"Năm năm trước?" Diêu Văn Phỉ sững sờ lặp lại, "Năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, khiến tính cách một người có thay đổi lớn như vậy."
"Không biết." Hải Kim lắc đầu, "Đừng nói tôi không biết, cho dù là Mục Thanh và William cũng không biết."
"Tần Đồ chưa từng nói qua việc này, hắn không nói thì không ai có thể hỏi ra cái gì."
"Chậc, tôi đoán nhất định là năm năm trước đã gặp được một người có thể khiến anh ấy tự nguyện thay đổi tính cách, không biết có phải là một Omega tương đối xinh đẹp hay không."
"Không thể nào." Hải Kim phủ định, "Nhiều năm nay, tôi chưa từng thấy Tần Đồ thích một người nào."
Anh vừa nói xong dường như nhớ tới cái gì đó, mở to hai mắt sửa lại: "Đương nhiên, ngoại trừ Sở ——"
Nhớ tới nhanh câm miệng lại cũng nhanh, anh chỉ phát ra một âm tiết liền nhanh chóng ngừng miệng, từ Sở kia dường như có vẻ mơ hồ không rõ.
Dù sao chính chủ cũng ở đây.
Hải Kim che miệng, không cho phép mình nói tiếp.
"Ban đầu?" Diêu Văn Phỉ nghiêng đầu, "Ban đầu là cái gì? Mối tình đầu?" (*)
(*) 楚: Họ của anh Sở, 初: ban đầu. Hai từ này phát âm gần giống nhau. 初戀: Mối tình đầu
Hải Kim: "......"
Ban đầu con mẹ cậu.
Nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu: "Ừm, mối tình đầu."
"Đậu má!" Diêu Văn Phỉ đổi chân bắt chéo, "Sĩ quan Tần mà có mối tình đầu? Chuyện từ lúc nào vậy, sao không nghe các anh nhắc tới, nhanh lên, nói tỉ mỉ một chút."
Hải Kim: "......"
Con mẹ nó cậu đừng hỏi, thứ không tồn tại làm sao ông có thể bịa ra được.
"Tôi...... không biết." Hải Kim hắng giọng, "Muốn biết thì cậu đi hỏi Tần Đồ đi."
Diêu Văn Phỉ trút giận: "Tôi nào dám."
Hắn vừa dứt lời liền quay đầu nhìn Sở Nghiêu đang dựa ở cửa trầm tư, hắng giọng nói: "Hay là Nghiêu ca, mày đi hỏi? Tao thấy quan hệ của hai người rất tốt."
Sở Nghiêu: "?"
Hải Kim: "..." Anh thật sự kính nể sự dũng khí ngu ngốc này.
Sở Nghiêu một tay nâng lên ấn sau gáy, bàn tay kia buông xuống bên hông, hắn cúi đầu nhìn mũi chân, một lúc lâu mới ngước mắt nói: "Tao ra ngoài trước."
"Này, Nghiêu ca, mày đi đâu vậy?" Diêu Văn Phỉ vẻ mặt bối rối hỏi.
Một lúc sau mới phản ứng lại: "Nghiêu ca, mày thật sự định đi hỏi sĩ quan Tần về mối tình đầu của anh ấy sao?"
Hải Kim: "......"
Gỗ mục không thể điêu khắc. (1)
(1)朽木不可雕: miêu tả một người không thể cải tạo được hoặc nhân cách đã sa đọa đến mức không còn thuốc chữa, hoặc có nghĩa là sự vật, hoàn cảnh bị hủy hoại không thể cứu vãn được.
"À à." Diêu Văn Phỉ sờ sờ mũi, nói: "Tao chỉ nói thôi mà, Nghiêu ca, mày đối với những chuyện kỳ lạ này cũng không có hứng thú."
Sở Nghiêu nhìn hắn một cái, không lên tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
......
"Đồ ăn cậu đặc biệt chuẩn bị chính là cái này?" Tần Đồ ngồi đối diện William, lười nhác cầm lấy một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, híp mắt hỏi.
William · Dalt đang cắt miếng bít tết đối diện dừng động tác, cặp mắt màu xanh biếc dưới gọng kính vàng nhìn Tần Đồ, nói: "Cậu không hài lòng sao?"
Tần Đồ nhướng mày, nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Không phải, chỉ là...... mấy thứ này một mình cậu cũng có thể ăn được."
William nhíu mày, mím môi nói: "Tôi đã nói rồi, đây là ngoài kế hoạch, tôi sẽ không ăn."
"Vậy sao?" Tần Đồ nhếch môi, như thể cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn nghe, anh đặt ly rượu xuống, ngón tay cong lên trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ, tùy ý hỏi: "Ngoài kế hoạch?"
Anh vừa nói ra lời này, tay cầm dao nĩa của William không thể khống chế lực, đầu ngón tay đều có chút trắng bệch.
Hắn đương nhiên biết ngoài kế hoạch này của Tần Đồ là ám chỉ cái gì, không phải là đồ ăn tỉ mỉ chuẩn bị gì, mà là... Mục Thanh.
"Cậu muốn nói gì?" William buông dao nĩa, nhìn Tần Đồ, trầm giọng nói.
Tần Đồ giương mắt, vô tội nhìn William vẻ mặt nghiêm túc đối diện, cười nói: "Tôi muốn nói, cậu có thể ăn luôn phần thịt bò bít tết này của tôi không, tôi ăn no rồi, hiện tại ăn không vô."
William: "......"
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu." William nhíu mày nói.
"Ừ, biết, tôi cũng vậy." Tần Đồ gật đầu, "Tôi cũng đang nói nghiêm túc —— thịt bò bít tết này tôi ăn không vô."
William: "......"
Bàn tay hắn đặt trên bàn siết chặt lại rồi buông ra, gân xanh trên trán giật giật, cuối cùng bất đắc dĩ nghiêng đầu gọi quản gia tới: "Quản gia Trần, bưng thức ăn của Tần tiên sinh xuống."
Quản gia Trần nhanh chóng đi tới, khom lưng bên cạnh Tần Đồ, nhẹ nhàng bưng thức ăn trên bàn đi.
"Chờ một chút." Tần Đồ cười híp mắt ngẩng đầu, lễ phép nhã nhặn cười với quản gia Trần: "Rượu có thể để lại, cám ơn."
William nhìn anh chằm chằm, chậm rãi nói: "Bây giờ có thể nói rồi chứ."
"Nói cái gì?" Tần Đồ cười hỏi.
William: "Cậu biết mà."
Tần Đồ: "Sao cứ cho là tôi biết? Cậu không nói làm sao tôi biết."
William: "......"
Tay hắn lại siết chặt thêm vài phần, cúi đầu trầm mặc, một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tần Đồ, nói: "Chuyện Mục Thanh, là tôi làm sai."
"Tôi cũng không nên rời đi mà không nói lời nào sau đó."
"Tiếp tục đi."
"Tôi... nên xin lỗi Mục Thanh."
Tiếng gõ bàn chậm rãi của Tần Đồ dừng lại, anh ngước mắt lên nói: "Ừm, lời này nói đến điểm mấu chốt, Dalt, cậu không cảm thấy bây giờ có cái gì không đúng sao?"
William đẩy cặp kính vàng trên sống mũi, lại bỏ thêm một câu: "Còn nữa, xin hãy gọi tôi là William."
"Chuyện này không quan trọng." Tần Đồ cười cười, "Quan trọng là cậu cảm thấy người nên nghe nói những lời này của cậu là ai?
"Có ý gì?" William nhíu mày.
"Cũng không phải cậu ngủ với tôi." Tần Đồ nhướng mày bật cười nói, "Cậu nói với tôi những lời này có tác dụng sao?"
William: "......"
Nắm tay lại chặt thêm vài phần.
"Những lời cậu nói, Mục Thanh đã chờ lâu." Tần Đồ đứng lên, cụp mắt nhìn William đang ngồi ngay ngắn, nói, "Cậu nên cho cậu ta một câu trả lời thuyết phục."
Trên bàn cơm lớn như vậy trở nên rất yên tĩnh.
Thật lâu sau, William mới gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."
Tần Đồ cười cười, từ đầu bàn chậm rãi đi tới chỗ William.
Anh quan sát William từ trên xuống dưới, nói: "Bị thương ở đâu? Không phải rất nghiêm trọng sao, sao không thấy."
William: "......"
Hắn thề, người đứng đầu bảng xếp hạng hắn không muốn nói chuyện nhất tuyệt đối là Tần Đồ.
William sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là gân xanh nổi lên trên mu bàn tay bại lộ tâm tình của hắn giờ phút này.
Tần Đồ liếc mu bàn tay hắn một cái, cười híp mắt nói: "Đừng lo lắng, Dalt. Cho tôi xem vết thương của cậu."
William lười sửa lại cách xưng hô của Tần Đồ đối với hắn, hắn chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay đặt trên bàn nâng lên, chậm rãi đặt lên sau gáy mình, sau đó vén mái tóc dài màu vàng lên, lộ ra tuyến giáp Alpha.
William chậm rãi buông tay xuống, mái tóc vàng một lần nữa che đậy vị trí tuyến giáp, nơi đó có một vết thương sắc bén, cho đến bây giờ vẫn có vảy máu phủ lên trên.
Hắn trầm giọng nói: "Mục tiêu của đám người kia là tuyến giáp của Alpha cao cấp."
"Để làm gì?" Tần Đồ kéo ghế dựa bên cạnh hắn ra, ngồi xuống nghiêng đầu hỏi.
"Không biết." William lắc đầu.
Hắn là Alpha cấp K duy nhất công khai bên ngoài tinh hệ δ, cấp bậc tinh thần lực có thể nói là nghiền ép tất cả Alpha và Omega trước mặt.
Đương nhiên, hắn là ở ngoài sáng, trong bóng tối...... William quay đầu, nhìn chằm chằm Tần Đồ.
Tần Đồ không biết từ lúc nào lấy ra một điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay, thấy William ngước mắt nhìn lên, anh nheo mắt hút một hơi thuốc, chậm rãi nhã ra khói thuốc, hỏi: "Cậu muốn không?"
William: "... Không cần."
"Bọn họ sao đến gần cậu được?" Tần Đồ lại hút một hơi thuốc, có chút nghiền ngẫm cười nói: "Mười mấy ngày không gặp, cậu đã yếu như vậy rồi sao? Tuyến giáp thiếu chút nữa bị người ta cạy rồi."
Khóe môi William mím chặt, mặt lạnh nửa ngày mới nói: "Bọn họ làm giả pheromone của Mục Thanh, tình huống khẩn cấp, tôi không nghĩ tới nhiều như vậy."
"À." Tần Đồ gật đầu, "Sau này thông minh một chút, dùng chân nghĩ cũng biết Mục Thanh không thể tới tìm cậu, đừng bị lừa nữa."
William: "...?"
"Vết thương khi nào mới khỏi?" Tần Đồ nghiêng đầu nhìn sau gáy William.
William: "Chắc là tầm nửa tháng nữa."
"À, vậy không kém thiếu tá nhiều lắm, vết thương của hắn cũng phải dưỡng nửa tháng." Tần Đồ nói.
"Ai?" William nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên người Tần Đồ.
Tần Đồ cười cười: "Cậu đoán xem."
William vẫn chăm chú nhìn anh: "Các cậu cũng ngủ?"
"Ừm, không hẳn." Tần Đồ lấy điếu thuốc trên miệng xuống dập tắt, cười nói, "Tôi không giống cậu, cậu theo đuổi người như vậy thì không đuổi kịp."
William: "......"
Hắn thật sự không muốn nói chuyện với Tần Đồ nữa.
Trong phòng khách to như vậy chỉ có hai người bọn họ, cộng thêm một cái bàn lớn gấp đôi.
Những thứ khác đều không có, rất đơn điệu, đơn điệu đến Tần Đồ cũng không biết nên để ánh mắt ở nơi nào.
"Tần." William gọi anh một tiếng.
Tần Đồ thu hồi ánh mắt trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Sao?"
"Cậu cũng cẩn thận một chút." William nhíu mày, "Địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, mục đích của đám người bọn họ vô cùng rõ ràng, cậu phải chú ý phòng bị."
Tần Đồ chống má tiếp tục nhìn chằm chằm cái nĩa trên bàn, thờ ơ nói: "Bọn chúng không biết tôi."
"Chỉ có cậu là Alpha cấp K thôi." Tần Đồ liếc mắt cười nói.
William: "... Kẻ địch lần này rất khác, cho tới bây giờ tôi cũng không thể tra ra một chút thông tin của bọn chúng, thậm chí còn bị bọn chúng quấy rối, làm loạn kế hoạch của tôi, khóa gien bị mất trộm và Omega mất tích không lâu trước đây cũng là xuất phát từ tay bọn chúng."
"Cho nên bây giờ tôi cũng không biết bọn chúng đã tiếp xúc được bao nhiêu." William nhíu mày trầm giọng nói, "Cũng không biết bọn chúng đã biết cậu là ai chưa. Một Alpha cấp K khác trong tinh hệ δ."
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian này nha~