Vấn đề giám sát viên hỏi không còn nhiều lắm, hắn thật sự không muốn cùng vị gia này hao tổn nhiều, dễ dàng hao tổn tuổi thọ.

Mỗi ngày làm việc quá tải đã rất khó khăn, tâm trạng nhất định phải tốt.

"Có thể cho qua chưa?" Tần Đồ giương mắt.

Giám sát viên xem xét, lật đi lật lại thông tin thu thập trong tay một lúc, phát hiện không có gì dị thường, kỳ thật có thể nói trên cơ bản không thu được tin tức hữu dụng nào.

Tinh thần lực cấp bậc không rõ, thuộc đơn vị nào không biết, hai tin tức này là thứ quan trọng nhất của nhân chủng ở tinh hệ δ, đặt trên người Tần Đồ lại trở thành một đám sương đen không thể chạm vào.

Thực thần bí......

Giám sát viên cau mày, hai mắt đánh giá Tần Đồ, ngay sau đó ở trong lòng yên lặng trào phúng nói: Không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một giám sát viên không có tiếng tăm gì, không quản được nhiều như vậy.

Hơn nữa, căn cứ vào chuyện lần trước có thể biết, hắn quả thật không có quyền hạn xem tin tức của Tần Đồ.

"Ừ, anh đi đi." Giám sát viên quay đầu, bất đắc dĩ phất tay, không thể trêu vào còn trốn không nổi sao.

Nhanh chóng tiễn thần đi.

"Tạm biệt." Tần Đồ cong khóe môi với hắn, nhận mũ giáp của bộ phận giám sát.

Loại mũ giáp này được làm từ một loại vật liệu không gian màu đen đậm, chế tác tinh tế, có thể chống lại răng nanh sắc bén của thú nhân và những mảnh vật liệu cứng khi phi hạm nổ tung.

Anh chậm rãi đội mũ giáp màu đen lên đầu, che khuất mái tóc xoăn ngắn màu vàng nhạt của mình, còn có cặp mắt màu đen sâu thẳm đi vào lòng người.

Giám sát viên sau khi phát hiện không nhìn thấy ánh mắt của Tần Đồ nữa, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thật hắn không muốn thừa nhận, hắn thực sự không muốn nhìn vào mắt Tần Đồ.

Cũng không thể nói là không nghĩ nhiều, chính xác mà nói là không dám.

Hắn làm giám sát viên nhiều năm, sớm đã có một loại trực giác đặc thù, nhạy bén với nguy hiểm, thần bí.

Mà ở trên người Tần Đồ, trực giác của hắn ứng nghiệm, điều này không tốt lắm.

Hắn là một Alpha cấp S, là một tồn tại vô cùng chói sáng trong toàn bộ tinh hệ δ, cường giả luôn là thiểu số, đứng trên đỉnh tháp.

Tuy nhiên, với địa vị cao siêu như vậy, hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm và áp bức chưa từng có từ Tần Đồ, hắn thậm chí còn không biết nổi sợ hãi kia bắt nguồn từ nơi nào, dường như đến từ huyết mạch.

Không phải tất cả đều là Alpha sao?

Liệu một Alpha mạnh mẽ có sợ một Alpha khác đến thế không?

Giám sát viên nhìn Tần Đồ bằng ánh mắt phức tạp, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Mũ giáp áp dụng kiểu nửa che, che khuất nửa khuôn mặt trên của Tần Đồ, để lại một chiếc cổ thon dài và hàm dưới thon gọn rõ ràng.

Giám sát viên nhìn thấy khóe môi Tần Đồ mang theo ý cười, sau đó hắn nghe thấy giọng nói lười biếng của Tần Đồ —— "Còn luyến tiếc tôi sao, giám sát viên?"

Giám sát viên: "......"

Đi sớm một chút đi!

Ngón tay đeo găng tay đen của Tần Đồ cong lên, làm một động tác tay với hắn, khớp ngón tay dài mà gầy, thật sự rất bắt mắt người khác, thế nên khiến hắn tạm thời bỏ qua động tác tay của Tần Đồ.

Đợi đến khi tinh hạm của Tần Đồ rời khỏi khu vực hắn quản lý bằng tốc độ cao nhất, hắn mới bất giác phản ứng lại, Tần Đồ vừa làm động tác tay là 3.

Nếu đoán không sai, ý của vị gia này là, anh ta muốn vi phạm quy tắc một lần nữa.

Cho nên lấy trước ba điểm để cho hắn khấu trừ.

Giám sát viên hận đến nghiến răng.

......

Dương Tử Tinh.

"Sở Nghiêu, cậu thật sự muốn trở về?" Hải Kim cau mày hỏi, trong giọng nói có phần nghiêm túc.

"Ừ." Sở Nghiêu gật đầu, "Điều trị chấn thương cũ sau này còn có thể tiến hành."

"Sở thượng tướng biết không?" Hải Kim thở dài.

Sở Nghiêu trầm mặc một hồi, hắn sẽ không nói dối.

"Không biết." Giọng Sở Nghiêu vẫn lạnh như thường ngày, giống như con người của hắn.

Hải Kim càng bất đắc dĩ, anh căn bản khuyên không được, không có cách nào khuyên, cũng không có bản lĩnh khuyên.

"Cậu biết không, phương án trị liệu của cậu là tôi một mình nghiên cứu ra, chỉ dành cho một mình cậu, nếu là điều trị bình thường, sau khi hoàn thành, hiệu quả sẽ vô cùng tốt, nhưng mà tuyệt đối không thể dừng lại, nếu như lần điều trị này tạm dừng, lần sau lại tiếp tục điều trị, hiệu quả sẽ tổn hại rất lớn."

"Tôi phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình, Sở Nghiêu."

Sở Nghiêu nhíu mày, khóe môi mím chặt, chuyện xảy ra đột ngột, nửa giờ trước, Liên Bang đã phát lệnh triệu tập cho hắn, cấp độ cao nhất, thời gian chấp hành là ngay lập tức.

Quân nhân sẽ không làm trái mệnh lệnh, mục đích chính của họ là Liên bang trên hết.

Những lời này đã in sâu vào não của tất cả các Alpha, Omega và Beta, sau đó khắc vào tim, chảy trong máu.

Cho nên hắn phải trở về hoàn thành nhiệm vụ được giao.

"Không sao đâu, tôi chịu như vậy cũng nhiều năm." Sở Nghiêu nheo mắt lại, âm thanh bình thản, "Sau này chịu đựng là được rồi."

"Không được!" Giọng điệu của Hải Kim có chút không kiềm chế được, anh cắn chặt hàm răng, cảm giác như nuốt một đống kim nhọn và nhỏ vào trong cổ họng, nhả không được mà nuốt cũng không trôi, kẹt ở trong cổ họng chỉ để đau đớn.

"Cơ hội này rất hiếm có, thật sự không nên bỏ dở chữa trị nửa chừng, thật đấy." Thông tấn khí Hải Kim đặt trong túi y phục màu trắng, bị anh nắm chặt, góc cạnh bén nhọn ép chặt khiến lòng bàn tay anh đau nhức.

Sở Nghiêu vẫn trầm mặc, Hải Kim cảm nhận được một loại cảm giác vô lực sâu sắc, không thể thay đổi quyết định của hắn.

Sở Nghiêu sẽ không bị dao động.

Bên trong phòng bệnh trầm mặc thật lâu, không khí dường như đông cứng lại, ép người ta tới mức không thở nổi.

Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.

"Xin cậu."

Một lúc sau, trong phòng bệnh xuất hiện một giọng nói, là của Hải Kim.

Vô cùng khàn, vô cùng mệt mỏi.

Đồng tử Sở Nghiêu hơi co lại, hắn mặc quân phục, thân hình cao lớn thẳng tắp, bên trong giày quân đội là một đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ, hắn chuẩn bị xuất phát. Nhưng đột nhiên bị Hải Kim chặn lại. Tình huống lúc này hắn không ngờ tới.

Hắn vẫn luôn không thể đối phó với sự nhượng bộ của người khác, cho tới bây giờ cũng không am hiểu xử lý loại chuyện này.

Hắn cũng bất lực, không phải không muốn chữa bệnh, chỉ là lênh triệu tập khẩn cấp đỏ kia, giờ phút này vẫn còn nằm lặng lẽ trong thông tấn khí của hắn, mặc dù chỉ có lác đác vài chữ, nhưng dường như nặng nghìn cân, làm cho người ta không có biện pháp bỏ qua.

Quân lệnh như núi.

Hải Kim thấy hắn vẫn trầm mặc, biết cho dù mình có nói ra những lời này cũng không còn đường lui nào.

Hazz.

Trong lòng anh liên tiếp thở dài.

Sở Nghiêu giương mắt nhìn Hải Kim một cái, nhíu mày rối rắm nửa ngày, trong lòng cũng vơ vét một lời an ủi, cuối cùng cũng không tìm được một biện pháp thích hợp để trấn an Hải Kim, chỉ có thể cụp mắt xuống, cứng rắn nặn ra một câu: "Thực xin lỗi."

Hải Kim sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Cậu xin lỗi tôi làm cái gì, nên nói xin lỗi với chính mình kìa, bỏ lỡ một cơ hội chữa trị tuyệt vời như vậy."

Anh vừa nói vừa lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy, mặc dù bên ngoài Sở Nghiêu lạnh lùng, nhưng nội tâm lại tương đối tinh tế.

Có thiện ý ôn hòa như đại dương.

Người nên xin lỗi không phải là Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu cũng không cần phải xin lỗi bất cứ ai.

Hơn nữa......

Liên bang có vẻ như mới là bên gặp vấn đề lớn nhất.

Sở Nghiêu rõ ràng đã xin nghỉ phép, Liên Bang lại bỏ qua Sở Vệ Viễn, trực tiếp ban hành lệnh triệu tập cho một quân nhân đang điều trị vết thương.

Chuyện này chưa từng có, cũng chưa từng nghe thấy. Không phù hợp với quy định, rõ ràng là bị cấm.

Liên Bang không cho phép ban hành bất cứ mệnh lệnh nào cho quân nhân bị thương, quy định này chưa bao giờ bị phá vỡ, chẳng lẽ muốn Sở Nghiêu làm người đầu tiên bị buộc phải phá vỡ quy tắc sao?

Sở Vệ Viễn thậm chí cũng không biết việc này, hoàn toàn bị Liên Bang che dấu. Nhiệm vụ lần này chỉ sợ là cực kỳ nguy hiểm, Sở Nghiêu là con trai độc nhất của thượng tướng Sở Vệ Viễn, là hậu duệ ưu việt nhất của Sở gia.

Hắn bị mệnh lệnh sung quân khẩn cấp nguy hiểm như vậy, Sở Vệ Viễn làm cấp cao trong Liên Bang không thể nào không biết.

Liên Bang thực sự ban hành lệnh triệu tập tất cả Alpha cấp cao sao?

Nói cách khác......

Lệnh triệu tập thực sự do Liên Bang ban hành sao?

Hải Kim càng nghĩ càng thấy cực kỳ sợ hãi, anh lắc lắc đầu, cố gắng xua đi những phỏng đoán càng lúc càng lớn trong lòng.

Cuối cùng anh nhìn Sở Nghiêu thật sâu: "Có thể đợi thêm chút nữa không, đợi thêm nửa tiếng nữa là được rồi."

"Vì sao?" Sở Nghiêu hơi sững sốt.

Hải Kim không nói gì, anh đang chờ Tần Đồ về, anh muốn thử một lần nữa, thay Sở Nghiêu vãn hồi lại cơ hội chữa trị duy nhất này.

"Được." Sở Nghiêu không cự tuyệt, gật đầu.

Hai mươi phút trước Hải Kim gửi tin nhắn cho Tần Đồ, khi đó Tần Đồ vừa mới rời khỏi Đế Tinh.

Đế Tinh cách Dương Tử Tinh một đoạn, không biết Tần Đồ có thể chạy tới hay không.

Anh không nắm chắc có thể ngăn cản Sở Nghiêu hơn nửa tiếng, cho nên Tần Đồ phải chạy về trong vòng nửa tiếng.

Nhưng đó gần như là một giả thiết không thể xảy ra.

Hải Kim có chút buồn, cuộc sống quá khó khăn.

......

Nửa giờ sau.

"Bác sĩ Hải, tôi có thể đi chưa?" Sở Nghiêu nâng cổ tay lên kiểm tra thời gian trên thông tấn khí, ngước mắt lên hỏi.

Hải Kim bị nghẹn một tiếng, anh biết mình không níu kéo được nữa.

Hơn nữa, người Sở Nghiêu đều cmn đứng ở bên ngoài tinh hạm, chỉ chờ anh gật đầu liền trực tiếp lên tinh hạm!

Hải Kim: "Cho thêm một phút nữa được không?"

Sở Nghiêu: "......"

Sở Nghiêu nhìn chằm chằm Hải Kim đang đứng đối diện hắn, trên trán có khắc ba chữ to "Bất đắc dĩ", mím môi dưới, mở miệng nói: "Một phút cuối cùng."

Hải Kim lập tức mở mắt ra, có chút kinh ngạc không che giấu được, thành thật mà nói, anh không nghĩ tới, Sở Nghiêu dễ nói chuyện như vậy.

Xem ra là ăn mềm không ăn cứng sao, vậy phải chỉ chiêu cho Tần Đồ rồi.

Sở Nghiêu thực sự không hiểu tại sao Hải Kim muốn hắn chờ, đang chờ cái gì, hoặc là nói, đang chờ ai?

Nhưng nếu đã đồng ý, vậy thì cứ chờ cho xong đi.

Đã bốn mươi giây trôi qua kể từ giây phút cuối cùng hắn hứa với Hải Kim.

Sở Nghiêu buông lỏng dây đeo thông tấn khí trên cổ tay, chuẩn bị điều chỉnh sau đó lên tinh hạm, đến lúc đó thời gian cũng gần hết một phút.

Hải Kim tuyệt vọng nhìn Sở Nghiêu mặc quân phụcm khom lưng đi vào tinh hạm, vẻ mặt đều là tuyệt vọng viết hoa.

Tinh hạm màu bạc phát ra tiếng kêu nhỏ sắp khởi động, Hải Kim che mắt không đành lòng nhìn nữa, anh không chấp nhận kết quả này.

Nhưng một lúc lâu, có thể là một phút, có thể là năm phút.

Anh không nghe thấy tiếng nổ khởi động thành công của phi hạm.

Hải Kim ngây ngốc rút tay che mắt ra, anh thấy Sở Nghiêu ngồi ở trong tinh hạm.

Còn có Tần Đồ ở trước mặt Sở Nghiêu, cúi người lạnh mặt nắm cằm hắn.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

A...... Sau một tháng, tôi đã trở lại, ôm đầu chạy trốn. Σ(っ° Д °;)

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bình chọn hoặc tưới dịch dinh dương cho tôi trong thời gian này.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Minh Giang 30 bình; Từ Thiển 3 bình;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play