Triều Doanh Diệp hỏi: “Làm sao để tao có giọng nói như của mày?”
Thước Vi Nhi ngây người: “Giọng tôi… làm sao chứ?”
“Ừm… nghe rất ưng tai, dễ chịu, lại ngọt ngào.”
“Thật ư? Tôi không biết.”
Triều Doanh Diệp tiếc rẻ, nó biết nó đã có ngoại hình xinh đẹp, giá mà có thêm giọng nói như của Vi Nhi thì tốt quá.
Chứ anh ba suốt ngày chê nó đanh đá, bảo giọng cứ nó nghe như đấm vào tai.
Người yêu mỗi khi cãi nhau cũng nói giọng của nó chối tai, làm anh ta khó chịu.
Nghĩ đến tên bạn trai bạc tình, Triều Doanh Diệp nước mắt lưng tròng.
Nó ra nông nỗi này là tại tên đó cả.
Chỉ là gã trai của gia đình bình thường thôi, mà dám ức hiếp nó.
Còn nữa, giận nhau gần cả tháng rồi mà tên đó cũng chẳng liên lạc lại, chẳng lẽ muốn nó xuống nước trước hay sao?
Thước Vi Nhi tưởng nó khóc vì công việc quá nhiều, vất vả nên lên tiếng: “May cho cô là còn làm quản gia đấy.
Nếu để cô làm người hầu cấp bậc thấp nhất có phải cô sẽ quyên sinh luôn đúng không? Có thế mà cũng khóc lóc.”
“Tôi có khóc vì công việc đâu mà.”
Triều Doanh Diệp khóc đến hai mắt đỏ bừng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Thước Vi Nhi không dễ bị nước mắt làm động lòng: “Thế cô khóc vì cái quái gì?”
“Hu hu.
Cô là ai mà tôi phải báo cáo cho cô! Cô là cái thá gì!!!”
Ngoài vườn, tiếng khóc la của Triều Doanh Diệp vẫn không có dấu hiệu sẽ chấm dứt.
***
Thời hạn một tuần rất nhanh đã đến.
Ngay lúc này đây, Thước Vi Nhi và Triều Doanh Diệp đều ngoan ngoãn đứng trong thư phòng.
Triều Lâm hỏi em gái trước: “Thế nào rồi? Đã nhớ hết chưa?”
“...”
Triều Doanh Diệp đứng chờ quá lâu, mắt híp lại như thể chỉ giây sau là đổ ra sàn ngủ mất.
Thước Vi Nhi thấy tình hình không ổn liền huých nó một cái, trừng mắt ra hiệu.
Lúc bấy giờ Triều Doanh Diệp mới tỉnh táo vài phần: “Vâng, vâng, dạ vâng.”
“Vâng cái gì? Hỏi em đã nhớ hết công việc của mình chưa!”
Triều Lâm nhíu mày.
Trong lòng trách ba mẹ đã quá nuông chiều mới khiến em gái thành ra như vậy.
Từ nhỏ, học tập không tốt bởi vì đầu óc lơ tơ mơ, thích chưng diện nhưng lại có tính cả thèm chóng chán.
Việc nhà không biết làm cũng không sao vì nhà có người làm, nhưng lười biếng, sống vô tổ chức, chỉ có đi ăn chơi tụ tập với đám bạn hư là giỏi như vậy mai này phải thế nào đây?
Ba mẹ rất ít khi về nước, anh bận công việc, Triều Duy thì đến bản thân còn lo chưa xong, vậy nên cứ mặc cho Triều Doanh Diệp ngang ngược, không ai dạy bảo.
Nhưng anh biết em gái không phải người xấu, vì nó quá cô đơn nên mới hay làm mấy chuyện vớ vẩn nhằm lôi kéo sự chú ý của những người xung quanh.
Mà xui xẻo thay, đối tượng bị nhắm đến lại là Thước Vi Nhi.
Song, cô cũng rất lợi hại, có thể khiến Triều Doanh Diệp năm lần bảy lượt nổi điên đến thế.
Cùng là con gái với nhau chắc sẽ dễ nói chuyện hơn.
“Nhớ rồi thì tốt.
Từ ngày mai nếu em không quản lý căn nhà này nên hồn thì anh sẽ cho em về Mỹ luôn.”
“Ơ?!”
“Tiền tiêu vặt cũng cắt một nửa.”
“Anh hai!”
Thước Vi Nhi chậm rãi lên tiếng: “Phải gọi là thiếu gia.”
Triều Doanh Diệp tức muốn hộc máu nhưng vẫn phải nghe theo, nó không thể quay về Mỹ bây giờ, càng không thể bị cắt tiền tiêu được!
“Vâng, thiếu gia!”
Nếu không phải ba mẹ đã giao toàn bộ quyền hành cho anh hai, hiện tại nó nhất định tìm mẹ để khóc lóc, mách với mẹ là hai tên anh trai này ỷ lớn hiếp nhỏ, bắt nạt nó.
“Còn em thì sao?”
“Thiếu gia, tôi…”
“Sao sắc mặt kém vậy? Khó chịu à?”
Cả tuần nay đều bị cô tiểu thư khó chiều Triều Doanh Diệp hành hạ đủ kiểu, Thước Vi Nhi cảm thấy thân thể yếu ớt này chưa đổ bệnh đã là phước phần lắm rồi.
“Dạ không.”
“Nếu mệt thì cứ trở về trước đi.”
“Tôi vẫn ổn.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn tiếp tục đi học.”
Triều Lâm mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ngoan lắm.
Đúng vậy, học hành tốt thì sau này sẽ đỡ vất vả hơn.
Con trai còn có thể dùng sức lực để kiếm tiền, còn con gái phải dùng tri thức để chăm sóc chính mình.”
Triều Doanh Diệp nhìn cảnh tượng trước mắt mà tỉnh cả ngủ.
Sao nó có cảm giác hai người này mờ ám với nhau nhỉ? Nhưng cũng không hẳn, từ đầu đến cuối Thước Vi Nhi vẫn luôn lạnh nhạt không khác ngày thường là bao.
Chỉ có anh hai là kỳ lạ nhất, nói cười nhiều gấp mấy lần.
Đã thế còn dịu dàng cổ vũ, trong khi suốt ngày trách nó lười biếng, kiêu căng.
Làm ơn đi! Nó mới là em gái ruột đây này!
“Vâng, thiếu gia dạy phải.”
Thật ra Thước Vi Nhi không hẳn là muốn đến trường, nhưng cô trộm nghĩ nếu bản thân cứ ở lì trong căn nhà này cũng không phải cách.
Bởi vì anh có thể bận bịu đến mức mười ngày, nửa tháng không về.
Nhưng, nếu cô đến trường học, chỉ cần khéo léo một chút thì có thể gặp anh bất kỳ lúc nào.
Cơ hội đôi khi phải do mình tự tạo ra chứ không thể ngồi im chờ thời được.
“Em chuẩn bị đi, ngày mai anh sẽ đưa em đến trường.”
Triều Doanh Diệp nhỏ giọng oán trách: “Từ khi nào nữ hầu được đến trường vậy? Lại còn được chủ nhân đích thân đưa đi?”
Trong khi nó phải ở nhà làm quản gia! Chết tiệt thật!.