“Nói mau! Là ai bảo cô đến đây?”
Thước Vi Nhi sững sờ, nhưng nhớ ra hiện tại mình đang ở trong thân thể của người khác, có điều tra đến mười tám đời tổ tông cũng chẳng tìm ra được giữa Thước Vi Nhi và Thương Linh có điểm chung gì.
Cô kiên quyết không thừa nhận: “Anh nói gì, tôi không hiểu! Thả tôi ra, anh như vậy là bạo hành tôi.”
“Bạo hành? Là cô ra tay trước.”
“Ai mượn anh bóp cổ tôi!”
Triều Lâm ngẩn người, nhớ lại hành động hết sức dịu dàng, đầy rẫy ám muội của mình khi nãy.
Anh đang hoài nghi liệu cô có phải bị ngốc hay không.
Cô muốn dụ dỗ anh, là anh “bật đèn xanh” cho cô.
Cô không cảm ơn anh đã đành, còn ra tay đánh anh chỉ vì nghĩ mình đang bị bóp cổ?
Anh đưa tay lên xoa trán, thở dài.
Thước Vi Nhi chắc chắn là “kiếp nạn” của anh rồi.
“Anh thở dài cái mẹ gì? Mau cởi trói cho tôi! Bắt nạt con nít không thấy xấu hổ à?!”
“Em cũng biết mình là con nít à? Lại dám dụ dỗ tôi?”
“Tôi dụ dỗ anh hồi nào? Bằng chứng đâu?”
“Ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi, làm trà làm bánh, bày ra vẻ ngoan ngoãn vâng lời chẳng phải dụ dỗ tôi thì là gì?! Nào, đây mới là bộ mặt thật của em đúng không?”
Anh siết lấy bả vai cô.
Tay anh dùng thêm chút sức nữa thì cánh tay cô coi như phế luôn.
Thước Vi Nhi đau đến nín thở, nhưng không vì vậy mà đầu hàng: “Tôi làm nữ hầu trong nhà, không làm trà làm bánh thì chẳng lẽ làm bà nội anh hả! Tôi ngoan ngoãn vâng lời anh cũng có ý kiến, anh bị thần kinh hay gì?!”
Lần đầu tiên bị một đứa nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi mắng ra rả, Triều Lâm thấy một bên mắt giật liên hồi.
Anh ấn cô vào lưng ghế, dễ dàng dùng sức lực của mình khiến cô không thể nhúc nhích được.
Chút sức còm cõi của Thước Vi Nhi như muối bỏ bể, hoàn toàn không hề hấn gì với anh, trái lại còn làm bản thân nhanh mất sức hơn.
Mười phút sau, cô đã thấm mệt nên không giãy giụa nữa.
Cô ngồi im, lặng lẽ đấu mắt với anh.
Triều Lâm vòng tay ra sau cởi trói cho cô.
Có lẽ do anh nghĩ nhiều rồi!
Những người bên cạnh anh, từ nhân viên đến người làm đều được điều tra tỉ mỉ.
Phải xác định lý lịch của bọn họ không có chút dính dáng gì đến xã hội đen, sát thủ thì mới để bọn họ ở lại.
Thước Vi Nhi cũng không ngoại lệ.
Hồ sơ của cô phải nói là hoàn toàn trong sạch, từ nhỏ đến lớn chỉ có đến trường rồi về nhà, thậm chí còn chẳng được đi du lịch ở bất kỳ đâu.
Nên cô không thể nào liên quan đến những tổ chức mà anh nghĩ đến được.
Hơn nữa, với vóc người thấp bé, sức yếu kia thì vốn không động được đến nửa cọng lông của anh.
Chí ít cho tới bây giờ anh chưa thấy sát thủ nào chỉ cao có một mét rưỡi như cô cả.
Thước Vi Nhi không biết anh đang nghĩ gì, nếu biết, chắc cô sẽ tức đến mức thổ huyết mà chết.
Cô tin tưởng vào khả năng của mình, dù hiện tại cô không cao, không đủ sức lực nhưng chỉ cần nỗ lực và kiên trì, một ngày nào đó cô nhất định sẽ hạ gục được Triều Lâm.
Cô lùi vào góc phòng, trong ánh mắt ngập tràn cảnh giác.
Hai người cứ đứng nhìn nhau chăm chú, âm thầm phán đoán từng biểu cảm, từng hành động của đối phương.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên anh mới thu lại tầm mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Vào đi."
Như Ý rón rén bước vào, cô ấy đứng sát cửa như thể chực chờ nếu có gì bất trắc sẽ lập tức lao ra cửa để tẩu thoát vậy.
Thước Vi Nhi nhân cơ hội này bỏ đi ra ngoài, đến trà bánh trên bàn cũng không thèm dọn.
Anh thở dài, không biết ai mới là chủ nhân nữa.
"Cô, dọn đi đi."
"Vâng."
Như Ý bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho sợ cứng cả người, nhất thời quên luôn lý do tại sao mình lại vào đây.
Cô ấy đang bưng trà bánh thì bị anh gọi lại: "Khoan đã, cô vào đây làm gì?"
"A, tôi quên mất.
Xin lỗi, thiếu gia."
Mới có thế cũng quên? Mấy cô gái bây giờ trí nhớ đều chỉ có 8GB thế này thôi ư?
"Cô chủ đến, hiện đang ngồi ở phòng khách chờ thiếu gia."
“Triều Doanh Diệp? Nó đến làm gì?”
Như Ý lắc đầu.
Cô ấy sao mà biết được.
Vừa mới ra cửa đã thấy tiểu tổ tông kia hô mưa gọi gió ở phòng khách.
Nhà họ Triều ba đứa con, tuy mỗi người mỗi tính cách, nhưng điểm chung là cực kỳ khó chiều.
Ai ai cũng là chân mệnh thiên tử, là bảo bối từ lúc mới chào đời nên nếu lỡ làm phật lòng họ thì sẽ có hậu quả rất thảm.
Như Ý muốn khóc khi thấy Triều Doanh Diệp trừng mắt với mình, cô ấy ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng của đại thiếu gia để cầu cứu.
Nào ngờ vừa vào lại thấy Thước Vi Nhi trước khi bực bội bỏ đi còn lườm đại thiếu gia muốn cháy cả mắt.
A! Chuyện gì thế này? Thước Vi Nhi người thì bé mà sao gan to quá vậy? Còn dám cãi nhau với đại thiếu gia ư? Triều Lâm nhắm mắt, mệt mỏi, con nhóc Doanh Diệp không mời mà đến chắc tám chín phần là có chuyện nhờ vả đây.
“Được rồi.”
Như Ý mới đi được hai bước lại bị đại thiếu gia gọi lại: “Cô nói với Thước Vi Nhi từ ngày mai phải thức dậy cùng giờ với tôi.
Không được trễ!”
“Vâng ạ!”
Có trách thì trách con bé ngốc nghếch Thước Vi Nhi kia làm gì không làm, tự dưng lại đi chống đối đại thiếu gia để tự chuốc họa vào thân!.