn xuống.
"Cậu sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm tôi nói một ít chuyện không quan trọng." Tần Đồ thay đổi tư thế lười biếng hơn, sợi tóc màu vàng trên trán phủ lên khóe mắt, anh cong ngón tay vén lên, tiếp tục nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Sở Nghiêu nheo mắt lại.
"Tôi sẽ xem xét trả lời dựa trên thái độ của cậu."
Giọng nói mang theo ý cười của Tần Đồ truyền ra ở đầu bên kia thông tấn khí.
"......"
Lại là im lặng.
Tần Đồ phát hiện, phần lớn thời gian anh và Sở Nghiêu đều như vậy, rõ ràng biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng một người không hỏi, một người không nói.
"Không hỏi à?" Tần Đồ nhíu mày, "Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào như này nữa." (1)
(1)過了這個村可就沒這個店了哦: câu tục ngữ có nghĩa là cơ hội hiếm có, không thể tùy tiện bỏ qua.
Ở nơi màn hình không hiện ra, Sở Nghiêu im lặng siết chặt năm ngón tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có chút đau.
"Hải Kim nói một ít chuyện trước kia của anh, anh... " Sở Nghiêu nhíu mày, tựa hồ không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
"Tôi tưởng cậu sẽ hỏi tôi vì sao được nhà họ Mục nhận nuôi." Tần Đồ cười cười, "Chuyện lúc nào sao...... Hừm......"
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
"Không nhớ rõ, đại khái là từ lúc lớn đến như vậy, tôi đã ở nhà họ Mục rồi."
Tần Đồ khoa tay múa chân, bàn tay dừng lại hai phần ba vị trí lái.
Sở Nghiêu liếc nhìn động tác của Tần Đồ, trong lòng lại yên lặng suy tư câu hỏi vừa rồi của Tần Đồ.
Tại sao không hỏi anh ta vì sao lại được nhận nuôi.
Trên người Tần Đồ có quá nhiều bí mật, quá nhiều bí mật mà những người thân cận với anh ta cũng không biết.
Mà quan hệ của bọn họ giống như bạn mà không phải bạn, hỏi đến loại chuyện này......
Không hợp lắm.
"Hải Kim còn nói gì nữa?" Tần Đồ cười nói, "Không bằng giải đáp rõ ràng nghi ngờ của thiếu tá đi."
Sở Nghiêu nhìn Tần Đồ vẻ mặt "Ông đang thể hiện lòng tốt", im lặng hai giây.
Hắn cũng lười so đo với Tần Đồ, ai cũng biết trên môi Tần Đồ không có lời nào chính xác.
Thừa dịp người này đang "Phát lòng tốt", hắn nói thẳng: "Đi qua Hôi Tinh chưa?"
"Có đi qua." Tần Đồ gật đầu.
"Anh......"
"Tôi không phải mới từ Hôi Tinh trở về sao?" Tần Đồ vô tội chớp mắt mấy cái.
"......"
"Tôi đang nói trước kia." Sở Nghiêu nhẫn nại lặp lại.
"Cách đây bao lâu? Chuẩn xác một chút."
Tay Sở Nghiêu nắm chặt, không biết tại sao, tim hắn đập nhanh hơn vài phần.
"Năm năm trước."
"Năm năm trước sao." Tần Đồ rũ mắt xoay quanh chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay mình, chiếc nhẫn này càng ngày càng cũ.
Cũng trách Sở Nghiêu không nhớ rõ, không nhận ra.
"Đã từng." Tần Đồ ngừng động tác xoay nhẫn, "Sao vậy?"
Bên trong tinh hạm càng lúc càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, cách xa nhau vạn dặm rồi lại dây dưa cùng một chỗ.
"Sao không nói nữa?" Tần Đồ ghé sát vào màn hình, khuôn mặt đẹp trai bất ngờ phóng to không kịp đề phòng trước mắt Sở Nghiêu. Hình như là bị dọa, tim Sở Nghiêu không hiểu sao lại đập thình thịch.
Anh dựa người về phía sau, kéo khoảng cách với màn hình.
Ánh mắt như muốn xuyên qua màn hình ghim vào người Sở Nghiêu.
"Không có gì, tôi còn có việc, trước hết cứ như vậy, cúp máy." Sở Nghiêu quay đầu, không biết là bởi vì ánh mắt của Tần Đồ quá nóng hay là bởi vì hắn thật sự có việc, thế mà khiến hắn lộ ra một tia tránh né.
"Để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào." Tần Đồ phóng ánh mắt ra xa, tiêu điểm cụ thể không biết rơi vào nơi nào.
"Tôi được ba của Mục Thanh đón đến nhà họ Mục, đại khái là khoảng ba hay bốn tuổi...... " Tần Đồ có chút bất đắc dĩ cười cười, "Cái này thật sự không nhớ rõ."
Ngón tay Sở Nghiêu không dấu vết giật giật.
Được nhận nuôi ở độ tuổi này?
"Tôi bị ba tôi vứt bỏ ở thành phố rượu, khu vực tối tăm và rắc rối nhất Hôi Tinh, sau đó được nhà họ Mục đón đi."
"Ba anh?"
"Ừ." Tần Đồ nói đến chuyện cũ có chút thoải mái, khiến người ta không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, "Tuy nhiên hắn không giết tôi rồi ném, cũng coi như nhân từ."
Sở Nghiêu nhíu mày, đè nén nghi hoặc và kinh ngạc, trầm mặc nghe Tần Đồ nói.
"Mẹ anh đâu?" Sở Nghiêu bình tĩnh hỏi, hỏi xong lại im lặng.
Hắn quá vội vàng.
Bị người ba tự tay vứt bỏ, người mẹ đóng vai trò gì, chắc hẳn Tần Đồ không muốn lộ ra bên ngoài.
Ai ngờ Tần Đồ chỉ cười không sao cả, giương mắt nói: "Qua đời rồi."
"Nghe nói đã chết khi tôi mới hai tuổi."
Sở Nghiêu mím môi.
"Nhưng tôi không nhớ rõ hình dáng của bà ấy, là người như thế nào, ký ức trước bốn năm tuổi bởi vì nguyên nhân nào đó..." Tần Đồ giơ tay gật đầu, "Bị niêm phong ở nơi này."
"Tôi cũng không định thả nó ra, nếu là ký ức bị tôi lựa chọn niêm phong, cố ý đi tìm cũng không có ý nghĩa gì."
Sở Nghiêu không biết nên nói gì, chỉ im lặng. Hắn cảm giác Tần Đồ đang chậm rãi tiến về phía hắn.
Hắn cũng đang có được một Tần Đồ khác.
Một Tần Đồ không muốn người khác biết.
"Ba tôi...... bây giờ nghĩ lại, mẹ tôi chính là điểm mấu chốt của ông ta, đối với thế giới bên ngoài, cũng không phải là thứ tốt." Tần Đồ hơi tự giễu cười cười, "Nhưng chắc là tôi tốt hơn hắn rất nhiều, trước kia không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại nhất định là như vậy."
Anh nói xong nhìn Sở Nghiêu, ánh mắt ý tứ không rõ.
Giống như Sở Nghiêu chính là nguyên nhân khiến anh "hiện tại nhất định là vậy".
Đầu lưỡi Sở Nghiêu áp vào má, tránh ánh mắt quang minh chính đại của Tần Đồ.
Tần Đồ cong khóe môi nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, tôi trước kia là dạng gì, cái này cậu cũng muốn hỏi, đúng không?"
Sở Nghiêu: "... Ừ."
Không hiểu sao lại có cảm giác bị Tần Đồ dắt đi.
Chậc.
"Dù sao cũng không giống bây giờ." Tần Đồ cười nói, "Cái này không cần nhiều lời, cậu biết rất rõ."
Sở Nghiêu: "Sao tôi lại biết rõ?"
Tần Đồ: "Đây là sự thật, bây giờ cậu cảm thấy không rõ, đó là vấn đề của cậu."
Sở Nghiêu: "Trước đây chúng ta quen nhau?"
"Có nhận ra hay không, không phải quyết định bởi thiếu tá sao, tôi nói cũng không tính."
"......"
Cảm giác người này nói chuyện kẹp súng, mang gậy là chuyện gì xảy ra?
Sở Nghiêu lựa chọn đi vòng qua đề tài này.
Hắn liếc Tần Đồ một cái, tầm mắt dừng lại trên chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay Tần Đồ.
"Đó là cái gì?"
"Nhẫn, đồ chơi này cũng không nhận ra sao."
"Tôi biết là nhẫn, tôi hỏi..." Lời Sở Nghiêu bị cắt đứt, "Tại sao anh đeo nó" mấy chữ này còn chưa thể nói ra miệng.
"À, tôi biết cậu muốn hỏi gì." Tần Đồ cười có vài phần ý tứ sâu xa, "Đây là tín vật đính ước."
Sở Nghiêu: "......"
Tần Đồ: "Còn hỏi nữa không?
......
Thấy Sở Nghiêu không mở miệng, Tần Đồ lại bắt đầu tự mình nói: "Vấn đề thứ ba, tôi đoán cậu muốn hỏi trong rương này thật sự chứa cái gì, đúng không?"
Sở Nghiêu im lặng vài giây.
Vài giây sau hắn nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt bởi vì động tác nhỏ này mà bớt đi chút lạnh lùng, mang theo chút thờ ơ.
"Đó là vấn đề thứ ba ban đầu, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi ——"