Chương 407: Thứ nhất Tạp Viện

Diệp Phàm tiếp tục leo lên đỉnh núi, cảm giác bỏng cháy của ngọn lửa dần biến mất, Diệp Phàm lại cảm thấy có một ngọn núi đè lên trên người mình.

Dưới cảm giác nặng nề này, Diệp Phàm có cảm giác như đang bị ngọn núi ngăn chặn, khi ở Hắc Thạch Cốc, Diệp Phàm đã từng có loại cảm giác này, sau khi tu vi tăng lên, hắn đã rất lâu không trải nghiệm lại nó nữa.

Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy bài thi leo núi này giống như là thi chạy đường dài ở trái đất vậy, người ban đầu chạy càng nhanh càng dễ chết sớm.

Sau khi đi qua khu trong lực, đầy trời phong tuyết ập vào trước mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm tiến vào một thế giới tràn đầy hàn băng, giống như khi hắn đi tới Vân Hải Băng Lâm.

Diệp Phàm từng ở lại Vân Hải Băng Lâm mấy tháng, bản thân khá có kinh nghiệm khi đối chọi với băng tuyết, nhẹ nhàng đi qua.

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía đỉnh núi, đột nhiên, hắn quay người nhìn ra sau, hoài nghi hỏi: “Sao không có người nào?”

Ngao Tiểu No cau mày lại: “Chắc là người tới thi vào Tạp Viện tố chất đều không ra gì, cho nên có ngọn núi cũng không bò lên được, Tạp Viện còn ban bố thông cáo nói là chỉ lấy hai mươi người đầu tiên tới, nhìn dáng vẻ này xem ra, sợ rằng chỉ có chừng mười người leo lên được đây đi!”

Diệp Phàm nhíu mày nói: “Bỏ đi, mặc kệ người khác, chạy lên trước quan trọng.”

(dreamhouse2255)

Thử thách cuối cùng của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn là khu lôi, Diệp Phàm mới vừa tiến vào khu lôi đã phải đối diện với lôi điện đủ mọi màu sắc.

Lôi điện màu vàng hung mãnh nhất.

Lôi điện màu đen quỷ dị nhất.

Lôi điện màu tím hung tàn nhất.

Lôi điện màu bạc lạnh lẽo nhất.

Lôi điện màu đỏ hỏa bạo nhất.

Diệp Phàm bị một đám lôi điện đánh cho đầu óc choáng váng, “Lôi kiếp ở nơi quỷ dị này mạnh thật đấy!”

Ngao Tiểu No chớp chớp mắt: “Kiên trì lên! Kiên trì đến cùng chính là thắng lợi.”

Ban đầu Diệp Phàm còn cảm thấy luống cuống tay chân, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh xuống.

Diệp Phàm phát hiện, đám lôi điện đủ mọi màu sắc này có lôi lực rất tinh thuần, có thể hấp thu.

Diệp Phàm vận chuyển Cửu Tiêu Thôn Thiên Quyết, hấp thu uy lực của lôi điện.

Diệp Phàm đội trời đầy lôi điện dần dần đi qua khu lôi.

(dreamhouse2255)

Khi Diệp Phàm đi được tới đỉnh núi đã là mười ngày sau.

Ánh mặt trời rải xuống, tiên nguyên khí hóa thành một dòng nước lũ trào vào trong cơ thể của Diệp Phàm, ngoài sự dự đoán của Diệp Phàm, trên đỉnh núi không có sét đánh ầm ầm, không có hỏa cầu rơi như mưa đá, không có băng thiên tuyết địa, chỉ có một mảnh không trung rộng mở, cùng với tiên nguyên khí nồng đậm đến tận cùng.

Diệp Phàm nhìn thấy có một tu sĩ mặc pháp bào kim sức đứng chờ ở trên đỉnh núi.

“Không ngờ lại thật sự có người bò được lên tới đỉnh núi, nhìn dáng vẻ này xem ra luyện thể thuật của đạo hữu không tầm thường!” Kim Mang nhàn nhạt nói.

Diệp Phàm: “……”

Diệp Phàm nhìn tu sĩ nọ, âm thầm cảm thấy bộ dáng của người này rất giống tu sĩ béo mà hắn từng gặp.

Tuy rằng tu sĩ đạo bào kim sắc cố gắng làm ra dáng vẻ của cao nhân, nhưng tướng mặt của đối phương quá kéo chân sau, Diệp Phàm hoàn toàn không cảm nhận được chút phong phạm nào.

Kim Mang lấy ra một khối lệnh bài ném cho Diệp phàm: “Chúc mừng ngươi, trở thành một thành viên của Tạp Viện, cái này là của ngươi.”

Diệp Phàm vuốt ve lệnh bài, trả lời: “Đa tạ trưởng lão.”

(dreamhouse2255)

Thi đấu kết thúc, Diệp Phàm mới biết được, không cần nhất định phải leo tới đỉnh núi mới xem như qua khảo thí, các tu sĩ chỉ cần kiên trì đến lúc chỉ còn lại hai mươi người là có thể trở thành tân sinh viên của Tạp Viện.

……

“Diệp đạo hữu, ngươi trở thành thứ nhất rồi!” Kim Hòa hâm mộ nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”

Kim Hòa lấy thành tích thứ 19 tiến vào Tạp Viện, tuy rằng thứ tự gần như đội sổ, nhưng nếu đã vào được, sau này bọn họ chính là học viên của Học Viện Lang Duyên.

“Nghe nói người lên được đỉnh của Ngũ Hành Bát Bảo Sơn đều có thêm một phần thưởng, Diệp đạo hữu, ngươi lấy được thứ gì?” Kim Hòa tò mò hỏi.

Diệp Phàm cau mày lại: “Có thêm phần thưởng sao? Không có gì mà!”

Kim Hòa vừa nói xong, Diệp Phàm mới bừng tỉnh nhớ tới, khi leo đến đỉnh núi, hắn hình như là nhận được một phần tiên khí rửa tội.

Diệp Phàm cẩn thận nghĩ lại, khi lên đến đỉnh núi, có rất nhiều tiên khí tràn vào trong thân thể hắn, nhưng nhu cầu của hắn về tiên khí quá nhiều, cho nên phần lễ rửa tội ấy đối với hắn mà nói cũng như muối bỏ biển.

“Trên đỉnh núi có người, hắn cũng nhận được phần thưởng đó sao?” Diệp Phàm hỏi.

(dreamhouse2255)

“Cái đó không giống.” Kim Hòa nói.

Diệp Phàm khó hiểu: “Không giống chỗ nào?”

“Trưởng lão đó đi theo con đường khác, con đường ấy không có lực cản của ngũ hành cùng phong lôi, cho nên có tới đỉnh cũng không có phần thưởng gì.” Kim Hòa nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế!”

“Lệnh bài của ta với ngươi hình như không giống nhau lắm.” Diệp Phàm hoài nghi nói.

“Bởi vì ngươi đứng thứ nhất Tạp Viện mà, cho nên lệnh bài mới khác một chút.” Kim Hòa nói. “Lệnh bài của ngươi đáng giá một vạn tích phân đấy, của ta chỉ có một ngàn.”

Diệp Phàm khó hiểu: “Tích phân?”

Kim Hòa hoài nghi nhìn Diệp Phàm: “Diệp đạo hữu, ngươi thật sự không biết gì về chế độ của học viện sao! Có rất nhiều nơi ở học viện muốn vào được phải tiêu hao tích phân, giống như là khu linh tuyền, hoặc đi Tàng Bảo Các đọc sách, hoặc là đi phòng tu luyện, tích phân còn có thể dùng để mua sắm đan dược, linh tài, pháp khí trong học viện, tác dụng của nó nhiều lắm……”

“Tích phân khen thưởng cho người đứng nhất Tạp Viện khá ít, chỉ có một vạn, Võ Viện bên kia là mười vạn kìa, thứ hai cũng có năm vạn, thứ ba là hai vạn, thứ nhất của Đan Viện cũng có mười vạn tích phân khen thưởng, tiểu công chúa không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên đứng thứ nhất.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm cau mày lại: “Vì sao Tạp Viện của chúng ta lại khen thưởng ít như vậy?”

Kim Hòa xấu hổ cười: “Bởi vì địa vị của Tạp Viện chúng ta tương đối thấp mà!”

Diệp Phàm khó hiểu: “Vì sao địa vị của Tạp Viện lại thấp như vậy?” Đây là trắng trợn kỳ thị!

Kim Hòa đương nhiên nói: “Bởi vì công việc của Tạp Viện chúng ta là phụ trợ!”

Diệp Phàm: “……” Vì sao, vì sao thiên tài như hắn lại ở trong cái học viện phụ trợ này, quá đại tài tiểu dụng!

Kim Hòa cười nói: “Tuy rằng địa vị của Tạp Viện chúng ta không cao, nhưng nếu như biểu hiện tốt, chúng ta vẫn có thể được chuyển viện.”

Diệp Phàm: “……” Hình như hắn lên phải thuyền giặc rồi!

“Sau khi Học Viện Lang Duyên chiêu sinh xong sẽ có mười ngày cho tân sinh nghỉ ngơi, sau đó tân sinh phải ở lại trong học viện tu luyện, trong vòng mười năm không thể rời khỏi nơi này, cho nên, nếu muốn cáo biệt với người nhà hay mua sắm cái gì thì nhanh lên, ta phải đi rồi, ta thi đỗ học viện, trong tộc sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho ta.” Kim Hòa chờ mong nói.

Diệp Phàm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Tiểu mập mạp lấy thành tích đội sổ thi đỗ vào một cái phân viện đội sổ, có cái gì đáng chúc mừng.

……(dreamhouse2255)

Diệp Phàm mang theo lệnh bài rời khỏi học viện, đi đến cửa hàng của Khổng Linh.

Khổng Linh nhìn Diệp Phàm, nói: “Diệp đạo hữu trở lại rồi, thi đậu không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Thi đậu.”

“Nói thế đạo hữu hiện tại đã là tân sinh của Đan Viện, Lạc Tuyết tiểu công chúa cũng ở trong Đan Viện, sau này các ngươi chính là sư tỷ sư đệ, nghe nói có rất nhiều người vì muốn cùng trường với tiểu công chúa mà thi vào Đan Viện.” Khổng Linh nói.

Diệp Phàm lắc đầu: “Ta không thi đậu Đan Viện.”

Khổng Linh khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Sao Diệp đạo hữu lại không thi đậu Đan Viện? Có rất nhiều khách trong cửa hàng nói đan dược mà đạo hữu luyện chế ra chất lượng rất tốt, muốn vào được Đan Viện không phải việc khó gì.”

Diệp Phàm nhíu mày nói: “Giám khảo ra đề là tên chày gỗ, không hợp chiêu số của ta.” Nếu như đề thi là luyện đan gì đó, hắn còn cần gì phải sầu không thể đứng thứ nhất!

Khổng Linh: “Đề hỏi cái gì!”

“Chính là đan sư sáng tạo ra Ngũ Thần Đan là ai.” Diệp Phàm nói.

Khổng Linh chớp chớp mắt: “Cái đó ta biết! Là Mộc Ly Lạc đan sư, Diệp đạo hữu không biết sao?”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm đen mặt: “Ta thật sự không rõ lắm, ta mới vừa rời núi.”

Khổng Linh gật đầu: “Cũng phải, Diệp đạo hữu mới vừa rời núi, không biết về tình cảm có thể tha thứ, nếu Diệp đạo hữu không thi đậu Đan Viện, vậy ngươi đậu viện nào?”

“Tạp Viện!” Diệp Phàm than thở.

Khổng Linh cười nói: “Tuy rằng địa vị của Tạp Viện ở trong học viện hơi thấp một chút, nhưng nói thế nào cũng thuộc về Học Viện Lang Duyên mà.”

Diệp Phàm: “……”

“Bạch đạo hữu đâu?” Khổng Linh hỏi.

Diệp Phàm nhíu mày nói: “Ta đã liên hệ với hắn, Vân Hi nói hắn có chút chuyện, sẽ chậm trễ một chút.”

“Ồ.” Khổng Linh gật đầu.

Khổng Linh nhìn lệnh bài mà Diệp Phàm lấy ra, nhẹ kêu một tiếng: “Ngươi đứng thứ nhất Tạp Viện?”

Diệp Phàm gật đầu: “Phải, Khổng đạo hữu, làm sao ngươi biết?”

(dreamhouse2255)

Khổng Linh bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm: “Khó trách ngươi lại không thi đậu Đan Viện, ngươi không hiểu gì về Học Viện Lang Duyên cả!”

Diệp Phàm: “……” Cái này không thể trách hắn được, hắn cũng không phải dân bản xứ tiên giới, khuyết thiếu thường thức là chuyện bình thường.

“Học Viện Lang Duyên có mấy phân viện, người đứng thứ nhất của mỗi phân viện đều có lệnh bài kim sắc, bên trong lệnh bài cho các đệ tử một ít tích phân, khen thưởng cho người đứng đầu của Võ Viện, Đan Viện là mười vạn tích phân, Tạp Viện thì ít hơn một chút, thứ nhất chỉ có một vạn tích phân, giá trị của mỗi một tích phân tương đương với một khối tiên tinh.” Khổng Linh nói.

Diệp Phàm hai mắt tỏa sáng nhìn lệnh bài trong tay: “Một tích phân tương đương một khối tiên tinh? Hiện tại ta có một vạn tích phân, tương đương với có một vạn khối tiên tinh?”

Khổng Linh gật đầu: “Chính là như thế.”

Diệp Phàm vui rạo rực nói: “Nói thế ta xem như vẫn kiếm lời đúng không!” Nếu như một tích phân giá trị một khối tiên tinh, phí báo danh một ngàn khối tiên tinh, hắn xem như tiêu có giá trị.

Khổng Linh nhìn Diệp Phàm, nói: “Ngươi phải cẩn thận chút, Học Viện Lang Duyên không phải cõi yên vui gì, tích phân có thể chuyển nhượng, ngươi có nhiều tích phân như vậy, rất dễ bị theo dõi.”

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Khổng Linh: “Sẽ có người tới cướp tiền của ta sao?”

Khổng Linh gật đầu: “Rất có khả năng, Học Viện Lang Duyên không đơn giản như ngươi nghĩ, có chống lưng còn tốt, nếu không có chống lưng…… mà thôi, ngươi cũng không cần lo lắng quá, Học Viện Lang Duyên không cấm đánh nhau, nhưng tất cả mọi người phải đánh ở trên đài khiêu chiến, âm thầm hạ thủ là tối kỵ của học viện.”

“Ngươi đang là tân sinh, trong vòng hai năm mới nhập học, ngươi có thể từ chối tất cả lời khiêu chiến, tương đương với học viện bảo hộ ngươi hai năm, qua kỳ bảo hộ, nếu lại có người tới khiêu chiến, ngươi sẽ không thể từ chối được nữa.”

“Một vạn tích phân không ít, nếu như ngươi không muốn chọc phiền toái, vậy tiêu ở bên trong học viện đi, biến tích phân thành thực lực mới là con đường tốt nhất.”

Diệp Phàm thầm nghĩ: Khổng Linh thường xuyên nói ngụy biện, nhưng có vẻ ngẫu nhiên vẫn rất có đạo lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play