Tần Linh Linh sợ xanh cả mặt, áu một tiếng chạy vọt vào trong nhà. Nhưng Lý Xuân Mai vốn là con mụ nanh nọc có tiếng trong xóm, năng lực và kinh nghiệm thực chiến cứ phải gọi là chuẩn không cần chỉnh, vừa ra tay đã giật tóc Tần Linh Linh thành công.

Nhị Bảo đuổi theo, thấy mẹ và chị dâu đang dính nhau thành chùm, nó không biết phải can thế nào. Dù Lý Xuân Mai đúng là quá đáng thật, nhưng nói sao thì bà ta vẫn là mẹ ruột nó nên Nhị Bảo không dám đánh.

May thay Phùng Nhạn ở trên lầu nghe tiếng ẩu đả vội chạy xuống, hùng hổ đòi xé áo Lý Xuân Mai. Bà ta giật mình, vội buông Tần Linh Linh ra giữ đồ mình lại. Nhị Bảo thấy thế nhanh tay kéo Tần Linh Linh ra sau lưng.

Cô bé bị Lý Xuân Mai cào mặt, dấu tay hằn lên đang rướm máu, đầu tóc thì bù xù trông vô cùng đáng thương.

“Đ ĩ mẹ mày con chó, trốn đi tìm trai à? Thấy nhà thằng Triệu giàu có quá chứ gì? Tao nói cho mày biết, cái loại gái qua một đời chồng như mày không ai thèm đâu con.”

Lý Xuân Mai mắng quá độc mồm độc miệng, Tần Linh Linh chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt. Nhị Bảo nghe mà tức đỏ cả mặt: “Tầm bậy, chị dâu không phải người như thế. Tại anh hai đánh chị, đòi đem bán chị nên chị mới trốn đi tìm tôi.”

“Mày đừng có mà bao che cho nó, vợ chồng lấy nhau cự lộn động tay động chân là chuyện thường tình. Mới đánh có xíu đã chịu không nổi rồi chạy đi tìm trai à, có thứ đ ĩ nó mới vậy.”

“Ừ, chịu không nổi đó thì sao?” Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ lạnh mặt bước vào. Cả hai vừa biết được chuyện xào xáo của gia đình này qua miệng ba Nhị Bảo.

Chuyện là Vương Đại Bảo nợ bọn cho vay nặng lãi hơn trăm nghìn tệ. Gã biết mình không gánh nợ nổi nên Tần Linh Linh vừa đi, gã cũng cuốn gói chạy biến. Đến khi đám cho vay đến tận nhà đòi thì chỉ gặp được Lý Xuân Mai và Vương Lão Nhị. Hai vợ chồng già không liên hệ được với con trai, bọn chúng nổi khùng đập nát đồ đạc trong nhà, yêu cầu hai người họ phải trả hết nợ trong vòng một tháng. Nếu không làm được, bọn chúng sẽ đập gãy giò lão Vương.

Lý Xuân Mai dám kiếm chuyện gây sự với xóm giềng chứ đào đâu lá gan mà cãi tay đôi với đám cho vay nặng lãi. Bọn chúng đứa nào cũng từng xộ khám, coi tiền quan trọng hơn mạng người. Hạn trả nợ sắp đến khiến đêm về cả hai vợ chồng không dám chợp mặt, vừa nghe tiếng động gì lạ là hộc tốc chạy ra sau núi. Giờ họ mặt dày đến tìm Nhị Bảo cũng vì không thể cầm cự thêm được nữa.

Triệu Bắc Hành hùng hổ nói: “Muốn nhờ bên đây giúp hả, mơ đi. Nhị Bảo giờ là con cái nhà họ Triệu, mấy người thiếu nợ thì nó cũng cóc có nghĩa vụ trả cho đâu.”

Lý Xuân Mai nghe mà tuyệt vọng, bà ta ngồi bệt ra đất khóc vạ: “Nhị Bảo ơi mày là cái độ táng tận lương tâm, mẹ đẻ mày ra nuôi mày lớn rồi giờ mày trơ mắt nhìn ba mẹ mày bị người ta đòi nợ ép chết.”

Nhị Bảo mím môi, nó biết mình lí lẽ không lại nên cứ im luôn cho xong. Vương Đại Bảo thiếu nợ rồi bỏ trốn nên hai người họ mới đến tìm nó thôi chứ có tốt lành gì.

Triệu Bắc Hành khoanh tay, thản nhiên nhìn Lý Xuân Mai nằm vạ. Cứ cho bà ta khóc la thoải mái, ở đây chẳng như ở quê, sợ gì xóm giềng biết đâu.

Quả nhiên Lý Xuân Mai khóc một hồi cũng chán chê, bà ta vò tóc, lòng thầm rủa Nhị Bảo. Cái thằng này nay gan cùng mình rồi, thấy mẹ khóc như thế mà quyết không ra đỡ.

“Nhị Bảo nó không về thì thôi, nhưng con Linh nó phải về. Nhà tao cưới hỏi nó về làm con dâu đàng hoàng, tự nhiên ra đây sống là sao?”

Tần Linh Linh sợ hãi níu áo Nhị Bảo.

Bạch Chỉ lên tiếng: “Cô đừng có mà ở đây nói nhăng nói cuội. Lúc Linh nó kết hôn còn chưa đủ tuổi đâu, chấp nhà cô đi báo công an luôn đấy. Khéo báo xong thằng Đại Bảo nhà cô mới là đứa bị còng đầu vì tội c**ng hi3p trẻ vị thành niên.”

Lý Xuân Mai vẫn già mồm: “Nhưng hai nhà có tổ chức tiệc cưới hỏi chứ bộ…”

“Thế cô có giấy chứng nhận kết hôn không, có cho Linh nó nhập hộ khẩu nhà cô chưa?”

Lý Xuân Mai cứng họng, không lẽ cất công chạy đến đây rồi đi về tay không sao? Không được, nói sao thì bà ta vẫn muốn vòi được chút tiền mới về.

“Rồi, giờ hôn lễ nó với con trai tao không được pháp luật công nhận thì nó cũng phải trả lại tiền sính lễ chứ.”

“Anh hai, tiền lương em bao nhiêu vậy ạ?” Nhị Bảo vội hỏi.

Triệu Bắc Hành biết trước thế nào Nhị Bảo cũng nói thế, anh bảo: “Khỏi lo, tiền này anh hai trả giùm hai đứa trước.” Sau đó anh quay qua bảo Lý Xuân Mai, “Bà viết giấy xác nhận cho tôi, cầm tiền xong từ nay con bé Linh với nhà họ Vương mấy người không còn liên quan gì nhau, bà không được đến tìm nó nữa.”

Vương Lão Nhị vừa nghe có tiền đã gật đầu vâng theo. Mấy nay lão sống kham khổ quá, nhà chẳng được bao nhiêu đồng mà Vương Đại Bảo cũng cuỗm đi hết. May mà sân nhà có trồng lúa gạo rau cỏ, không thì chắc hai vợ chồng chết đói mất. Mỗi tội đã nửa năm rồi lão không hớp được miếng rượu nào, miệng mồm nhạt thếch.

Lý Xuân Mai dĩ nhiên không hài lòng với con số 40 nghìn tệ, nhưng tới nước này có còn hơn không. Hai vợ chồng kí tên vào tờ giấy rồi lục tục rời đi.

Tần Linh Linh bỗng quỳ gối, dập dầu trước mặt Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ. Triệu Bắc Hành giật mình vội kéo cô bé dậy.

Tần Linh Linh sụt sùi: “Cảm ơn các anh, em sẽ gom tiền trả dần lại ạ.”

“Cứ từ từ.” 

Triệu Bắc Hành đánh mắt ra hiệu cho Nhị Bảo đưa chị dâu lên lầu, đây chính là cơ hội để hai đứa bồi đắp tình cảm. Chẳng biết Nhị Bảo có thật sự được khai sáng hay không mà vừa thấy anh hai ra dấu, nó đã vội đưa Tần Linh Linh lên lầu.

Đám công nhân còn lại thấy chẳng còn việc gì để làm, bèn kéo nhau ra nhà sau nghỉ ngơi. Triệu Bắc Hành cũng định về nhà cụ Lưu ngủ bù một giấc.

“Anh Triệu, em nhờ anh chuyện này được không?” Phùng Nhạn chợt lên tiếng.

Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ đều dừng lại, bốn mắt nhìn cô. Phùng Nhạn ngượng chín cả mặt, chỉ biết giậm chân bảo: “Thôi thôi, lần sau em hỏi anh vậy.”

Bạch Chỉ sầm mặt, lạy hồn định tán ông nhà mình thật đấy hả?

Chuyện gì có thể nhịn chứ cái này cậu cóc thèm nhịn đâu.

Đang lúc Bạch Chỉ định hỏi Phùng Nhạn cho ra lẽ, chuông điện thoại bỗng vang lên. Bạch Chỉ nhíu mày lấy điện thoại ra xem, là mẹ gọi đến. Cậu vừa bắt máy, mẹ Bạch đã run giọng nói: “Bé Điệu ơi, con về nhà một chuyến nhé, bố đổ bệnh rồi.”

Bạch Chỉ suýt thì đánh rơi điện thoại: “Bố bị sao vậy mẹ?”

“Hức… Ngực bố có khối u, vẫn chưa biết là lành tính hay ác tính nữa con ạ…” Mẹ Bạch lấy khăn che mặt, nước mắt tuôn trào không thôi.

Hai hôm trước Bạch Đức Ý cứ thấy lồ ng ngực nhoi nhói. Thứ hai ông xin nghỉ làm một ngày đến bệnh viện chụp X-quang, chụp xong bác sĩ gọi mẹ Bạch ra khái quát tình hình bệnh tật. Giờ phải cắt bỏ khối u, nếu là u lành tính thì tất nhiên chẳng vấn đề gì cả, nhưng nhỡ mà ác tính thì phải nhanh chóng nhập viện để hóa trị.

Bạch Chỉ nghe xong vội chạy về nhà cụ Lưu: “Mẹ bình tĩnh, con mua vé máy bay về ngay.”

Triệu Bắc Hành cũng chạy theo cậu, đợi Bạch Chỉ tắt máy anh mới sốt sắng hỏi: “Sao rồi, nhà cậu có chuyện gì vậy?”

Bạch Chỉ bật khóc: “Bố em bị bệnh.”

“Nín nín, giờ cậu về luôn à, cần anh đi cùng không?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Đợt này tiệm đang bận rộn, còn nhiều thứ anh phải làm lắm. Em tự về được mà.”

Triệu Bắc Hành còn định nói gì đó, nhưng Bạch Chỉ chỉ dừng bước nhìn anh: “Em cũng là đàn ông mà, em chăm sóc được cho bố mẹ.”

Triệu Bắc Hành không nhiều lời thêm nữa, chỉ bóp vai cậu bảo: “Thiếu tiền thì nói với anh, không đủ anh cho mượn.”

Về nhà cụ Lưu, Bạch Chỉ lấy đúng hai bộ đồ để tiện thay đổi. Bạch Thành không có chuyến bay nào đi thẳng đến Tô Châu nên cậu phải bắt xe đến Trường Xuân trước. Triệu Bắc Hành cũng lo lắm nhưng tự biết mình chẳng thể giúp gì. Anh chỉ liên tục dặn dò Bạch Chỉ cứ bình tĩnh, đi đường nhớ cẩn thận.

Đưa Bạch Chỉ đến bến xe đò xong, trong lúc cậu đang đứng đợi sau khi mua vé xe, Triệu Bắc Hành dường như chợt nhớ ra việc gì đó. Anh chạy ù ra bên ngoài, ghé vào tiệm tạp hóa bên cạnh bến xe mua miếng gừng, may mà vẫn kịp đưa cho Bạch Chỉ trước khi lên xe.

“Nhớ dán vô bụng.”

Bạch Chỉ rơm rớm nước mắt, bỗng lao vào lòng anh. Triệu Bắc Hành ôm cậu, chỉ hận không thể để cậu hòa vào thân xác mình, lòng anh đau thắt: “Về nhà nhớ gọi cho anh.”

“Dạ.”

Dòng người xô đẩy đưa Bạch Chỉ lên phía trước, Triệu Bắc Hành vẫn đứng đấy lặng yên nhìn cậu rời đi. Thấy Bạch Chỉ quay đầu lại, anh để tay lên tai ra hiệu có gì thì gọi cho anh. Bạch Chỉ nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ biết gật đầu.

Lên xe rồi Bạch Chỉ mới gọi điện cho mẹ. Lúc này mẹ Bạch đã ổn định tâm trạng hơn, bà dịu dàng hỏi: “Bé ơi con về hở, công ty cho nghỉ chưa? Được nghỉ mấy hôm?”

Bạch Chỉ chắc mẩm là mẹ đang cùng cậu đóng kịch trước mặt bố, không nỡ để bố biết chuyện của cậu.

“Con xin sếp nghỉ rồi ạ, về nhà được tận mấy hôm.”

“Tốt quá, mấy giờ con về tới? Mẹ làm cá quế chiên xù cho con ăn nhé.”

Bạch Chỉ đặt chuyến bay gần nhất nhưng cũng 11 giờ đêm mới lên máy bay. Ở Trường Xuân không có chuyến bay đi thẳng đến Tô Châu nên cậu đáp ở Vô Tích tầm hai giờ sáng, sau đó ngồi tàu cao tốc thêm nửa tiếng mới về được Tô Châu.

“Chắc sáng mai là con về tới đó. Bố mẹ ngủ sớm đi, đừng thức chờ con.”

“Ừ ừ, thế mẹ đi chợ mua cá cho con trước.” Tắt máy rồi, mẹ Bạch mới dám lén lau giọt lệ nơi khóe mắt.

“Nó sắp về à?” Bạch Đức Ý ngồi đọc báo nhưng vẫn dỏng tai nghe lén hai mẹ con nói chuyện.

“Ờ, hè nên công ty cũng ít bận, cho nó nghỉ mấy hôm.”

“Thằng ranh con này đi một phát là ba bốn năm… Giờ biết về rồi cơ đấy.” Bạch Đức Ý ném tờ báo lên bàn, đứng dậy đội mũ đi ra ngoài.

“Ông đi đâu đấy?”

“Bà muốn làm cá chiên xù còn gì, tôi đi mua cá.”

Mẹ Bạch dở khóc dở cười, vào phòng cầm tiền lẻ theo: “Đợi chút, tôi với ông đi.”

***

Trên đường về, mắt Triệu Bắc Hành cứ giật liên hồi, anh sợ Bạch Chỉ gặp chuyện. Về tới vựa trái cây anh thấy Phùng Nhạn vẫn đang đứng trước cửa như chờ mình, bèn lại hỏi: “Sao thế?”

Phùng Nhạn đỏ mặt thỏ thẻ: “Anh có… có Wechat của anh Lâm không ạ? Em muốn kết bạn với anh ấy.” Vừa dứt câu mặt cô nàng như muốn nhỏ ra máu.

Đã thế Triệu Bắc Hành còn lù đù hỏi lại: “Muốn thì cô đi hỏi nó là được mà?”

Phùng Nhạn cúi đầu, chà chà chân thầm nghĩ: Bà đây mà dám tự xin thì còn nhờ nhà ngươi làm gì, hả?

“Đây nha 138…”

“Cảm ơn anh.” Phùng Nhạn cầm điện thoại tung tăng chạy lên lầu, đuôi tóc lắc qua lắc lại.

Kể cũng buồn cười, hồi Tết hai nhà Triệu Phùng xem mắt, Triệu Bắc Lâm có đi cùng anh trai mình. Khi ấy Phùng Nhạn vừa nhìn đã chấm cậu trai này rồi, ai ngờ ba mẹ lại mai mối cô với ông anh cục mịch kế bên. Trông gương mặt nghiêm nghị của Triệu Bắc Hành, Phùng Nhạn thầm nghĩ chắc anh ta tính nóng võ công ca, sơ hở là bạo lực gia đình ngay thôi. Phùng Nhạn không hài lòng với mối hôn sự này tí nào. 

May sao lúc hai nhà giới thiệu, Triệu Bắc Hành nói thẳng mình có một đứa con trai. Phùng Nhạn nghe xong thiếu nước bật cười ha hả, vui quá đi mất. Đối tượng xem mắt có con trai rồi, đừng nói là mình, đến ba mẹ nghe xong cũng không đời nào chấp nhận.

Chuyện kết thúc ở đó, nhưng cô có ấn tượng rất tốt với cậu trai có tính cách hòa nhã ngồi bên cạnh, không ngờ hai người lại có duyên gặp nhau ở Bạch Thành. Giây phút Triệu Bắc Lâm trong chiếc sơ mi trắng và quần bò cúi người hỏi han xem cô có sao không, Phùng Nhạn rung động ngay lập tức. Cô nhất định phải cưa được anh chàng này!

998: Sụp prai chưa các chị em, bà Nhạn bả mê ông Lâm thôi, chứ anh Hành nhà mình không có yêu đương tà lưa gì với phái nữ đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play