Sở Nghiêu một tay điều khiển tinh hạm, một tay nhẹ nhàng nâng lên, mặt không cảm xúc nhìn thông tấn khí.

Khoảng cách đến Dương Tử Tinh còn có nửa tiếng nữa là đến, hắn thiết lập định vị trên tinh hạm đến thành M, xuống tinh hạm liền trực tiếp đi tới phòng khám tư nhân của bác sĩ Hải Kim.

Tốc độ vận hành của tinh hạm rất nhanh, trong vũ trụ không thấy được ánh sáng gì, có kiểm sát trưởng điều khiển quân hạm tuần tra qua lại tinh tế.

Sở Nghiêu không trả lời tin nhắn của Tần Đồ, hắn không đoán được tâm tư của vị thiếu trướng này, Tần Đồ dường như cũng không tính là một người thích nói chuyện, sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?

Còn có, tại sao không chặn anh ta được??

Sở Nghiêu nghĩ đến đây, lại động ngón tay kéo ID của Tần Đồ vào danh sách đen, quả nhiên, trên màn hình hiện ra một hàng chữ ——

【 Lỗi không xác định, không thể thực hiện được chương trình.】

Sở Nghiêu: "......" Có phải nên đổi cái thông tấn khí khác hay không?

Xa ở trường quân đội Liên Bang, Tần Đồ nhìn thông tấn khí không còn tin nhắn hiện lên nữa, cụp mắt cười một tiếng, mở định vị chính xác của thông tấn khí, điều chỉnh đến thành M.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra xa, không biết suy nghĩ cái gì, đứng yên vài giây sau đó bước ra cổng trường quân đội.

"Vụt ——"

Tinh hạm màu đen phát ra một tiếng kêu nhẹ, chớp mắt liền biến mất, tiến vào vũ trụ.

"Người anh em, hôm nay còn mấy giờ làm việc?" Một vị Giam Sát Viên ngồi bịch xuống vị trí lái chính của quân hạm, giơ thông tấn khí trên cổ tay để gửi tin nhắn thoại cho một Giam Sát Viên khác cách đó không xa.

"Còn hai tiếng." Vị giám sát viên kia nhận được tin nhắn nhưng không nhìn vào thông tấn khí, mà quét hình các loại tinh hạm, phi hạm đang di chuyển rất nhanh trong vũ trụ..

Tinh hạm phi hạm một khi tiến vào khu vực bọn họ giám sát, tất cả thông tin đều sẽ được hiện thị một cách thông minh trên bảng điều khiển quân hạm của giám sát viên. Bao gồm thông tin cá nhân, tốc độ di chuyển, loại phi hạm,....

"Mệt mỏi quá đi, mỗi ngày đều như thế này." Giám Sát viên lúc đầu nói tựa hồ nhàm chán đến nổ tung, lẩm bẩm nói: "Không có người vượt quá tốc độ, không có người vi phạm quy định điều khiển, trong khu vực tôi phụ trách thậm chí còn không nhìn thấy một phi hạm sang trọng nào, tôi quá suy."

"Không ai vi phạm quy định không phải càng tốt sao." Vị giám sát viên khác không nói nên lời.

"Cậu không hiểu, cuộc sống thiếu cảm giác kích thích."

Hắn vừa dứt lời, màn hình điều khiển trước mắt vang lên tiếng "Tích tích tích" lớn.

【 Cảnh cáo cảnh cáo! Tinh hạm số K0039 chạy quá tốc đội, xin lập tức ngăn cản! 】

"Tôi đi?" Vị giám sát viên ngồi phịch ở vị trí lái kia mạnh mẽ bật dậy, mở to hai mắt, tinh thần phấn chấn, "Sống rồi!"

"Khụ khụ ——" Hắn hắng giọng hai cái, ấn nút khuếch đại trên quân hạm, hô: "Tinh hạm số K0039, anh bị nghi ngờ là vi phạm quy định tốc độ điều khiển, vui lòng dừng lại ngay lập tức, chờ kiểm tra."

Tinh hạm số K0039 không để ý đến hắn, vẫn chạy như bay như cũ.

Giam Sát viên: "......"

"Lặp lại một lần nữa, vui lòng dừng lại, tiếp nhận kiểm tra!"

Tinh hạm số k0039 đã sắp chạy ra khỏi khu vực hắn phụ trách.

"Đm!" Hắn ném gắng tay lên bảng điều khiển, cực kỳ tức giận, "Đây con mẹ nó là vị đại gia nào? Phô trương (1) như vậy!"

(1) 拽上天: kéo lên trời: nó là tiếng lóng

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Mấy vị giám sát viên khác mừng rỡ xem náo nhiệt.

Số lượng giám sát viên tinh tế không nhiều lắm, lượng công việc rất lớn, ở trong tinh tế được coi là một nghề nghiệp cao cấp, đặc biệt là khi vào địa bàn của bọn họ, chưa từng đụng phải người cứng rắn trong khi chấp hành nhiệm vụ.

Lần đầu tiên trong sự nghiệp, vị giám sát viên kia gặp phải loại mắt điếc tai ngơ, phớt lờ quy định, trực tiếp giả điếc như vậy, cũng hứng thú đấy, hắn ngẩng đầu nhìn về màn hình thực tế ảo trước mắt, trên hình hiện lên thông tin của người lái ——

Họ tên: Tần Đồ

Giới tính: Alpha

Tuổi tác:?

Pheramone:?

Cấp bậc tinh thần lực:?

Địa chỉ:?

Nghề nghiệp:?

Giam Sát viên nhìn thấy màn hình đầy dấu chấm hỏi, trợn mắt há hốc mồm, chính mình cũng đầy dấu chấm hỏi, nhiều năm như vậy, hàng nghìn hàng vạn người du hành khắp tinh tế, chưa bao giờ gặp thông tin quái dị như vậy.

Trừ bỏ họ tên giới tính, những thứ khác đều là dấu chấm hỏi, này con mẹ nó ai đây??

Hắn run rẩy vươn tay, nhấn vào nút "Xem thông tin chi tiết" trên màn hình ảo.

Có ánh sáng lóe lên, hiện ra một hàng chữ ——

【Cấp bậc cơ mật quá cao, bạn không quyền hạn để xem】

Giam Sát Viên: "???"

Hắn chưa từ bỏ ý định, nhấn lại lần nữa, lần này thậm chí còn có tiếng thông báo: 【 Bạn không có quyền hạn kiểm tra!!! 】

Ta mẹ nó là Giam Sát viên, ta không có quyền hạn kiểm tra? Hắn không dám tin, cục quản lý giám sát liên tinh tế, tất cả nhân loại ở tinh hệ δ đều đối xử bình đẳng, không có đặc quyền, cho dù là cấp cao Liên Bang tới, thông tin cá nhân cũng phải hiển thị rõ ràng ra.

Vẻ mặt hắn khiếp sợ, ánh mắt chuyển đến chiếc phi hạm chạy tốc độ nhanh đến nỗi không thấy rõ, số K0039.

Màu đen, là loại hạm gì?

Hắn nheo mắt lại xem xét, bỗng đồng tử phóng đại ——

Đm!

Siêu tinh hạm G95!

Chẳng phải 20 năm trước đã không còn nữa sao? Chiếc cuối cùng cũng bị phá hủy trong cuộc cách mạng máy móc thịnh hành.

Bây giờ là tình huống gì??

Hắn ngây người, lấy máy liên lạc ra, chuẩn bị phát tin hiệu cho cục quản lý giám sát tinh tế.

Bỗng nhiên, máy liên lạc trong tay truyền đến một loạt tiếng "tút tút", hắn cúi đầu nhìn lại, có một giọng nói lười biếng từ máy liên lạc truyền ra ——

"Thật ngại quá, có chút việc gấp, vượt quá tốc độ, tôi tự mình khấu trừ."

Lười biếng, thờ ơ.

Giam Sát Quan: "......?" Cho tôi chút mặt mũi được không?

Tinh hạm chạy quá tốc độ bình thường sẽ trừ 3 phần, giám sát viên xem xét thông tin cơ bản của phi hạm K0039, biểu hiện đã trừ 6 phần.

Được, vị đại gia này dự định trở về cũng vượt tốc độ.

Còn có...... Tại sao anh ta có thể tự trừ điểm?? Trời sinh tôi làm giám sát viên không có tác dụng.....

Hắn để máy liên lạc đến gần miệng, đang muốn mở miệng nói cái gì, máy liên lạc lại bỗng nhiên truyền ra một tiếng "tít", hắn nhìn một chút, phát hiện tín hiệu bị cắt.

Giam Sát viên: "......"

Đây là chuyện gì vậy......

Lúc ngẩng đầu lên, đã sớm không thấy bóng dáng của chiếc tinh hạm màu đen kia.

" ——"

Sở Nghiêu dừng tinh hạm ở bãi đỗ hạm (xe) của bác sĩ Hải Kim ở thành M, xuống tinh hạm.

Bác sĩ Hải Kim đã chờ bên ngoài từ sớm, thấy hắn từ trong tinh hạm đi ra, đi lên phía trước cười, nói: "Cậu chính là Sở Nghiêu sao?"

"Ừm." Sở Nghiêu nhìn anh một cái, gật đầu, "Xin chào."

Bác sĩ Hải Kim là một Alpha, tóc vàng mắt xanh, tao nhã mà điềm đạm, trên mặt thường xuyên tươi cười.

"Xin chào." Hải Kim gật đầu với Sở Nghiêu nói: "Đi nghỉ ngơi trước hay là?"

"Trực tiếp kiểm tra đi." Sở Nghiêu mím môi.

"Được." Hải Kim cười đến mi mắt cong cong, lui về phía sau hai bước, nói một câu "Đi theo tôi." Sau đó xoay người, ra khỏi bãi đỗ hạm.

Hải Kim đưa Sở Nghiêu đến phòng khám tư nhân của anh, đây là một phòng khám cao cấp, không giống với bệnh viện tinh tế, nơi này có tiền cũng chưa chắc có thế tới.

Sở Nghiêu trầm mặc đi theo sau Hải Kim, vẫn duy trì một khoảng cách cố định. Lúc đi nhìn quanh bốn phía một chút, phòng khám tư nhân này thật xa hoa, y tá bên trong đều là Omega xinh đẹp tao nhã, bệnh nhân không có nhiều hộ sĩ.

Cha hắn Sở Vệ Viễn tìm không ít loại bệnh viện kiểu này, hiệu quả cực nhỏ, Sở Nghiêu vì không muốn phụ lòng mong đợi của cha mẹ, mỗi lần tìm bác sĩ cho hắn, hắn đều sẽ đi khám, mặc dù có thể không có chút hiệu quả nào.

"Hi." Hải Kim đi phía trước, vừa đi vừa chào hỏi hộ sĩ hoặc là bệnh nhân bênh cạnh, rất thân thiện.

"Lại có bệnh nhân mới sao?"

Một vị y tá nhỏ nhắn đáng yêu hỏi, ánh mắt liếc nhìn Sở Nghiêu, vành tai đỏ bừng.

"Đúng vậy." Hải Kim cười tủm tỉm mà đáp.

"Bác sĩ Hải tự mình khám sao?" Y tá lại hỏi, ánh mắt vẫn như có như không liếc Sở Nghiêu.

"Đương nhiên, vị bệnh nhân này là con trai của bạn cũ, rất quan trọng đó."

Sở Nghiêu nghe vậy nhìn Hải Kim, tuổi tác anh ta không lớn, vậy mà là bạn cũ của cha hắn?

"Vâng...... Được rồi." Y tá có chút thẹn thùng nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh tên là gì vậy?"

Sở Nghiêu còn chưa trả lời, Hải Kim đã trực tiếp lên tiếng ——

"Không được hỏi thông tin bệnh nhân, Tiểu Thiên Ninh đừng quên nha."

Giọng nói của anh không có trách cứ hoặc hàm ý gì khác, nhưng vị y tá gọi Thiên Ninh kia thoáng chốc đỏ mặt, cuối đầu đáp một tiếng, vội vàng chạy đi.

"Xin lỗi, cô ấy không hiểu chuyện." Hải Kim xoay đầu cười nói với Sở Nghiêu.

"Không có gì."

"Cậu tới một mình sao?" Hải Kim tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước, hơi nghiêng đầu hỏi, "Rất xa, trên đường không có ai tiễn cậu sao?"

"Không xa, vẫn ổn." Sở Nghiêu trả lời.

"Được rồi" Hải Kim cười cười, không nói gì nữa.

Hai người một đường không nói gì, lên thang máy tiến vào phòng khám bí mật bên trong tòa nhà kia.

"Mời." Hải Kim dùng vân tay quét mở cửa, làm một tư thế mời với Sở Nghiêu.

"Cảm ơn."

"Đừng khách khí."

Sở Nghiêu vào căn phòng này, khóa ba tầng, bên trong là vách tường kim loại màu bạc, có các loại dụng cụ chữa bệnh chưa từng thấy qua, chính giữa bày một cái giường, không gian rất rộng rãi.

Chỉ là có vẻ như không có người thường xuyên ở trong phòng này.

"Ngồi một lát, tôi kiểm tra cho cậu?" Hải Kim đứng hỏi.

"Không cần, bây giờ luôn đi." Sở Nghiêu lắc đầu.

"Được rồi." Hải Kim cười nói: "Cậu có việc gấp sao?"

Sở Nghiêu vốn định nói không có, chỉ là nghỉ ngơi cũng không cần thiết, kiểm tra sớm một chút, về sớm một chút. Nhưng lúc này hắn lười nói nhiều như vậy, vì thế gật đầu, "ừ" một tiếng.

"Được, cậu ngồi đây, rôi chụp CT cơ bản cho cậu." Anh chỉ chỉ bên cạnh, nói với Sở Nghiêu.

......

Thiên Ninh bây giờ rất xấu hổ, vừa rồi nhìn thấy vị tiên sinh đẹp trai bên kia đúng là đã quên mất quy củ của phòng khám... Thật mất mặt.

Cô ngồi xổm xuống hành lang phòng khám, hai tay che mặt, kêu rên một tiếng.

Sau một lúc lâu, cô vỗ vỗ hai má, lẩm bẩm: "Quên anh ta, quên anh ta!!"

Sau đó đứng lên, thở dài một hơi, đi về phía trước.

Lúc đi qua một góc, cô ngửi thấy mùi thuốc lá, nơi này bình thường cơ bản không có ai đến, sao lại có mùi thuốc lá?

Thiên Ninh trốn ở góc rẽ, cẩn thận thò đầu ra, nhìn về phía cuối hành lang.

Nơi đó có một người đàn ông đang đứng, thân hình cao lớn, tóc quăn màu vàng nhạt, sống mũi cao thẳng. Từ góc độ của Thiên Ninh chỉ có thể thấy được sườn mặt, trên mặt người kia không có biểu tình gì, thoạt nhìn lạnh nhạt lại xa cách.

Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, có một luồng khói tinh tế lượn lờ bay lên.

Thiên Ninh che miệng lại, không cho tiếng hô từ trong miệng tràn ra, chết mất!! Sao hôm nay nhiều người đẹp lại đến đây vậy.

Người nọ giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, nghiêng người lại, có ánh mặt trời chiếu vào người anh, mái tóc xoăn màu vàng nhạt hiện ra sắc thái mềm mại, anh dập tắt thuốc, nhìn Thiên Ninh trốn ở góc rẽ, nhếch khóe môi, âm thanh lười biếng mà dễ nghe.

"Xin lỗi, tôi hút thuốc được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play