Kể từ khi trở thành nữ hầu tư cách Một, Thước Vi Nhi càng thêm lơ là Triều Duy.
Cô không ngần ngại thể hiện ra mặt rằng bản thân không ưa hắn.
Triều Duy mua hoa, mua quà đến đều bị Thước Vi Nhi không thương tình mà ném vào sọt rác.
Triều Doanh Diệp nhìn cảnh này mà tức muốn hộc máu:
“Anh ba! Sao anh lại theo đuổi con khốn ấy làm gì? Chẳng phải lúc trước anh chê nó xấu xí quê mùa sao?”
Thước Vi Nhi đang ngồi bên này ăn sáng, nhướn mày ra vẻ phát hiện được điều gì thú vị lắm.
Triều Duy quay sang trừng mắt: “Mày im miệng một chút sẽ chết sao.
Ăn thì ăn, không thì cút!”
“Anh vì nó mà lại mắng em hả?”
“Tao là anh mày, không thể mắng mày mấy câu hả?”
Triều Doanh Diệp tức giận đập nĩa lên bàn, vùng vằng đi về phòng.
Triều Duy không giấu nổi bực bội: “Suốt ngày giở thói tiểu thư.
Chẳng biết sau này sẽ có thằng nào dám lấy mày nữa!”
Ngoan ngoãn, ngọt ngào như Vi Nhi của hắn có phải tốt hơn không?
Nhưng Vi Nhi đã thay đổi rồi.
Có vẻ không phải là giả vờ lạt mềm buộc chặt mà là chẳng còn chút tâm tư tình cảm nào đối với hắn hết.
Tại sao?
Lẽ nào một cô gái vốn dĩ hiền lành, nói bỏ là bỏ liền sao?
Hoặc giả từ trước đến giờ cô luôn như vậy, chẳng qua do hắn không nhận ra mà thôi.
“Thước Vi Nhi, em nói đi! Rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới lại thích anh như trước đây?”
Triều Duy bất lực vò đầu.
Thước Vi Nhi cảm thấy rất khó hiểu, tại sao hắn lại cố chấp như thế? Cô đã nhiều lần nói rằng mình không thích hắn, những lời đó đều là thật lòng.
Cớ sao hắn vẫn cho rằng cô nói dối, giận lẫy chứ?
“Triều Duy, tôi thật sự không thích anh.”
“Nhưng trước đó…”
“Bây giờ không thích.
Sau này cũng không thích.”
“Em…”
“Anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói rồi thì đi vào nhà, bỏ mặc Triều Duy ngây người đứng bên ngoài.
Tối hôm ấy, Triều Duy uống say bất tỉnh nhân sự ở quán bar nào đó.
Nhân viên quán bar gọi điện thoại về nhà, quản gia Lý mặt mày biến sắc bắt cô phải đến quán bar đón nhị thiếu gia về.
Thước Vi Nhi cảm thấy rất phiền.
Cũng đã giữa đêm rồi, không cho cô nghỉ ngơi còn bắt cô phải đi tìm con ma men ấy.
Đàn ông con trai lớn xác như thế, ngủ lang một đêm bên ngoài cũng có sao? Huống hồ có phải là lần đầu tiên hắn không về nhà vào buổi tối đâu?
Cô thay quần jean, áo phông đen đơn giản, bên ngoài trùm chiếc áo khoác cỡ lớn khiến dáng người nhỏ nhắn của cô như lọt thỏm vào bên trong.
Lý Chiêu Hoa đứng ở cửa dặn dò: “Cô không được thừa nước đục thả câu! Nếu nhị thiếu gia có chuyện gì thì ông bà chủ sẽ lột da của cô, à không, của cả nhà cô mới đúng!”
Thước Vi Nhi cười khinh bỉ: “Người như anh ta chỉ có mấy đứa mắt kém mới thèm khát thôi!”
Quán bar chính là thế giới đêm tuyệt vời.
Nơi mà người ta có thể say đến quên đường về, thoải mái phóng thích nhân cách điên cuồng của bản thân mà không sợ người nào phán xét.
Thước Vi Nhi ăn mặc thoải mái, không hàng hiệu, không váy vóc quyến rũ, bước vào quán bar đến thẳng phòng VIP.
Cộc cộc.
Cô gõ lấy lệ hai cái rồi mở cửa xông vào.
Bên trong là cảnh hạn chế trẻ em, nói trắng ra là một đám người đang điên cuồng thác loạn.
Thước Vi Nhi nhíu mày, cô liếc mắt nhìn một vòng chẳng thấy bóng dáng Triều Duy đâu.
Lẽ nào tên này cố ý gài bẫy cô?
“Xin lỗi, đi nhầm phòng.”
Cô nhẹ giọng nói, sau đó lùi lại muốn khép cửa.
Nào ngờ phía sau bị ai đó đạp một cái ngã nhào vào phòng.
Thước Vi Nhi nằm sấp dưới đất, cảm nhận được nguy hiểm đang tiến đến gần mình.
“A!”
Còn chưa kịp phản ứng thì bắp tay cô nhói lên, một tên khốn kiếp nào đó dùng kim tiêm găm vào da thịt cô.
Mẹ kiếp! Đây là thuốc gì?
“Ha ha, cô bé đừng sợ.
Đây chỉ là chút thuốc kích thích khiến bé hưng phấn hơn thôi.”
Thước Vi Nhi thoáng thấy những nụ cười ngập tràn dục vọng.
Là cô chủ quan quá rồi! Trước mắt phải ra khỏi nơi này!
Cô đứng dậy, gắng gượng chạy về phía cửa nhưng tóc dài bị tên nào đó túm lại.
Thuốc phát huy tác dụng trong chớp mắt, cô thấy cả người nóng hừng hực nhưng tay chân lại rã rời không có chút sức nào.
Chân cô run lên bần bật, đầu óc cũng quay cuồng.
Thước Vi Nhi biết nếu trong vòng một hai phút mà mình không rời khỏi đây thì kết cục sẽ rất thảm hại.
Thước Vi Nhi nắm lấy chai bia gần nhất, dùng hết sức lực đập mạnh lên đầu tên vừa túm tóc mình: “Bỏ tao ra hoặc tao sẽ cắt phăng cái tay bẩn thỉu này của mày!”
“Mẹ kiếp! Con này biết võ?”
“Đại ca, nó trúng thuốc rồi mà vẫn còn mạnh lắm!”
“Một lũ vô dụng.
Có đứa con gái thôi cũng không đối phó được.”
Thước Vi Nhi bị ép vào chân tường, trên tay cô chỉ có duy nhất món vũ khí là chai bia bị đập vỡ khi nãy.
Nếu lũ đàn ông này đều đồng loạt xông lên, thì cô cũng hết cách.
Cửa bị đá ra, có người đàn ông với mái đầu đỏ như lửa tiến vào, giọng nói hắn đầy giận dữ: “Đánh chết chúng nó cho tôi.
Không cho tên nào toàn thây trở ra hết!”
“Vâng, cậu chủ!”
Tóc đỏ lao đến bên cạnh cô, ánh mắt cô mơ hồ, chẳng còn nhận ra là ai với ai cả.
Cô vung tay, dùng chai bia chém một nhát lên bắp tay hắn, sau đó vùng bỏ chạy.
Ở phía sau không ngừng vang lên âm thanh gọi với theo: “Vi Nhi, Vi Nhi, quay lại đi!”.