"Thiếu tá, tôi cố ý tới tìm cậu, cậu cũng không cho tôi sắc mặt tốt." Tần Đồ lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho Sở Nghiêu, nâng mắt lên cười nói.
Sở Nghiêu nhận lấy, không nhìn anh, không lên tiếng.
Có một số người, hắn càng để ý tới anh ta, anh ta càng hăng hái.
Đúng, chính là nói Tần Đồ.
"Thiếu tá, ăn cơm chưa?" Tần Đồ không để ý, ngồi xổm xuống cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn Sở Nghiêu.
"Chưa." Sở Nghiêu cúi đầu quẹt lửa, châm thuốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Đồ đang nhìn chằm chằm hắn, nói, "Khi nào anh đi, khi đó tôi ăn."
"Vậy thiếu ta, cậu phải nhịn đói rất lâu."
"Không sao, tôi nhịn đói." Sở Nghiêu nheo lại mắt, lấy điếu thuốc trong miệng ra, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói, tản ra trước mặt Tần Đồ.
Tần Đồ chớp chớp mắt.
"Đói một tháng cũng nhịn được sao?"
"Nhịn không nổi thì mang anh đi là được." Đi rồi thì có thể ăn.
"Làm như thế nào?"
"Muốn làm gì thì làm như vậy."
"Có thể." Tần Đồ gật đầu, cong môi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, nói: "Tôi nói, thiếu tá muốn làm tôi như thế nào cũng được."
Sở Nghiêu: "?"
"Đm." Sở Nghiêu đứng lên, từ trên cao nhìn Tần Đồ đang ngẩng đầu nhìn hắn, đè thấp khóe môi.
Đường hỏng này con mẹ nó cũng có thể lái xe được? (1)
(1)这破路都能开车? có nghĩa là một điều gì đó hoặc một hiện tượng tưởng chừng rất vô lý nhưng một số người vẫn có thể tìm ra cách để thực hiện được nó. Thường được dùng để bày tỏ sự ngạc nhiên, thật khó tin rằng một chiếc xe vẫn có thể lái được trong những điều kiện như vậy.
"Tôi đi ra ngoài." Sở Nghiêu vừa nói vừa bước chân ra ngoài, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, "Anh đừng theo tôi."
"Được." Tần Đồ cũng đứng lên, không nhúc nhích, gật đầu cười.
Sở Nghiêu đi ra khỏi tòa nhà kia, đi tới vườn hoa sau phòng khám tư nhân.
Vườn hoa rất lớn, đủ loại hoa đua nhau nở rộ, không quá nhiều nhưng rất đẹp mắt.
Hương hoa trong trẻo ngọt ngào, rất dễ ngửi.
Sở Nghiêu đi vào trong vườn hoa, mở nguồn thông tấn khí, mở màn hình thực tế ảo, tìm ID Diêu Văn Phỉ, nhấp vào "Kết nối video".
"Tút ——"
Màn hình thực tế ảo lóe lên, hiện ra khuôn mặt Diêu Văn Phỉ.
"Làm sao vậy, Nghiêu ca?"
Diêu Văn Phỉ ở bên kia điều chỉnh phương hướng video một chút, nhìn khuôn mặt đoan chính của mình trong video, hài lòng lau tóc.
"Có thấy sĩ quan Tần không?"
Sở Nghiêu còn chưa mở miệng, nghe thấy những lời này liền trầm mặt.
"Sao...... Sao vậy?" Diêu Văn Phỉ nhìn biểu tình của Sở Nghiêu trong video, kinh nghi hỏi.
Sở Nghiêu mím môi, "Mày thay tao xin trường quân đội liên bang cho nghỉ dài hạn."
"Bao lâu?" Diêu Văn Phỉ ngơ ngác hỏi, sao còn muốn xin nghỉ dài hạn?
"Một tháng."
"Một tháng?!" Diêu Văn Phỉ trừng to mắt, kinh ngạc đến mức miệng cũng không thể khép lại "Muốn lâu như vậy?"
"Ừ."
"Có phải có biện pháp rồi không?" Âm điệu Diêu Văn Phỉ chậm lại, "Bác sĩ Hải Kim kia..."
"Vậy...... Đó là chuyện tốt nha! Nghiêu ca, mày ở Dương Tử Tinh nghỉ ngơi cho tốt, tao giúp mày xin nghỉ."
Sở Nghiêu gật đầu, "Cảm ơn." Ngón tay khẽ động, đang muốn tắt kết nối video.
"Đừng đừng đừng, chờ đã!" Diêu Văn Phỉ ở bên kia gấp đến nổi xua khua tay, từ trong miệng phun ra —— "Vậy sĩ quan Tần thì sao? Cũng phải đợi một tháng?"
Vậy đội đặc biệt ai quản?
"Làm sao tao biết." Sở Nghiêu nhíu mày, nhấn nút "Tắt video", màn hình thực tế ảo bắn ra bốn chữ "Xác nhận tắt video".
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn Diêu Văn Phỉ một cái, "Được rồi, tao tắt."
Nói xong, nhấn "Xác nhận tắt video".
"Này này này ——" Giọng nói Diêu Văn Phỉ biến mất theo gương mặt của hắn.
Diêu Văn Phỉ ở Đế Tinh xa xôi: "......"
Sở Nghiêu ra khỏi vườn hoa thì gặp bác sĩ Hải Kim, hắn gật đầu chào hỏi Hải Kim.
Hải Kim tóc vàng mắt xanh cũng gật đầu, cười nói với hắn: "Sở tiên sinh, Tần Đồ không gây thêm phiền toái cho cậu chứ?"
Sở Nghiêu nghiêng đầu không cần nghĩ ngợi mà nghiêm túc nói: "Thêm rồi."
Hải Kim: "......" Lời này tôi tiếp kiểu gì hả!!
"Thực xin lỗi, hắn là bạn cũ của tôi, lần này tới chỗ tôi ôn chuyện cũ, quấy rầy việc chữa bệnh của cậu, hy vọng Sở tiên sinh không cần ý."
"Không có việc gì." Sở Nghiêu nhíu mày, không liên quan đến Hải Kim, làm hộ lý chắc là chủ ý của Tần Đồ.
"Sắp tối rồi." Hải Kim ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã tối hẳn, anh nói với Sở Nghiêu: "Chắc chưa ăn gì đúng không? Phòng khám của chúng tôi sẽ giao suất ăn cố định đến phòng bệnh, đồ ăn khá ngon."
Anh ngừng một chút, lại tiếp tục nói: "Phòng bệnh chính là căn phòng hôm này chúng ta vào, Sở tiên sinh trực tiếp tới nghỉ ngơi là được rồi, sẽ có người đúng giờ đưa tới."
Không biết Tần Đồ lừa cậu là muốn làm gì? Thật là một đứa trẻ lịch sự.
Sở Nghiêu đút tay vào túi, đi qua anh, dừng chân, nghiêng đầu hỏi: "Tần Đồ ở đâu?"
Hải Kim có chút thấp thỏm, từ góc độ của anh chỉ có thể thấy đường quai hàm đẹp đẽ mịn màng của Sở Nghiêu, không thấy rõ vẻ mặt, anh nuốt nước miếng, nói: "Cái này...... Phải xem ý của Tần Đồ."
"Tìm cho hắn một phòng khác." Sở Nghiêu nhíu mày, nếu Tần Đồ còn muốn hai người ở cùng phòng bệnh, đánh gãy chân thì thôi, mọc trên người cũng không có tác dụng gì.
Dù sao cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hai người cũng phải đánh một trận.
"Được, tôi thử xem." Hải Kim giật giật khóe miệng, cười có chút miễng cưỡng.
"Đừng cảm ơn!" Hải Kim đánh gãy lời hắn nói, "Đừng khách khí đừng khách khí, trở về đi, đồ ăn hẳn là đưa đến rồi."
Sở Nghiêu gật đầu, đi về phía phòng bệnh.
Hắn ra thang máy ân khóa vân tay, vân tay là Hải Kim nhập vào cách đây không lâu, cửa vừa mở liền nhìn thấy Tần Đồ đang nhàn nhã ngồi trên ghế ăn.
Sở Nghiêu: "......"
"Hi." Tần Đồ cũng thấy hắn, duỗi tay kéo tờ giấy ăn nhã nhặn lau miệng, quay đầu chớp chớp mắt với Sở Nghiêu, "Cùng ăn không? Thiếu tá."
Sở Nghiêu rũ mắt nhìn về phía đồ ăn trên bàn, có hai phầm, phần của Sở Nghiêu được đặt hoàn hảo đối diện Tần Đồ.
Tại sao lại gửi tới hai phần vào?
Tần Đồ con mẹ nó ở đâu?
Tần Đồ tao nhã ngồi trên ghế, thấy Sở Nghiêu không đáp, cong khóe môi, nói: "Có ngươi thích bánh cherry nha, tôi để phần của tôi lại cho cậu."
Anh vừa nói vừa cười híp mắt chỉ vào đồ ăn trong dĩa đối diện Sở Nghiêu, quả nhiên là có hai phần bánh cherry.
"Tôi không thích."
"Khẩu thị tâm phi (2)."
(2)口是心非: miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Sở Nghiêu lạnh lùng, đến gần bàn, hơi cúi người xuống, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nheo mắt nói: "Khi nào đi?"
Tần Đồ nhìn con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu, cười cười, âm thanh có chút vô tội, "Tôi còn chưa ăn xong đã muốn đuổi đi, thiếu tá, cậu thật nhẫn tâm."
"Anh con mẹ nó có thể ——" Sở Nghiêu không kiên nhẫn mà nhíu mày, âm thanh lại bị Tần Đồ cắt đứt ——
"Cũng không biết một Omega yếu ớt đi ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm gì."
Tần Đồ nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, than nhẹ một tiếng, "Quả nhiên, Alpha đều thế như vậy, không có một ai tốt."
Sở Nghiêu: "......"
Sở Nghiêu thật sự hết cách với người này, làm một người không biết xấu hổ, không có đạo đức, làm sao kiềm chế anh ta?
Tần Đồ cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Sở Nghiêu: "Thiếu tá mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất."
Khuôn mặt tuấn tú của Sở Nghiêu đen lại, trầm mặc ngồi đối diện Tần Đồ, cầm lấy dao nĩa không nhanh không chậm mà bắt đầu ăn.
Tần Đồ ăn xong khhoong có gì làm, liền nâng má nhìn Sở Nghiêu ăn.
Lúc ăn và ngủ không nói.
Anh rất thích nhìn Sở Nghiêu ăn cơm, an an tĩnh tĩnh, trong lòng không tạp niệm.
"Có thể đừng nhìn tôi chằm chằm không?" Sở Nghiêu buông dao nĩa, không nói nên lời.
"Được." Tần Đồ chớp chớp mắt, cúi đầu dùng nĩa chọt chọt thức ăn thừa trong dĩa, câu được câu không, bộ dạng có chút ủy khuất.
Sở Nghiêu: "......"
Một lát sau, Sở Nghiêu cơm nước xong, sắp xếp bàn ăn theo quy củ, sau đó đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Không còn sớm, anh về nghỉ ngơi đi."
"Về đâu?" Tần Đồ không nhúc nhích.
Sở Nghiêu quay đầu nhìn anh, "Nếu không anh muốn ở đâu?"
"Không phải muốn ở bên chăm sóc cậu sao?" Tần Đồ buông tay ra, "Lỡ đâu tôi đi rồi cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......"
Sở Nghiêu mặt không biểu tình, "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi chịu."
Tần Đồ chớp chớp mắt.
"Đi nhanh lên."
"Đợi lát nữa." Tần Đồ không dao động, ăn vạ trên ghế không đi.
"Đợi lát nữa sẽ đi, tôi cũng không thực sự ở lại đây, tôi ở bên cạnh." Anh thuận tay chỉ chỉ, Sở Nghiêu cũng không nhìn ra anh chỉ chỗ nào.
"Thiếu tá, nói chuyện một chút?"
Sở Nghiêu nhìn anh, không mở miệng.
Tần Đồ tự nhiên nói: "Cậu thích Omega sao?"
"Không thích." Sở Nghiêu ngước mắt nhìn anh một cái.
"Vậy chẳng lẽ thiếu tá thích Alpha hoặc là Beta?" Tần Đồ rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn, không nhanh không chậm mà nói: "Hoặc là...... Thú nhân?"
Bệnh thần kinh.
Sở Nghiêu không nói nên lời, lạnh lùng nói: "Tôi thích Omega."
Tần Đồ: "......"
"Vậy cậu thích Omega như thế nào?"
Sở Nghiêu thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng người này ở lại chỗ này, ngươi không trả lời sớm muộn gì anh ta cũng sẽ hỏi, hôm nay hỏi, ngày mau hỏi.
Tần Đồ cong khóe môi, cười nói: "Cậu chỉ phương diện kia?"
(*)多大: có 1 nghĩa là hỏi tuổi cũng 1 nghĩa là tô đến mức nào.
"......" Sở Nghiêu cứng họng, "Có bệnh?"
Tần Đồ chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười với hắn.
"Tuổi tác." Sở Nghiêu tức giận nói.
"Mười tám."
"Nói tiếng người."
"Thật sự." Tần Đồ lấy điếu thuốc từ trong túi ra, xoay xoay trong tay, động tác quen thuộc mà lưu loát, "Tuy rằng tôi vừa qua sinh nhật 24 tuổi, nhưng hôm này tôi vẫn 18."
Sở Nghiêu: "......"
Sở Nghiêu rũ xuống mắt, vài giây sau ngẩng đầu, nói: "Lại thêm một cái, người quá 24 tuổi thì không cần."
Tần Đồ: "......"
"Thật là tiếc." Tần Đồ thở dài.
"Thiếu tá không thích tôi như vây, vậy tôi chỉ có thể độc thân thôi."
Sở Nghiêu không nói gì.
"Tôi rất nổi tiếng." Tần Đồ cười tủm tỉm, "Có rất nhiều Alpha tặng hoa tặng quà cho tôi."
Nói cũng không hoàn toàn sai, quả thật có rất nhiều Omega tặng.
"Thiếu tá không nghĩ đến việc nới lỏng điều kiện sao?"
Hải Kim đứng ở ngoài cửa chuyển bị tiến hành kiểm tra cho Sở Nghiêu trầm mặc, chỉ cảm thấy cao thủ so chiêu, chiêu chiêu trí mạng.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần •Sáo lộ (*) vương• Đồ: Mãi mãi mười tám, một đóa hoa trong liên bang.
(*)套路: Từ lóng trên Internet, trước đây nó dùng để chỉ "một loạt các kỹ năng và thủ thuật trong võ thuật". Hiện tại từ này chỉ những hành động đã có trong quá khứ và vẫn lặp lại trong tương lai: thói quen, thường lệ, chiêu bài cũ, trò cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT