“Mấy đứa kia đúng là ăn không nói có.
Rõ ràng trói gà không chặt mà dám nói nó ra tay đánh người?!”
Tiếng rì rầm truyền tới tai.
Thước Vi Nhi nhắm mắt, hơi thở đều đặn như thể đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Gã làm vườn nhìn thân thể nhỏ bé vùi trong tấm chăn mỏng mà phấn khích.
Con bé này mới mười chín tuổi, da dẻ trắng mịn mơn mởn lại còn trong trắng.
Hôm nay đúng là hời rồi!
Gã không kìm được, nở nụ cười háo sắc, xoa tay tiến về phía giường.
“Bé ngoan, nghe lời thì ông đây sẽ nhẹ nhàng với em!”
Gã giật chăn ra, muốn sấn tới đè cô lên giường.
Nhưng giây phút chiếc chăn bị hất xuống đất, Thước Vi Nhi phản xạ trong chớp mắt, giơ chân đạp vào bụng dưới của gã.
Gã không kịp phản ứng, ăn cú đá văng ra cả mét.
Đầu đập vào cạnh tủ choáng váng.
“Mẹ kiếp! Con chó này! Hôm nay ông không chơi chết mày thì không phải đàn ông!”
Gã ôm đầu hùng hổ lao tới.
Thước Vi Nhi bình tĩnh ngồi trên giường, tập trung phán đoán từng hành động của đối phương.
Cũng may chỉ là một tên đàn ông gầy ốm, chỉ cần hai ba chiêu sẽ dễ dàng hạ gục thôi.
Cô đứng phắt dậy, tóm lấy tay gã dùng dây thép trói chặt.
Máu từ cổ tay nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
“Thả tao ra! Con khốn! Mày dám gài tao?”
Trước khi đến đây gã đã nghe ngóng rất kỹ.
Thước Vi Nhi vốn là con gái yếu ớt, đụng tới là khóc sướt mướt.
Mấy lần trước cô suýt mất tấm thân trong trắng, nhưng đều may mắn chạy thoát.
Đêm nay, gã nhân lúc đêm mưa, lẻn vào phòng muốn ***** *** Thước Vi Nhi.
Không ngờ cô giả vờ ngủ, đá bay gã, còn dùng dây thép trói gã nữa.
Một đứa con gái, lấy đâu ra sức lực và thủ đoạn như vậy? Đáng sợ là trong mắt cô chẳng có nửa phần sợ hãi.
Động tác quen thuộc như thể đã làm chuyện này hàng trăm lần rồi.
“Giây phút mày cạy cửa thì tao đã quyết định không tha cho mày rồi.”
Cô đưa mắt nhìn xuống chỗ hiểm của đàn ông: “Thích hiếp d*m à? Để tao xem mày còn năng lực đó hay không?”
Dứt lời, Thước Vi Nhi giơ chân giẫm mạnh vào chỗ đó của gã.
Gã bị trói tay, chỉ có thể cố sức khép chân lại để ngăn cản nhưng không thành.
Tiếng hét thảm thiết vang lên giữa màn đêm tăm tối.
“Hét cái gì? Có sức làm mà không có sức chịu?!”
Những kẻ trong nhà này chẳng ai đầu óc bình thường cả.
Hoặc do nguyên thân quá ngốc nên bọn họ mới hành động không dùng não như thế.
Tiếng hét đã thành công thu hút một đám ruồi nhặng đến phòng cô.
Những kẻ đó không thèm gõ cửa, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa xông vào.
“Quản gia Lý, là nó làm đó.
Thư Mộng và Linh Tuyết đều bị nó đánh bị thương.”
Thước Vi Nhi không có thói quen nhớ tên những kẻ mình từng ra tay, cô thường đánh số để tránh nhầm lẫn.
Kẻ thứ nhất, kẻ thứ hai…
“Thước Vi Nhi, hôm nay cô còn dám đánh người? Cô không xem gia quy của Triều gia ra gì à?”
Quản gia Lý không hổ danh là lão làng, bà ta bình tĩnh như vậy cũng xem như có đầu óc, không hành xử ngu ngốc, lỗ mãng.
“Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng tôi mọc thêm một gã đàn ông lạ mặt.
Bà nói xem đây nghĩa là gì?”
Hai cô gái phía sau nhanh mồm nhanh miệng nói vào: “Là do mày lăng loàn, trắc nết, dẫn đàn ông về đây chứ còn sao nữa!”
“Tôi dẫn đàn ông về, còn đánh ông ta đến mức máu me đầy người ư?”
Cô chống mắt xem thử đám chó điên này sẽ táp người đến mức nào.
Bọn họ mặt mũi xấu xí, hận không thể lao lên xé xác cô ra.
Mà trong lòng cô cũng mong mấy kẻ này chủ động kiếm chuyện một chút, vậy cô sẽ có cớ xử lý chúng nó nhanh hơn.
“Im miệng!” Quản gia Lý không cần lớn tiếng vẫn đủ oai nghiêm khiến đám chó đằng sau ngoan ngoãn nghe lời.
Bà ta bước đến bên cạnh, nhìn gã làm vườn một lúc rồi lên tiếng: “Gọi bảo vệ đến, đuổi tên này ra ngoài.
Hắn còn lởn vởn quanh đây không chịu đi thì báo cảnh sát.”
Đám người kia ánh mắt không phục, nhưng vẫn làm theo lời bà ta.
Thước Vi Nhi đứng đó, ánh mắt dường như đã nhìn thấy quản gia Lý.
Đây chính là Lý Chiêu Hoa mà nguyên thân đã nhắc đến.
Trước ánh sáng thì ra vẻ công bằng, thưởng phạt phân minh.
Sau lưng lại âm thầm nhận quà cáp, tiền bạc của những người làm khác, rồi bao che tội lỗi của bọn họ.
Nguyên thân vốn nghèo túng, một phân trang sức cũng không có nên chỉ đành cắn răng chịu đựng vô số thủ đoạn ức hiếp của Lý Chiêu Hoa.
Hay ra vẻ người tốt?
Đáng tiếc, cô lại thích vào phe phản diện hơn.
Đợi gã đàn ông kia bị lôi đi rồi, Lý Chiêu Hoa chĩa mũi về phía Thước Vi Nhi khiển trách: “Vi Nhi, cô ra tay đánh người, trừ lương nửa năm.”
Cứ trừ tự nhiên đi! Cái gọi là “lương” ấy, còn không đủ để Thước Vi Nhi mua thuốc bôi ấy chứ.
“Phạt cô không được ăn ba ngày.
Quỳ ngoài hành lang từ giờ đến hết ngày mai!”
Nữ hầu khác ấm ức kêu lên: “Quản gia Lý, thế thì hời cho cô ta quá! Thư Mộng hiện tại không giữ được lưỡi, Linh Tuyết có khả năng bị liệt! Phải cắt lưỡi cô ta, đập gãy chân cô ta!”
Thước Vi Nhi nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt tràn đầy sát khí: “Tôi đưa lưỡi cho cô, cô dám cắt không? Tôi tặng gậy cho cô, cô dám đánh gãy chân tôi không?”
Lý Chiêu Hoa cao giọng: “Suốt ngày cãi nhau như mấy con chó điên vậy! Vi Nhi, cô ra ngoài quỳ, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn.”
Thước Vi Nhi gật đầu: “Được.”
Để xem thử đám người này còn muốn giở trò gì!.